Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 72



Trì Noãn đứng bên ngoài thò đầu vào cửa quán bar. Bầu không khí bên trong nóng rực, cả phòng đầy những nam nữ tùy ý lắc lư theo điệu nhạc.

Cô gọi điện cho Cố Ninh Tư, muốn nói cô đã đến rồi, nhưng Cố Ninh Tư không bắt máy.

Trì Noãn vuốt mái tóc dài, bước vào quán bar với ánh đèn mờ ảo, cô xuyên qua đám đông, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Cố Ninh Tư.

Khúc nhạc sôi động kết thúc, đoàn người cũng tản đi, Trì Noãn mờ mịt nhìn xung quanh, cô vẫn chưa tìm thấy Cố Ninh Tư, nhưng bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc.

"Tại sao em lại tàn nhẫn như vậy...? Xin em, tôi thật sự cầu xin em, em, em có thể cũng yêu tôi có được không?"

Trì Noãn nghe vậy thì nhìn quanh, trước quầy bar cách đó vài bước, Quan Lạc đang ôm một người phụ nữ, đầu tựa trên vai trái đối phương: "Thanh Thanh, Thanh Thanh... Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi... Xin em hãy thương xót cho tôi đi..."

Trì Noãn thấy người phụ nữ bị Quan Lạc ôm đã xoay người thoát khỏi vòng tay nàng ấy, đồng thời vung một cái tát lanh lảnh vang dội lên mặt nàng ấy: "Thanh Thanh? Ai là Thanh Thanh? Cô theo đuổi là để chơi đùa à?"

Quan Lạc bị tát đến nghiêng đầu, nàng ấy vừa động, Trì Noãn liền trông thấy Cố Ninh Tư ngồi ở phía sau.

Cố Ninh Tư tựa hồ đã quen với cảnh tượng này, nàng bình thản uống một ngụm... Nước trái cây.

Đánh xong, người phụ nữ còn chưa vừa lòng, liền cầm lấy ly rượu và hất toàn bộ chất lỏng bên trong lên người Quan Lạc: "Quan Lạc, chúng ta chấm dứt tại đây!"

Trì Noãn: "..."

Sau khi người phụ nữ rời đi, Quan Lạc lau mặt, bước chân lảo đảo đi đến quầy bar, cằn nhằn đòi rượu người pha chế.

Người pha chế nhìn Cố Ninh Tư, Cố Ninh Tư lắc lắc đầu, hắn liền rót cho Quan Lạc một ly nước.

Lúc này Trì Noãn mới đi tới: "Cố Ninh Tư."

Quan Lạc say khướt, nheo mắt nhìn Trì Noãn, đột nhiên vươn tay muốn ôm lấy cô: "Thanh Thanh..."

Toàn bộ trọng lượng của nàng ấy dồn lên người Trì Noãn, khiến Trì Noãn bất giác lùi lại.

Cố Ninh Tư phản ứng rất nhanh, nàng đỡ lấy Trì Noãn và đứng dậy đẩy Quan Lạc ra.

...

Trì Noãn lái xe, Quan Lạc ngồi ở ghế sau ôm lấy cánh tay Cố Ninh Tư: "Em ấy... Gả, gả ra nước ngoài, tôi liền... Đuổi tới nước ngoài! Em ấy ly hôn, trở về, tôi cũng trở về theo... Tôi từ nhỏ, từ nhỏ đã xem em ấy như mặt trời, lúc nào cũng xoay quanh em ấy, cậu nói coi, sao em ấy lại không chịu nhìn tôi một lần chứ?"

Cố Ninh Tư rút tay mình khỏi cái ôm của Quan Lạc, vỗ vỗ vai nàng ấy tỏ ý an ủi.

Quan Lạc chịu sự đối đãi lạnh nhạt của Cố Ninh Tư, liền chuyển sang nằm nhoài trên ghế trước, nghiêng đầu nói chuyện với Trì Noãn: "Trợ lý... Tiểu thư, cô đối với việc tôi thích... Phụ nữ, không có thành kiến nào, đúng không?"

Trì Noãn: "... Không biết."

