Nàng Công Chúa Cao Một Mét Tám

Chương 5



Không biết có phải vì lúc nào cũng được Thẩm Chỉ đeo bên người nên chiếc túi cũng mang theo mùi hương của y, sự dịu dàng khiến cho người khác yên lòng ấy.

***

Ý nghĩ vừa mới nhen nhóm đã tan biến.

Thẩm Chỉ cố tình tiến lên trước vài bước để ngắm nhìn dung mạo thanh tú, xinh đẹp của công chúa điện hạ, lòng thầm nghĩ, nói về sắc đẹp... vẫn là công chúa vượt bậc hơn.

Cũng đã vài ngày yên ổn trôi qua kể từ khi hồi phủ nhưng trong cung vẫn chẳng có bất cứ tin tức nào truyền đến, còn Khương Hành lại tựa như không có gì gấp gáp. Mọi thứ vẫn yên tĩnh như vậy.

Thẩm Chỉ cầm chổi lượn lờ ở hậu viện, muốn ngủ liền ngủ, còn rảnh rỗi hơn khi ở nhà nữa, bỗng y cảm thấy ở lại phủ công chúa cũng không tồi. Chung quy lại, nếu như không phải là lệnh của Khương Hành, bình thường cũng khó mà gặp được y. Thẩm Chỉ vui vẻ trải qua những ngày tháng bình dị của mình. Thế nhưng, tấm thân mới được lười biếng, nhàn hạ chưa bao lâu lại bất ngờ nghe tin Khương Hành điều y đến nhà bếp. Khi nghe tin tức này, Thẩm Chỉ té thẳng từ trên ghế xuống dưới đất, đôi mắt mọi khi vẫn híp lại chốc đã mở to, kinh ngạc nhìn A Cửu: "Cái gì?"

A Cửu nhìn y đầy đồng cảm: "Điện hạ nói, hậu viện không có gì để quét tướt cả, sợ cậu rảnh rỗi quá."

Trong lúc Thẩm Chỉ leo trở lại lên ghế cũng không quên ôm theo cây chổi chưa một lần đụng đến, lời lẽ vô cùng đanh thép nói: "Ta rất bận."

A Cửu vỗ vai y: "Thẩm công tử... Mỗi ngày điện hạ nhà ta đều đến hậu viện nhìn."

"Sao ta lại không biết?"

Khóe miệng A Cửu giật giật, dường như đang dùng hết sức lực kiềm chế không cười: "Bởi vì mỗi lần cậu đều đang ngủ."

Thẩm Chỉ bày tỏ: "..."

Cho dù không tình nguyện đi chăng nữa, vì Thẩm Chỉ đuối lý nên vẫn là một bước đi ba bước ngoái đầu nhìn lại, không nỡ di chuyển đến nhà bếp. Từ trước đến nay, bữa ăn hằng ngày ở phủ công chúa đều thanh đạm, không cầu kỳ, vì thế trong phòng bếp chỉ có hai vị trù nương. Nhìn thấy đứa nhóc vừa mới đến, cả hai đều lộ ra vẻ tò mò: "Sao lại có một chàng trai trẻ đến đây?"

A Cửu vẫn đang nhịn cười trả lời: "Điện hạ dặn dò ta đưa đến, nói hai vị đừng khách sáo, cứ tùy ý sai khiến."

"Đứa nhóc ngốc như thế này làm sao mà sai bảo nó được", một vị trù nương nheo mắt cười, vừa nói xong thì chỉ củ cải trắng bên cạnh bảo: "Mời."

"...", Thẩm Chỉ thở dài, chỉ đành xốc lại tinh thần mà xuống tay, vừa bổ củ cải vừa nhỏ giọng càu nhàu: "Quân tử tránh xa nhà bếp."

A Cửu dựa vào cửa cười chảy cả nước mắt.

Bữa tối của Khương Hành là do nàng chỉ định Thẩm Chỉ đưa đến. Thẩm Chỉ e ngại, không dám làm biếng trước mặt hai bác gái không quen này, nét mặt "cam chịu" đem bữa ăn dâng đến phòng Khương Hành dùng thiện.

