Nàng Dâu Cẩm Lý

Chương 2



Tính chuyển cha mẹ chồng thành công bà, cha chồng là công cha, mẹ chồng là bà mẫu. Nhưng nghe thế xa cách quá, với cả tôi cũng đi lục mấy quyển sách cổ do dịch giả có tiếng lẫn đọc bản dịch mấy truyện cổ đại thấy vẫn để cha mẹ chồng bình thường. Nên tôi xin phép để nguyên là cha mẹ chồng, mẹ chồng, cha chồng nghe cho nó thân thuộc xíu nha, với cả tôi cũng muốn hỏi là đại cô tỷ aka chị gái chồng tôi để nguyên hay chuyển âm thuần việt nhỉ?

6

Không chỉ cha chồng ta tài giỏi, phu quân của ta cũng tài lắm.

Phu quân mười sáu tuổi thi trúng tú tài, là tú tài trẻ tuổi nhất từ trước đến đây của tám thôn mười dặm quanh đây.

Chỉ tiếc bốn năm trước chàng đột nhiên mắc quái tật, hai chân không thể đi được.

Đây là chuyện mẹ chồng có nói trong lúc múc canh gà cho ta biết.

"Nàng lại đây đi." Bây giờ phu quân lấy từ trong ngăn kéo ra một lọ sứ màu trắng, chuyển ghế lăn quay lại trước bàn gọi ta tiến lại gần.

Có lẽ tại phu quân đẹp lắm, tính chàng ôn hoà dịu dàng, trong nội tâm của ta không thấy sợ chàng tý nào, nghe lời bước đến cạnh chàng.

Chàng mở nắp bình ra, bên trong có chứa mỡ bôi màu xanh nhạt, toả mùi thơm dìu dịu.

"Nàng đưa tay cho ta đi."

Ta từ từ đưa cả hai tay cho chàng.

Chàng nắm lấy tay ta, dịu dàng lại mạnh mẽ.

Tay chàng thon thả, khớp xương rõ ràng, nhìn thật đẹp mắt.

Tay của ta đen thủi, vết nứt nẻ khắp nơi, trông xấu chết đi được.

Ta bỗng thấy ngượng quá, im lặng mặt đỏ tưng bừng.

Cơ mà hình như chàng chẳng thấy, tự tay bôi thuốc lên chỗ bị nẻ trên tay ta, còn nhẹ nhàng chấm thuốc bôi lên mặt ta nữa.

Thuốc ấy lành lạnh, lúc bôi lên vết nẻ có hơi xót, cơ mà bôi xong để một lúc không còn đau nữa.

Phu quân đậy nắp bình lại: "Thuốc này dùng tốt lắm, nhưng nàng phải nhớ bôi thuốc rồi không được để tay với mặt dính nước đâu đấy."

"Dạ." Ta nhìn chàng, "Vậy cứ đưa thuốc cho ta đi, phu quân... chàng... chàng mau uống thuốc kẻo nguội đắng mất."

Chàng gật đầu đưa lọ thuốc cho ta: "Đa tạ nương tử nhắc nhở."

"..."

Kìa, rõ ràng là bôi thuốc cho ta nên thuốc mới nguội, sao chàng lại cảm ơn ta chứ?

"Không, không cần cảm ơn đâu mà."

7

Đợi phu quân uống thuốc xong, ta cầm chén thuốc đi ra ngoài, vừa ra đã thấy cha mẹ chồng đứng đợi sẵn ở ngoài cửa hồi hộp nhìn vào trong.

"Tứ Nha con thấy sao?" Mẹ chồng thấy ta ra ngoài đã vội vàng lại gần.

"Dạ?" Ta nhất thời không biết là tại sao.

Bà cười, nhỏ giọng hỏi: "Con thấy Văn Vũ nhà ta thế nào?"

Lúc trước bà mối đã nói với ta rồi, phu quân ta họ Lương, tên Văn Vũ, tự Thanh Tùng.

"Rất tốt ạ..." Ta cúi đầu, hai gò má nong nóng, trái tim đập bình bịch trong lồng ngực.