Quan Lạc: "Vậy cô đã từng gặp, gặp ai... Thảm hơn tôi chưa?"

Trì Noãn: "..."

Quan Lạc: "Để tôi nói cho nghe, Cố tổng của mấy người là... Thần tiên! Thanh tâm! Quả dục! Cậu ta là thần tiên mà... Làm sao hiểu được tôi chứ? Trợ lý... Trợ lý tiểu thư, cô sẽ hiểu tôi, đúng không?"

Trì Noãn nói: "Bác sĩ Quan, cô say rồi, nghỉ ngơi một chút đi."

Quan Lạc ôm lấy lưng ghế không chịu buông: "Trợ lý tiểu thư, cô đã từng yêu... Chưa? Cô có hiểu nỗi đau khi yêu mà không có được của tôi không?"

Trì Noãn nhìn Cố Ninh Tư qua gương chiếu hậu, Cố Ninh Tư nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ xe, dáng vẻ hờ hững của nàng khiến dây thần kinh mỏng manh của Trì Noãn từng chút bị đốt cháy.

"Không." Quan Lạc nheo mắt, lắc lắc ngón tay, "Trợ lý tiểu thư---- Dịu dàng xinh đẹp thế này, nhất định đã có bạn trai... Hay là bạn gái? Ha ha ha, nói mau, nói cho tôi nghe một chút đi!"

Trì Noãn không trả lời, Quan Lạc cúi người đứng dậy, nàng ấy nắm lấy vai Trì Noãn, dáng vẻ như muốn chen lên ghế trước.

Trì Noãn bị hành động của nàng ấy dọa sợ, suýt chút nữa đã dừng xe lại: "Bác sĩ Quan, tôi không có bạn trai, cô buông tay, mau ngồi xuống, như vậy rất nguy hiểm!"

Cố Ninh Tư kéo Quan Lạc ngồi lại ghế sau, thắt dây an toàn gọn gàng cho nàng ấy: "Cậu ấy lái xe không chắc tay, đừng quấy rầy cậu ấy."

Quan Lạc tựa hồ nghe hiểu, không lộn xộn nữa mà ngoan ngoãn ngồi xuống, mấy phút sau lại đưa tay ôm mặt: "Thanh Thanh... Tôi chờ em nhiều năm như vậy, rốt cuộc... Tôi là gì đối với em chứ?"

Đêm đông giá lạnh, đường phố vắng tanh. Tiếng khóc của Quan Lạc bị kìm nén trong cổ họng, Trì Noãn khó chịu không ngừng cắn môi.

Sau khi đưa Quan Lạc về nhà, nàng ấy vẫn không ngừng lẩm bẩm "Thanh Thanh". Trong lúc chờ thang máy, Trì Noãn nhìn chằm chằm mũi giày của mình, hỏi Cố Ninh Tư: "Bác sĩ Quan có cơ hội không?"

Cố Ninh Tư: "Cậu ta đang lãng phí thời gian."

Trì Noãn nhìn Cố Ninh Tư: "Nhưng cô ấy đã chờ nhiều năm như vậy..."

Cố Ninh Tư đối mặt với cửa thang máy đóng chặt, vẻ mặt lạnh lùng: "Cậu ta không dám đối mặt với hiện thực, biết rõ kiên trì cũng không có kết quả gì."

Thang máy đã đến, Cố Ninh Tư bước vào rồi nhấn nút xuống tầng, ngước mắt lên thì thấy Trì Noãn vẫn còn đứng tại chỗ.

Hai ánh mắt chạm nhau, Trì Noãn mỉm cười theo sau nàng.

Trong đêm mưa to bị đau khớp chân, nàng đã đưa Tiểu Ngô Đồng đến bệnh viện, nhân nhượng cung cấp cho cô một công việc với phúc lợi vô cùng hậu hĩnh, từng là bạn học thời cao trung, Cố Ninh Tư đã hào phóng về mọi mặt... Nàng chỉ là quên mà thôi, Trì Noãn nghĩ, bằng không bất luận thế nào cũng sẽ không nói ra những lời đau lòng đến thế.

...

