Nàng Có Thể Ôn Nhu Vô Cùng

Chương 77



Nhịp tim Trì Noãn đột ngột tăng nhanh, sau khi trấn tĩnh, khuôn mặt Cố Ninh Tư đã hiện ra trong màn hình.

"..."

"..."

"Dì Cố! Là dì Cố!" Tiểu Ngô Đồng kích động tiến tới, khung video của Trì Noãn được thay thế bằng một nụ cười thiếu mất răng cửa.

"Dì Cố, chúc dì được nhiều sức khỏe, vạn sự như ý!" Tiểu Ngô Đồng nói rồi che miệng bỏ chạy.

Khuôn mặt Trì Noãn lại xuất hiện trong video. Cô mỉm cười nhìn Cố Ninh Tư, ánh mắt Cố Ninh Tư, môi Cố Ninh Tư... Như có gì đó cào vào trái tim: "Hi..."

Cố Ninh Tư: "Hi."

Giọng Cố Ninh Tư có chút khàn khàn, Trì Noãn lo lắng nói: "... Cậu không khỏe sao? Hay là nghỉ ngơi không tốt?"

Cố Ninh Tư: "Bị lệch múi giờ."

Trong ấn tượng của cô, Cố Ninh Tư dường như chưa từng bị lệch múi giờ khi trở về Vân thành? Trì Noãn không nghĩ ra biện pháp nào đáng tin, ủ rũ nói: "Vậy mình nên làm gì đây? Đọc sách cho cậu nhé?"

Khi video bắt đầu tính giờ, Cố Ninh Tư hơi cúi đầu, khi lần nữa ngẩng đầu lên, đuôi mắt và khóe môi đều mang ý cười nhàn nhạt.

Nụ cười của nàng không đậm, nhưng vẫn làm Trì Noãn kinh diễm, hai má vô thức đỏ lên.

Cố Ninh Tư: "Có thể thử xem."

Trì Noãn: "Được..."

Rất nhanh, Cố Ninh Tư vì lý do công việc mà kết thúc video, Trì Noãn ngã xuống sô pha, che mắt lại.

Gần trưa ngày hôm sau, Trì Noãn tính toán thời gian chênh lệch múi giờ rồi chủ động gửi tin nhắn cho Cố Ninh Tư: "Đã ngủ chưa?"

Cố Ninh Tư: "Chưa."

Trì Noãn: "Có muốn nghe kể chuyện không?"

Sau khi gửi đi sáu chữ này, Trì Noãn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, câu trả lời của Cố Ninh Tư là trực tiếp gọi điện tới.

Trì Noãn vui vẻ nói: "Cậu muốn nghe cái nào?"

Cô đọc tên truyện trong mục lục, Cố Ninh Tư nói: "Bắt đầu từ đầu đi."

Trì Noãn dùng chất giọng nhẹ nhàng đọc xong [Hoàng tử ếch], đầu bên kia không có động tĩnh, Trì Noãn dò hỏi: "Cố Ninh Tư?"

Cố Ninh Tư chậm rãi nói: "Tiếp tục."

Trì Noãn lật sang trang khác, đọc xong câu chuyện thứ hai, không chờ cô lên tiếng, Cố Ninh Tư đã nói: "Tiếp tục."

"..." Trì Noãn tiếp tục đọc.

Tiểu Ngô Đồng nằm ở một bên say sưa nghe, mãi đến khi đọc xong truyện thứ năm [Sói và bảy chú cừu con], Trì Noãn lại vểnh tai nghe âm thanh ở đầu bên kia điện thoại.

Tiểu Ngô Đồng ghé vào tai Trì Noãn: "Mẹ ơi, sói lớn xấu quá đi, nó lừa ăn cừu con vào bụng rồi."

Bên tai Trì Noãn vang lên tiếng cười khẽ của Cố Ninh Tư.

"... Không có tác dụng sao? Vẫn không ngủ được à?" Trì Noãn thất vọng vì không giúp được gì cho Cố Ninh Tư.