Mấy ngày không gặp, sắc mặt của Khương Hành lại trắng bệch hơn trước vài phần, hốc mắt hơi đỏ, cơ hồ vô cùng mệt mỏi. Nhìn thấy Thẩm Chỉ tiến vào, đôi mắt hơi mất tinh thần ấy mới sáng lên một chút. Tính tình của Thẩm Chỉ rất tốt, nhìn thấy dáng vẻ của nàng như vậy, trong một thoáng lại hơi mềm lòng và cảm thông, kìm không được lên tiếng hỏi: "Điện hạ ngủ không được ngon sao?"

Khương Hành nhíu mày: "Ngươi tưởng ai cũng có thể giống như ngươi à."

Thẩm Chỉ ho nhẹ, dịu giọng nói: "Là ác mộng à?"

Sắc mặt Khương Hành tràn đầy vẻ mệt nhọc, nhìn y một cách "yếu ớt" sau đó thành thật gật đầu. Thẩm Chỉ suy nghĩ một lúc, đoạn cởi túi hương đeo bên hông, đưa qua bằng hai tay, khẽ cười: "Bên trong túi hương đựng một ít thảo dược có công dụng định thần, điện hạ nếu không thích xông hương ở trong phòng thì có thể đặt cái này bên gối, người thấy thế nào?"

Khương Hành nhìn y một lúc lâu mới chuyển dời tầm mắt đến đôi bàn tay trắng ngần đang đưa ra trước mặt mình. Lòng bàn tay mịn màng đặt một chiếc túi hương nho nhỏ màu xanh lam, trên túi hương là câu chúc được thêu đầy tinh xảo, màu vàng nghệ pha với sắc xanh trông thật dễ chịu. Nhưng trong lòng Khương Hành thì lại chẳng dễ chịu chút nào. Nàng đưa tay qua, tùy ý lật qua lật lại, ngón tay vô tình chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Chỉ, hàng mi dài rủ xuống bất chợt run rẩy, lập tức rút tay về, ánh mắt lập tức thay đổi: "Nghe nói ngươi có một vị hồng nhan tri kỷ, túi thơm này là cô ta tặng cho ngươi?"

Lại là nghe nói...?

Đầu ngón tay lạnh như băng ấy trượt qua khiến cho Thẩm Chí suýt nữa run lên, nghe thấy như vậy liền nhướng mày, mím môi đáp: "Sao điện hạ lại 'nghe nói' được nhiều chuyện của hạ quan vậy nhỉ."

Khương Hành hờ hững nói: "Thẩm công tử phong lưu, tài hoa bật nhất kinh thành, những câu chuyện về sự phong lưu ấy có ai mà lại không biết được. Bổn công chúa biết thì có gì mà kỳ lạ?"

Sao trong lời nói lại lẫn chút tức giận thế?

Thẩm Chỉ nheo mắt, sau đó đặt túi hương bên cạnh gối: "Chuyện phong lưu ấy hạ quan trái lại chẳng biết gì cả. Đây là túi hương mà tiểu muội trong nhà thêu cho, chẳng phải là của vị hồng nhan tri kỷ nào cả."

Đôi môi đang mím chặt của Khương Hành như giãn ra. Thẩm Chỉ lại cười: "Thôi nào, thức ăn cũng nguội hết rồi, điện hạ mau dùng bữa đi."

"Ngươi cũng ngồi đi," Khương Hành vừa dứt lời liền thấy Thẩm Chỉ như đang có lời muốn nói, lặng lẽ bổ sung thêm một câu, "đừng nói gì mà không hợp lễ, những lúc ở trước mặt ta, người có bao giờ không vô lễ đâu?"

Câu sau dường như đã nghe qua ở đâu rồi...

Thẩm Chỉ híp mắt, những khung cảnh rời rạc thấp thoáng xuất hiện trong đầu y, nhưng lại không rõ ràng. Đầu hơi đau, nên y dứt khoát không suy nghĩ nữa, sau đó chẳng chút khách sáo nào mà ngồi xuống dùng bữa với Khương Hành.

Khóe môi Khương Hành bất giác cong lên, chẳng mấy chốc đã lấy lại bình tĩnh. Nàng vừa mới ăn một chút rau lại nghe giọng nói có chút quở trách của Thẩm Chỉ: "Sao điện hạ lại không ăn những món có thịt?"

Khương Hạnh khựng lại, đoạn thấy Thẩm Chỉ đứng dậy, đặt đĩa "Tuyết Anh Nhi*" bên cạnh đôi đũa trúc của nàng, sau đó hất cằm, giọng điệu hơi đắc ý: "Lúc chiều thần đã xuống bếp nấu món này, đừng lãng phí nó, người nếm thử chút đi."