Sau đó, cô gặp lại Cố Ninh Tư vào ngày nàng nhổ răng khôn. Hôm ấy Trì Noãn có tiết dạy, vừa tan học liền vội vã chạy tới bệnh viện nha khoa. Trời có tuyết rơi, cô không dám lái xe nhanh, lúc đến bệnh viện thì ca phẫu thuật đã kết thúc.

Cố Ninh Tư sắc mặt trắng bệch ngồi trên ghế, Trì Noãn lo lắng hỏi nàng: "Có đau lắm không?"

"Hiện tại chưa đau đâu, thuốc tê vẫn còn." Quan Lạc nói rồi đưa thuốc và lưu ý sau phẫu thuật cho Trì Noãn.

Trì Noãn: "Cảm ơn bác sĩ Quan."

Cố Ninh Tư cúi đầu đeo khẩu trang, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lần này Quan Lạc đưa các cô đi một đoạn đến bãi đỗ xe, gõ cửa kính xe nói: "Đêm đó đã gây phiền phức cho hai người rồi... À thôi, không nhắc tới nữa. Chờ Cố tổng của chúng ta bình phục, tôi sẽ mời hai người đi ăn. Bye~"

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, tuyết rơi lả tả giữa trời.

Trì Noãn định đưa Cố Ninh Tư về Hạc Nam Sơn, Cố Ninh Tư nói: "Đón Tiểu Ngô Đồng trước đi, lát nữa tuyết sẽ dày lắm."

Ngậm bông gòn cầm máu, cách một lớp khẩu trang, giọng nói của nàng nghe có chút mơ hồ.

Trì Noãn đi đón Tiểu Ngô Đồng, Tiểu Ngô Đồng ngồi cạnh Cố Ninh Tư, thấy nàng mệt mỏi liền hỏi: "Dì Cố, dì sao thế ạ? Không khỏe sao?"

Trì Noãn nói: "Con ngoan, đừng quấy rầy dì Cố, dì ấy vừa nhổ răng."

Tiểu Ngô Đồng đang trong thời kỳ thay răng, từng có kinh nghiệm răng bị lung lay và nhiễm trùng nên phải nhổ, cậu đặc biệt hiểu nỗi khổ khi nhổ răng, nghe Trì Noãn nói vậy thì lập tức an ủi Cố Ninh Tư: "Dì Cố, cháu hiểu mà, nằm trên chiếc ghế kia, chú bác sĩ cầm dụng cụ nhìn vào hàm răng mà dì vất vả lắm mới mọc được, vô cùng vô cùng đáng sợ."

Ánh mắt hồn nhiên của cậu thật sự rất ấm áp, giọng điệu tự tin nói: "Nhưng mà mẹ có nói, mỗi lần nhổ một chiếc răng xấu thì một chuyện hạnh phúc sẽ đến. Nghĩ như vậy, nhổ răng cũng không còn đáng sợ nữa, đúng không ạ?"

Trì Noãn: "..."

Cố Ninh Tư chậm rãi hỏi: "Thật sao?"

"Thật mà." Tiểu Ngô Đồng chỉ vào chiếc răng cửa đã mất của mình, "Ví dụ như chiếc răng này nha, ngày nhổ nó ra ấy, mẹ đã dẫn cháu đi ăn gà rán, cháu cảm thấy rất ngon, rất hạnh phúc! Dì Cố, chuyện hạnh phúc sẽ sớm đến với dì thôi, dì có mong chờ không ạ?"

Cố Ninh Tư: "..."

Trì Noãn: "..."

Đến nhà Cố Ninh Tư, Tiểu Ngô Đồng hào hứng theo Trì Noãn vào bếp. Cậu cứ chờ mãi, nhưng Trì Noãn ngoại trừ nấu cháo ra thì không có dấu hiệu làm món gì khác. Cậu thất vọng tìm đến Cố Ninh Tư đang chườm đá: "Dì Cố, hóa ra chuyện khiến người ta hạnh phúc cũng không đến dễ dàng như vậy..."

Thuốc tê đã sắp hết tác dụng, cơn đau dần trở nên rõ ràng. Cố Ninh Tư không mở miệng, nàng gật đầu với Tiểu Ngô Đồng, tỏ ý tán thành.