Cố Ninh Tư: "Chưa ngủ, tôi đang ở bên ngoài."

Trì Noãn: "..."

??? Vậy sao còn bảo cô đọc truyện???

Cố Ninh Tư tựa như có thể đoán được Trì Noãn đang nghĩ gì, cười nhạt nói: "Giọng cậu êm tai."

Bên tai liên tục nóng lên, gò má cũng lập tức đỏ bừng.

Sáng hôm sau, Hà Chân gửi tới tin nhắn: "Đã đặt hoa cho cô rồi, Happy Birthday~~"

Trì Noãn lập tức nói: "Cảm ơn."

Hà Chân: "Đừng quên cảm ơn boss (nháy mắt)"

Tiệm hoa và Trì Noãn cùng ấn định thời gian giao hoa, buổi trưa, hoa đã đến nơi. Tiểu Ngô Đồng chật vật ôm bó hoa: "Mẹ... Mẹ ơi, cái này... To quá!"

Trì Noãn lấy tấm thiệp bên trong ra, ký tên là "Spider".

Cô chụp ảnh tấm thiệp gửi cho Cố Ninh Tư: "Cảm ơn hoa của boss, rất thích."

Cố Ninh Tư gửi tới cho cô ảnh chụp màn hình thông tin chuyến bay.

!!!

Trì Noãn xem đi xem lại nhiều lần, xác nhận rằng Cố Ninh Tư đã đặt vé máy bay về Vân thành trong tuần tới.

Không gì có thể khiến cô hạnh phúc hơn việc Cố Ninh Tư trở về, so với bó hoa khổng lồ, đây mới chính là món quà sinh nhật mà cô mong muốn nhất.

Kể từ hôm đó, Trì Noãn vẫn luôn đếm ngược thời gian, nhưng không ngờ Hà Chân lại báo cho cô biết là chuyến bay đặt trước của boss đã bị hủy, Trì Noãn hỏi nàng đã xác định thời gian mới chưa, Hà Chân nói: "Cô ấy đang có lịch trình riêng, khó mà nói được, khi nào về Vân thành thì sẽ báo trước với cô."

Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi chớp mắt đã kết thúc, ngày đầu tiên khai giảng, trên đường đưa Tiểu Ngô Đồng đến trường, Trì Noãn nhận được cuộc gọi từ Tiểu Phan.

Học kỳ này Tiểu Phan vẫn ở lại trường kia thực tập, vì muốn giữ mối quan hệ tốt giữa các giáo viên nên định mời mọi người ăn tối.

"Chị Trì, tuy chị không đến làm nữa, nhưng em ở trường này lâu như vậy, đều là nhờ chị chăm sóc em..."

Trì Noãn biết các giáo viên khác cũng sẽ tham gia bữa cơm này, nhưng Tiểu Phan đã mở lời, cô không thể từ chối nàng được.

Bữa tối diễn ra tại một nhà hàng cao cấp cách trường tiểu học không xa, Trì Noãn đang đi lên thang máy, Triệu lão sư của Tiểu Ngô Đồng đột nhiên gọi điện cho cô: "Mẹ Trì Tranh, hôm nay cô nhờ bạn đến đón Trì Tranh sao?"

Trong thang máy tín hiệu không tốt lắm, Trì Noãn vội hỏi: "Trì Tranh còn đó không? Triệu lão sư, tôi không nhờ ai đến đón Trì Tranh cả."

Vừa nói, cô vừa ấn nút xuống tầng và chen ra khỏi thang máy.

"Còn ở đây." Triệu lão sư nói tiếp, "Tôi nghe Trì Tranh gọi cô ấy là dì Cố."

Trì Noãn: "..."

Triệu lão sư: "Cô chờ một chút..."

Vài giây sau.

"Là tôi." Giọng của Triệu lão sư trong điện thoại đã chuyển thành Cố Ninh Tư.