*Tác giả nói đây là tên món ăn, nhét đại vào thôi mọi người đừng để ý nó

Khương Hành nhìn nét mặt dịu dàng mang theo nụ cười của y, ngẩn ra một lúc mới chầm chậm gật đầu.

Khi Thẩm Chỉ thu dọn thức ăn thừa rời khỏi thì trời đã tối. Lúc y quay về phòng bếp, một vị trù nương ngó thấy, thoáng bất ngờ: "Mấy cái dĩa thức ăn này là sao thế? Điện hạ ăn hết rồi ư?"

"Dạ?" - Thẩm Chỉ nghi hoặc, "sao vậy ạ?"

"Lúc trước, chỉ cần điện hạ ăn vài đũa thôi đã tốt lắm rồi." - Vị trù nương đó đau lòng nói, "bốn năm trước cũng như vậy."

Lại là bốn năm trước. Rốt cục bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì?

Lòng Thẩm Chỉ rối bời, quyết định phải nhân mấy ngày được nghỉ tóm một người hỏi cho ra lẽ.

Trong lúc Thẩm Chỉ và hai vị trù nương bàn bạc xem ngày mai nên nấu món gì, Khương Hành đã tắm rửa xong xuôi và lên giường đi ngủ. Nhắm mắt lại, vô số ngọn lửa và màu đỏ của máu không ngừng hiện lên, nàng thở gấp, huyệt thái dương đau âm ỉ. Chịu đựng một lúc, đương muốn đứng dậy đến thư phòng ngồi cả đêm như trước kia, nàng bỗng ngửi được mùi hương thảo là lạ. Lúc này, Khương Hành chợt nhớ đến chiếc túi hương đã được Thẩm Chỉ đặt dưới gối khi nãy, khuôn mặt mang theo nét cười của y chợt hiện ra trước mắt, nàng ngẩn người, sau lại lấy túi hương ra cầm trong tay, nhẹ nhàng đưa lên ngửi. Không biết có phải vì lúc nào cũng được Thẩm Chỉ đeo bên người nên chiếc túi cũng mang theo mùi hương của y, sự dịu dàng khiến cho người khác yên lòng ấy. Ngửi được mùi hương nhạt nhạt, hơi thở của nàng cũng dần ổn định lại, lần nữa nhắm mắt đã không còn những ánh lửa và huyết sắc che lấp.

Xem ra lời nói của Thẩm Chỉ cũng không phải gạt người...

Khương Hành nắm chặt túi hương, nghĩ ngợi lung tung, dần chìm vào giấc ngủ sâu hiếm thấy.

Đến ngày nghỉ phép, tờ mờ sáng Thẩm Chỉ đã thức dậy, tìm một lượt ở thư phòng và hậu viện cũng không thấy Khương Hành đâu, y cứ thế thay thường phục tự rời khỏi phủ công chúa.

Mới sáng sớm mà đã có chút oi bức, những tiểu thương buôn bán trên đường lớn còn chưa dậy để dựng sạp bày hàng. Thẩm Chỉ không định di ngựa về phủ, nhàn nhã tản bộ trên đường, đi một lúc lâu mới dừng lại trước một ngôi nhà lớn, gõ cửa một cách lễ phép.

Nhưng không ai ra mở.

Thẩm Chỉ kiên nhẫn gõ tiếp, gõ đến lúc trong nhà vọng ra tiếng chửi mới thôi. Người gác cổng vừa mở cửa vừa chửi, ngước mắt nhìn chàng trai có dáng vóc thanh mảnh, khuôn mặt sáng sủa đang đứng trước cửa mới lập tức ngậm miệng, cười cười: "Hóa ra là Thẩm đại công tử, Thẩm công tử đến tìm công tử nhà ta ạ?"

Thẩm Chỉ lười để ý hắn, gật đầu cười nói: "Phiền ngươi đi gọi Tề Luật ra đây."

Người gác cửa lập tức thưa vâng, ngó thấy Thẩm Chỉ cũng không có ý định đi vào, bèn không nói nhiều mà vội vàng đi gọi. Thẩm Chỉ đứng dựa bên cạnh cửa lớn đứng đợi hệt như môn thần. Chẳng mấy chốc, Thẩm Chỉ đã nghe thấy tiếng bước chân chạy vội đến, kèm theo đó là tiếng chửi rủa: "Thẩm Tĩnh Hạc! Mấy ngày nay ngươi chạy đến chỗ nào vui chơi vậy hả? Ta còn tưởng Thẩm đại công tử chớp mắt đã quên mất ta rồi chứ."