Ta dùng hết mấy chữ mình học mót được, cố gắng hết sức đáp lại mẹ chồng: "Phu quân chàng... mặt như ngọc, khí chất như tùng, tuấn tiếu ôn nhã!"

"Thế là tốt, thế là tốt!" Mẹ chồng cười toe kéo tay ta, rồi lại thở dài một tiếng than thở, "Nương chỉ buồn Văn Vũ giờ có bệnh trong người, sau này không biết sẽ như thế nào? Nhờ con chăm sóc nó giúp nương với nhé..."

Ta khẽ khàng gật đầu: "Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Con đã là con dâu nhà họ Lương, tất nhiên phải cùng phu quân vượt qua hoạn nạn, đồng cam cộng khổ!"

Ta cẩn thận lựa câu trả lợi, cố hết sức ra vẻ mình cũng không đần độn quá.

"Nghe con nói chuyện như học qua chữ rồi đúng không?" Quả nhiên mẹ chồng ta cũng nhắc đến.

Ta gật đầu: "Con chỉ biết được mấy cái chữ thôi."

"Nếu con thích đọc sách, viết chữ sau này cứ bảo Văn Vũ dạy cho con." Mẹ chồng vỗ nhè nhẹ lên cánh tay của ta.

Ta sửng sốt nhìn bà.

Bà ấy và nương của ta đúng là khác nhau một trời một vực.

Cho dù là ta hay là trưởng tỷ, cha nương đều nói, con gái không cần tài chỉ cần đức, cho nên không cho chúng ta được đọc sách học chữ.

Ta nhận được vài chữ đơn giản là nhân lúc còn bé theo đại ca và nhị ca đến lớp thầy đồ, trốn ở ngoài cửa học trộm.

8

Bà mối Lý nhận tiền mừng của mẹ chồng ta đưa, nói nhà còn có việc đã đi rồi.

Đến buổi trưa, cha mẹ chồng chuẩn bị cơm trưa tươm tất, ta cũng nhanh nhẹn phụ một tay giúp bày biện món ăn lên bàn.

Mẹ chồng nấu cơm xong, gọi cha chồng với phu quân vào ăn cơm.

Còn ta khôn khéo đứng ở một bên.

Nương ta nói, ta đẻ ra đã gãy tay, không được ăn cơm chung với mọi người trong nhà.

Nên là ta quanh năm đều phải ở trong phòng củi, đợi đến khi tất cả người trong nhà cơm nước xong xuôi thì ta mới được đi ra ngoài ăn cơm.

"Con còn đứng đó làm gì Tứ Nha?" Mẹ chồng ngồi xuống, khó hiểu nhìn về phía ta.

Phu quân lăn ghế lăn đến bên cạnh, tự tay dắt ta về bàn ăn: "Nương tử đừng thẹn thùng, mau ngồi xuống ăn cơm thôi."

Chàng bảo ta ngồi xuống bên cạnh chàng.

"Con gầy thế này phải ăn một cái đùi gà!" Mẹ chồng gắp một cái đùi gà vào trong bát cho ta.

Ta không biết phải làm sao...

"Phu quân ăn đi ạ." Ta vội vàng gắp cho phu quân.

Ở nhà của ta, từ xưa đến nay chỉ có cha, đại ca với nhị ca mới được ăn đùi gà.

Nương ta bảo con gái trong nhà, được ăn phao câu, xương gà đã tốt lắm rồi.

Tuy là đến cả phao câu gà ta cũng chưa được nếm miếng nào...

"Nàng ăn đi." Phu quân giữ tay ta lại, gắp đùi gà trả lại vào trong bát ăn cơm của ta, vừa cười vừa nói: "Ở nhà của ta ấy, trước giờ chỉ có nữ tử mới được ăn đùi gà. Hôm nay nàng với nương, mỗi người một cái."

Hả? Là như thế hả?

Ta bán tín bán nghi.

Vì thế ta được ăn cái đùi gà đầu tiên trong đời mình.

Vị thịt tuôn ra ngập miệng, hương vị từ môi đến lưỡi, rồi trôi vào trong cổ họng ta, ngon đến suýt nuốt cả lưỡi vào trong...

Ngon quá trời!