Trì Noãn theo Tiểu Ngô Đồng ra khỏi bếp, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Ngô Đồng, có muốn làm người tuyết không?"

Cô đưa Tiểu Ngô Đồng ra sân để cậu không quấy rầy Cố Ninh Tư nữa.

Hai người làm ra một loạt người tuyết và đặt ngay ngắn trên bậc đá.

"Thật đáng yêu!" Tiểu Ngô Đồng vui vẻ vỗ tay.

Thuốc tê hoàn toàn hết tác dụng, Cố Ninh Tư nhịn đau dùng thìa nhỏ nhất, chầm chậm ăn hết nửa bát cháo nóng.

Sau khi ăn cháo và uống thuốc tiêu viêm, Trì Noãn nói với Cố Ninh Tư: "Còn có thuốc giảm đau, nếu quá đau thì có thể uống, bác sĩ Quan đã kê cho cậu liều dùng trong hai ngày."

Cố Ninh Tư: "Ừm."

Lúc này Tiểu Ngô Đồng mới nhận ra việc nhổ răng của dì Cố không giống như của mình, cậu có chút ngượng ngùng đứng sau lưng Trì Noãn, đôi mắt to tròn chớp chớp, đầy vẻ quan tâm.

Trì Noãn: "Bác sĩ Quan nói đêm nay có thể sẽ phát sốt, nếu sốt thì phải báo cho mình biết đấy."

Cố Ninh Tư: "Ừm."

Trì Noãn đưa Tiểu Ngô Đồng về nhà, khi xe chạy ra khỏi sân, cô quay đầu lại, bóng dáng cao gầy của Cố Ninh Tư hiện ra sau khung cửa sổ sát sàn trên tầng ba.

Rèm cửa đang mở, ánh đèn như nước, lớp tuyết phủ trên nền đất mờ đi.

Đêm đó, Trì Noãn ngủ không ngon, sợ Cố Ninh Tư bị đau, sợ nửa đêm Cố Ninh Tư phát sốt, cô vẫn luôn cầm điện thoại trong tay, vặn âm lượng tối đa, sợ sẽ bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn nào từ Cố Ninh Tư.

Hơn nửa đêm, điện thoại đột nhiên reo lên, Trì Noãn bị đánh thức, nhìn thấy ba chữ "Cố Ninh Tư" trên màn hình, cơn buồn ngủ đã biến mất: "Sao vậy? Bị sốt sao?"

Giọng của Cố Ninh Tư rất nhẹ: "Không có. Bên tay cậu có sách gì không?"

Trái tim Trì Noãn dần dần bình ổn lại. Cô bật đèn lên, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là cuốn truyện phiên âm của Tiểu Ngô Đồng: "... Có [Truyện cổ tích Grimm]."

Cố Ninh Tư: "Đọc cho tôi nghe."

Hả...?

Tuy không hiểu Cố Ninh Tư có ý gì, nhưng Trì Noãn vẫn cầm cuốn [Truyện cổ tích Grimm], phiếu đánh dấu ở trang [Người đẹp ngủ trong rừng], cô bắt đầu đọc từng câu một: "Ngày xửa ngày xưa, có một vị vua..."

Ngoài cửa sổ tuyết bay lả tả, giọng nói nhẹ nhàng của Trì Noãn vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

Trong lúc cô đọc truyện, đầu bên kia điện thoại rất im lặng, sau khi đọc xong [Người đẹp ngủ trong rừng], Cố Ninh Tư cũng không đưa ra yêu cầu gì mới.

Trì Noãn đợi một lúc rồi mới khẽ gọi: "Cố Ninh Tư?"

Không ai trả lời.

Ở Hạc Nam Sơn, Cố Ninh Tư để điện thoại mở bên tai, suốt đêm trằn trọc vì đau, cuối cùng cũng nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Dưới sân có một chiếc ô trong suốt. Những người tuyết nho nhỏ đáng yêu đang trốn dưới ô, trên cái đầu tròn vo đội những chiếc mũ giấy đầy màu sắc.