Trì Noãn nhìn ảnh phản chiếu của mình trong cửa thang máy, bởi vì nhận được kinh hỉ quá lớn, cả người trông có vẻ ngờ nghệch.

"Cậu về rồi à..." Cô nói.

Cố Ninh Tư: "Ừm."

"Vậy mình lập tức..." Trì Noãn muốn nói mình sẽ lập tức đến đó, nhưng khi nhìn xung quanh, cô lại ngẩn người, "... Tối nay có tiệc, là giáo viên trong trường mời ăn tối."

Cố Ninh Tư: "Đã nghe Tiểu Ngô Đồng nói rồi. Cậu không cần vội tới đây.".

Điện thoại lại được đưa cho Triệu lão sư, Triệu lão sư nói: "Mẹ Trì Tranh, vậy để bạn của cô đưa Tiểu Ngô Đồng về nhé?"

Trì Noãn: "Được, đã phiền Triệu lão sư rồi."

Cúp máy xong, tâm tình của Trì Noãn vẫn dâng trào, cô cảm thấy không chân thực, sau khi bước vào phòng mà Tiểu Phan đã đặt trước, nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, cô mới khôi phục lại vẻ trầm tĩnh.

Tuy rằng Tiểu Phan không hẹn thời gian với cô, nhưng bởi vì những người khác sau khi tan làm liền sớm chạy thẳng đến đây, cả một bàn người đều đang chờ cô.

"Thật ngại quá, tôi đến muộn." Trì Noãn nói với Tiểu Phan.

"Không muộn không muộn." Tiểu Phan vui vẻ dẫn cô đến chỗ ngồi để dành trước đó, Vương Lệ Lệ lại nói, "Ồ, người bận rộn của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi."

Lời nói đùa này thốt ra từ miệng Vương Lệ Lệ, vô cớ tăng thêm mấy phần khiêu khích. Trì Noãn cũng không thèm tính toán với nàng, chỉ mỉm cười xấu hổ với Tiểu Phan rồi ngồi xuống.

Vương Lệ Lệ mất mặt nhấp một ngụm đồ uống.

Tại bàn ăn, họ nói chuyện về trường học, phàn nàn về những đồng nghiệp ở tổ khác, hỏi khi nào Tiểu Phan sẽ dẫn bạn trai đến cho mọi người xem... Chỉ có Trì Noãn là lơ đãng.

Cố Ninh Tư gửi tới một đoạn video ngắn. Trong video, Tiểu Ngô Đồng đang ngấu nghiến đồ ngọt, mơ hồ nói: "Lúc mẹ rảnh sẽ đến đón cháu, cũng thường xuyên đưa cháu đi ăn... Trời lạnh thì có khoai nướng, hạt dẻ xào, trời nóng thì có kem... Cái nào cũng ngon, cháu thích mẹ nhất."

Trì Noãn nhìn ra ngoài phòng, hỏi Cố Ninh Tư: "Nó có ngoan không?"

Cố Ninh Tư hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Hình như tôi đã nghe qua những lời tương tự thế này ở đâu đó rồi."

... Là mình, là mình đã nói với cậu. Khi mình bằng tuổi Tiểu Ngô Đồng, anh trai cũng cưng chiều mình như thế.

Cố Ninh Tư, cậu vắng mặt mấy năm, anh trai cũng không còn... Liệu những ký ức đã mất của cậu có thể quay về được nữa không?

Một tin nhắn mới hiện ra, lần này là giọng nói của Tiểu Ngô Đồng: "Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu vậy? Lát nữa con với dì Cố sẽ đến đón mẹ."

Sau bữa tối, những người khác chuyển sang đi hát karaoke. Mọi người cùng xuống lầu, Trì Noãn không tham gia, Tiểu Phan nói: "Chị Trì, chị có thể đến dùng bữa là em đã vui lắm rồi, chị còn có bạn nhỏ, mau mau về nhà đi."

Ra khỏi nhà hàng, Cố Ninh Tư đã đến. Tiểu Ngô Đồng nằm nhoài trên cửa sổ xe, vừa trông thấy Trì Noãn xuất hiện liền ngửa cổ lên, hưng phấn nói: "Mẹ! Mẹ ơi, con ở đây!"