Ngon đến phát khóc!

Thì ra trên đời này lại có thứ ngon đến vậy!

8

Mẹ chồng bảo mặc dù không làm được bữa cỗ mời bà con làng xóm đến chung vui, chí ít bữa cơm đầu tiên con dâu sang nhà chồng phải ráng sức bày biện sao cho thịnh soạn nhất.

Trên bàn ngoài một đĩa thịt gà đầy ú ụ, còn có cả cá sông, một nồi thịt ba chỉ kho tàu, thêm một bát canh rau xanh to.

Nhưng ta ăn đùi gà xong, gan to mấy cũng chẳng dám động vào thức ăn khác ở trên bàn nữa.

Cúi đầu cẩn thận tý một và từng miếng cơm nhỏ.

Cơm cũng ngon nữa!

Ở nhà ta chỉ được ăn mỗi cháo loãng.

Nói thật lòng trước đây ta lo lắm. Lo nhà chồng phát hiện tay ta gãy sẽ đánh chết ta hoặc bán ta ra khỏi nhà giống như lời cha ta nói. Lo đến nỗi mất ăn mất ngủ.

Không ngờ được gả đến nhà chồng lại được sống tốt thế này!

"Khụ!" Cha chồng của ta ho khẽ tiếng, lườm phu quân ta một cái, mắng: "Cái thằng ngốc này! Con bị què chân chứ có phải què tay đâu mà không biết gắp thức ăn cho nương tử con hả?"

Ta nghe thấy vừa giật mình, còn xấu hổ, xen lẫn chút sợ hãi, thậm chí còn có chút xíu buồn cười...

Không biết tâm trạng nào đến trước nữa, chỉ nghe thấy phu quân cười làm lành, "Cha dạy phải, là con qua quýt quá."

Dứt lời chàng đã gắp một miếng thịt ba chỉ cả nạc lẫn mỡ đặt vào trong bát của ta, dịu dàng nhìn ta cười nói: "Ta cũng là lần đầu tiên làm phu quân người ta, có chỗ còn chưa biết săn sóc, nương tử hiểu cho ta với nhé."

Ta xấu hổ, ngượng ngùng: "Đa tạ phu quân..."

Mẹ chồng nhìn ta cười, phẩy phẩy tay: "Đừng có để ý cha con nhà nó, chúng ta có tay, chúng ta thích ăn cái gì gắp cái nấy con nhỉ."

Ta gật đầu: "Vâng ạ!"

Lần đầu tiên trong đời, ta được ngồi ăn cơm với người nhà.

Lần đầu tiên trong đời, ta được ăn đùi gà thơm ngon ngào ngạt.

Lần đầu tiên trong đời, ta được phép gắp thịt cho mình ăn!

Ai nói ta số khổ chứ?

Mệnh ta đang tốt dần lên này!

10

Tờ mờ tối.

Mẹ chồng dán chữ hỷ đỏ thắm lên cửa sổ phòng ở của chúng ta, còn treo vải đỏ lên giường chúng ta ngủ nữa.

Bà ấy bảo mấy năm nay đổ hết tiền chạy chữa bệnh cho phu quân ta, nhà túng bần hơn rồi, còn nợ tiền anh em họ hàng.

Bà còn xin lỗi ta, nói đáng lẽ nên cho ta một đêm tân hôn rộn ràng, chứ không phải cảnh nghèo túng quạnh quẽ như này.

Ta nói con không để lòng đâu.

Có cha mẹ chồng thương, có phu quân xót, đối với ta mà nói đã đủ lắm rồi!

Trước kia là cha chồng giúp phu quân ta tắm rửa lau người.

Bây giờ chàng đã lập gia đình, việc này nên để nương tử là ta làm.

Lúc ta rửa chân cho phu quân, thấy đôi chân trắng nõn của chàng teo rút lại, nhỏ hơn người bình thường một tý.

Chàng bảo lúc đầu chỉ cảm thấy hai chân không có sức đi, sau đó dần dần không đi nổi nữa, thậm chí mất cả cảm giác.

Nhưng mà lúc ta rửa chân cho chàng, chàng lại bảo cảm thấy có dòng khí nóng chạy trong chân mình ấy, thoải mái ấm áp lắm.