Thẩm Chỉ dịu dàng đáp: "Không phải ta đang đến tìm ngươi à."

"Thôi được rồi, ngươi đổi tính gì mà lại có thể rời giường trước giờ Tỵ thế, còn có hứng đến giày vò ta?"

Thẩm Chỉ híp mắt cười, vô cùng đẹp mắt: "Đổi thành tính cách của Ngự tiền nhất đẳng đới đao thị vệ, sao nào, oai không?"

Tề Luật tấm tắc nói: "Lợi hại, oai! Ta còn tưởng chỉ là lời đồn... Cha ngươi thật sự ném ngươi đến phủ Hàm Ninh công chúa à? Nghe nói điện hạ là một mỹ nhân không ai sánh bằng..."

Thẩm Chỉ nhàn nhạt đáp lời: "Ngươi nghĩ xem, nếu ta bẩm tấu lại với điện hạ lời này của ngươi, ngươi sẽ như thế nào đây?"

Tề Luật lặng lẽ suỵt một tiếng.

Hai người bá vai nhau rời khỏi Tề phủ, lần mò đến quán rượu quen thuộc. Quán rượu đã mở cửa từ sớm, chỉ là có phần yên ắng, vừa thích hợp để nói chút chuyện không muốn người khác nghe thấy.

Thẩm Chỉ kể sơ lược lại mọi chuyện chỉ bằng vài ba câu nói, dựa thêm trí tưởng tượng phong phú của mình, Tề Luật nghe kể đến mức đập bàn cười nghiêng ngả, hận không thể vây lấy xem dáng vẻ bị người ta hành hạ của Thẩm Chỉ mọi lúc. Đợi Tề Luật cười đủ, đầu Thẩm Chỉ đã gật gà đến mức suýt nữa là đi gặp Chu Công luôn rồi.

Dậy sớm sẽ tổn hao nguyên khí.

Tề Luật lập tức lay lay y: "Dậy đi, khó lắm mới sớm đã thấy ngươi thức, đừng nói vài câu lại ngủ nữa. Ngươi đến tìm ta không phải chỉ để kể chuyện cười cho ta nghe thôi đúng không?"

Nhớ đến chính sự, Thẩm Chỉ nhướng mắt, lại híp mắt ngáp một cái, hệt như chú mèo Ba Tư lười biếng được ngoại bang cống nạp lên. Thẩm Chỉ chống cằm, hờ hững liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, trông thấy phố xá dần rộn ràng, tấp nập, y sững sờ một lúc mới nói: "Tề Luật, ta đã quên rất nhiều chuyện."

Tề Luật không thể không trợn mắt: "Ngươi nói ta nghe xem, có bao nhiêu chuyện mà ngươi nhớ được?"

Thẩm Chỉ quay đầu lại, đôi mắt y đen láy trong suốt tựa như viên ngọc trai được ngâm mình trong nước. Thường ngày, đôi mắt này lúc nào cũng lờ đờ híp lại, bây giờ trông nghiêm túc, ngược lại khiến cho người ta ngẩn ra.

Tề Luật lắp bắp nói: "Sao, làm sao thế?"

Thẩm Chỉ khôi phục lại bộ dáng uể oải: "Bốn năm trước, trong kinh đã xảy ra chuyện lớn gì?"

"Sao đột nhiên nhớ đến mà hỏi cái này? Tề Luật nâng tách trà hớp một ngụm, "quả thật là có vài chuyện lớn."

"Như là?"

Tề Luật cười: "Như là Thẩm công tử ngươi sốt cao không khỏi, suýt nữa là sốt đến mức ngốc cả người". Hắn sững người, thôi cười nữa, nét mặt hơi nghiêm lại, nhìn trái rồi nhìn phải, thấy bên cạnh không có người mới nói tiếp, "bốn năm trước, hậu cung xảy ra án cổ trùng, lẽ nào ngay cả cái này ngươi cũng quên?"

Thẩm Chỉ chau mày, gật đầu.