Trì Noãn chào tạm biệt mọi người, mở cửa ghế phụ rồi nói với Cố Ninh Tư: "Mình có lái xe tới, đỗ ở phía trước."

Cố Ninh Tư nghiêng đầu nhìn cô: "Lên đi."

Trì Noãn: "Được."

Kính xe được nâng lên, Tiểu Ngô Đồng ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

Trì Noãn: "Trợ lý Hà không nói khi nào cậu trở về, mình tưởng sẽ còn lâu lắm, không ngờ lại nhanh như vậy."

Xe ra khỏi khu vực nhà hàng, Cố Ninh Tư cười như không cười nói: "Cậu thật sự rất yêu thích công việc của mình nhỉ."

Vì mình nhớ cậu. Trì Noãn không lên tiếng, Tiểu Ngô Đồng ngồi ở ghế sau hỏi cô: "Mẹ ơi, mẹ có biết sứa hải đăng không ạ?"

"Bạn học của con nói là chúng sẽ không già không chết, có phải rất thần kỳ không?"

Trì Noãn cũng là lần đầu tiên nghe đến, sau khi tra cứu trên điện thoại, cô mới giải thích nguyên lý trường sinh bất lão của sứa hải đăng cho Tiểu Ngô Đồng nghe.

"Dì Cố cũng nói với con như thế." Giọng của Tiểu Ngô Đồng nhỏ dần, "Nếu con người chúng ta cũng có thể như vậy thì tốt biết mấy..."

Trì Noãn nhìn sang, Tiểu Ngô Đồng đang cúi đầu xoa chân.

Điện thoại liên tiếp vang lên thông báo có tin nhắn.

Vương Lệ Lệ: "Không phải chứ, cô thật sự bị Quý tiên sinh bao nuôi à?"

Vương Lệ Lệ: "Với thân phận này, còn cần làm việc gì nữa, dùng nhiều tâm tư lấy lòng Quý tiên sinh, dù không thể giải quyết mọi việc, nhưng cũng kiếm được bộn tiền khi còn trẻ."

Vương Lệ Lệ: "Cô xem làm giáo viên vất vả như vậy, có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Làm tiểu tam nghe có vẻ khó nghe, nhưng cũng chẳng sao, xã hội bây giờ chỉ cười bần không cười xướng mà!"

Trì Noãn cầm điện thoại, tức giận hít sâu một hơi, Cố Ninh Tư nhận ra khác thường, liền liếc nhìn cô.

"Vương Lệ Lệ, cô thích bịa đặt sinh sự như vậy, cuộc sống bình thường hẳn là rất mệt mỏi." Trì Noãn soạn xong tin này thì gửi đi, sau đó trực tiếp chặn Vương Lệ Lệ.

Thế giới này có rất nhiều việc cần cô hao tâm tổn sức, cô không thể lãng phí thời gian trên một người vốn có ác ý với mình.

Sau khi khôi phục tâm tình, Trì Noãn quay đầu lại an ủi Tiểu Ngô Đồng: "Chờ mẹ có thời gian sẽ đưa con đến thủy cung ngắm sứa, được không?"

Tiểu Ngô Đồng: "Mẹ ơi."

Trì Noãn: "Hả?"

Tiểu Ngô Đồng: "Dì Cố cũng nói sẽ đưa con đi ngắm sứa, ba người chúng ta cùng đi nhé."

Trì Noãn nhìn Cố Ninh Tư, sáng tối thay đổi, góc nghiêng khi lái xe của Cố Ninh Tư hoàn toàn trùng khớp với khuôn mặt trong trí nhớ của cô. Như thể 6 năm qua chưa từng có chia ly, hai người cũng chưa từng trải qua đau khổ, Trì Noãn chịu đựng nỗi chua xót xộc vào mũi, cố gắng mỉm cười: "Được."