"Bốn năm trước, vài vị cung phi không hiểu làm sao lại xảy thai, bệ hạ nghi ngờ là thuật vu cổ, liền lệnh cho Cẩm y vệ điều tra một lượt hậu cung, cuối cùng phát hiện được hình nhân thế mạng trong điện của Đỗ hoàng hậu. Từ xưa đến nay, thuật vu cổ vốn là cấm kỵ của hoàng cung. Khi ấy ầm ĩ vô cùng... bệ hạ niệm tình cũ, không lấy lại ngôi vị của Đỗ hoàng hậu, chỉ nhốt bà vào trong lãnh cung."

Tề Luật lắc đầu: "Ai mà ngờ được, chưa đến nửa tháng, Đỗ hoàng hậu sai cung nữ bên cạnh mình gửi cho hoàng thượng một lá thư, sau đó thì qua đời. Đỗ hoàng hậu cũng thật rắn rỏi, lại tự thiêu chính mình... Mà di nguyện của bà chính là xin hoàng thượng để cho hai đứa trẻ đó rời khỏi kinh thành. Ôi, Hàm Ninh công chúa cũng thật là đáng thương..."

"Chuyện này liên quan đến điện hạ?" Thẩm Chỉ tiếp lời theo bản năng, sắc mặt thoáng thay đổi.

Tề Luật nhìn ánh mắt thay đổi của y: "Không phải chứ, ngươi cũng quên cả chuyện này nữa ư? Chiêu Vương và Hàm Ninh công chúa là thai long phụng do Đỗ hoàng hậu hạ sinh."

Thẩm Chỉ trầm mặc một lúc, vẫy vẫy tay: "Sau đó thì sao?"

Tề Luật nhấp một ngụm trà, hắng giọng nói tiếp: "Sau khi qua thất đầu của Đỗ hoàng hậu, bệ hạ liền phong cho tam thái tử làm Chiêu Vương, để cho hai huynh muội đến Quỳnh Châu, nơi cách xa bầu trời của thiên tử. Vốn tưởng như vậy sẽ tốt cho hai người họ, ai biết được rằng, nửa đường lại gặp phải thích khách."

Thẩm Chỉ nhỏ giọng lặp lại: "Thích khách?"

"Đúng thế, một ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ nhà trọ, những người đi theo dường như đều chết cả, chỉ còn sót lại Hàm Ninh cùng vài thị nữ. Hàm Ninh công chúa khi ấy, cả người toàn là máu. Nàng về kinh thì lập tức vào cung gặp thánh thượng, cúi đầu nói rằng, Chiêu Vương đã đẩy nàng ra khỏi biển lửa... Bệ hạ thương xót nàng, trông nàng dường như bị dọa sợ đến điên mất rồi, thế là lấy tên của Chiêu Vương đặt cho nàng, mong rằng nàng sẽ thay Chiêu Vương mà sống tiếp..."

Thẩm Chỉ ong ong cả đầu, trong một thoáng dường như có người dùng châm đâm mạnh vào trái tim của y, cảm giác đau đớn tột cùng ấy khiến cho y cảm thấy thật kỳ lạ, khóe mắt chẳng hiểu sao lại đỏ lên.

Con người Tề Luật chẳng để tâm gì cả nên chẳng chú ý đến sự thay đổi của Thẩm Chỉ, thở dài nói: "Vì vậy trước giờ bệ hạ luôn nuông chiều Hàm Ninh công chúa... nhưng tình trạng này của Hàm Ninh công chúa... ngươi cũng biết mà, là một hồ nước đục. Cha ngươi sao có thể quăng ngươi vào đó được chứ, mau nghĩ cách rời khỏi phủ công chúa đi... Này? Thẩm Tĩnh Hạc? Ngươi nhìn đi đâu vậy hả, có nghe ta nói không hả?"

Thẩm Chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tay đưa lên miệng nhỏ giọng "suỵt" một tiếng, phải mất một lúc lâu mới xác nhận được. Nhân vật được Tề Luật nhắc đến khi nãy hiện đang đứng ở dưới đường lớn bị người khác chặn lại. Nếu như Thẩm Chỉ không nhìn lầm, với tình huống này, thì hẳn là công chúa điện hạ gặp phải háo sắc rồi...

Lòng Thẩm Chỉ như lửa đốt, vội vã chạy xuống dưới lầu.

------

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Hành bày tỏ, một túi hương có tính là gì, sớm muộn gì ta cũng bắt được người lên giường ngủ - chung.

Ừm, ngủ - chung một cách đơn thuần.