"Thoải mái thật đấy." Chàng ấy kinh ngạc không biết là sao.

Ta bỏ tay ra, bảo chàng cúi người xuống thử tự rửa xem.

"Ta không thấy thế nữa nhỉ." Chàng khó hiểu lắc đầu.

Cơ mà nếu ta tiếp tục rửa chân cho chàng, chàng nói vẫn có cảm giác như dòng khí ấm chạy trong chân.

"Lúc trước cha rửa chân cho phu quân, phu quân có thấy giống thế không?"

Chàng lắc đầu: "Chưa thấy bao giờ."

Ta nghĩ một hồi, ngước mắt nhìn chàng cười: "Tuy ta cũng không biết là làm sao, nhưng phu quân thấy thoải mái là chuyện tốt rồi!"

"Ừ, cảm ơn nương tử."

Ta rửa chân cho chàng xong, đổi nước mới rửa tay cho chàng.

Chàng di chuyển ghế lăn qua, cẩn thận nhẹ nhàng rửa tay cho ta, lau khô sạch sẽ, rồi lại lấy thuốc mỡ bôi lên tay.

Mùi thuốc mỡ thơm ngan ngát, giúp ta thả lỏng cơ thể, từ thể xác đến tinh thần đều thấy thoải mái.

Ghế lăn cha chồng đóng không chỉ lăn đi được, còn có thể nâng lên hạ xuống.

Hầu hạ phu quân còn đơn giản hơn ta tưởng nhiều.

Màn đỏ buông xuống, đây là đêm tân hôn thuộc về ta và phu quân.

Chuyện khuê phòng, đêm xuất giá nương ta đã dạy ta biết sơ sơ.

Nhưng ta... ta xấu hổ lắm.

Ta ủ ấm, xoa bóp cơ thể cho phu quân, cố kéo dài thời gian ra.

Mãi đến khi phu quân ta nói: "Nương tử đừng căng thẳng vậy. Ta đã nói với cha nương rồi, giờ hai chân ta bất tiện thế này, mà nương tử năm nay mới mười lăm tuổi. Cơ thể nàng hẵng gầy yếu, không bằng để chúng ta... ở chung với nhau bầu bạn, sau này làm lễ Chu Công vẫn kịp."

(Lễ Chu Công = làm chuyện vợ chồng í mấy bà)

Ta bị nói trúng tim đen, cúi đầu ừ hử một tiếng.

Hồi lâu sau chắc vì thấy ta không nói chuyện, phu quân nắm lấy tay ta, ôn nhu hỏi: "Nương tử không vui ư? Làm sao thế?"

"Không có." Ta lắc đầu, không nhìn chàng, chỉ nói: "Ta không thấy không vui."

"Ta và nàng là phu thê nên đồng lòng với nhau. Trong lòng nương tử nếu cảm thấy không vui, nàng phải nói thẳng cho ta biết. Nàng chớ để ta đoán mò lòng nàng, ta sợ ta đoán sai, còn làm ảnh hưởng đến tình phê thê đôi ta nữa."

Giọng nói của chàng trầm ấm, êm tai vô cùng, nghe giọng điệu của chàng cũng không giống như đang giận dỗi ta.

Ta ngập ngừng một hồi, thật ra trong lòng ta không muốn sinh lòng ngăn cách với phu quân mình, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên nói thẳng với chàng: "Nương ta bảo đêm tân hôn không động phòng, nhất định là phu quân chê tân phụ rồi..."

"Sao lại thế được? Lý do chẳng phải nãy ta đã nói với nàng rồi mà?" Phu quân cười nắm tay ta thật chặt. Nhờ ánh nến đỏ tôn lên nước da trắng nõn, dung mạo tuấn tú của chàng, ta còn thấy mặt chàng đỏ ửng hết lên, đến lỗ tai cũng đỏ bừng.

Chàng lại gần kề bên tai ta, thấp giọng thủ thỉ: "Ta chỉ cảm thấy chuyện tốt đẹp thế này không nên để nương tử tủi thân. Nhưng nếu nương tử của ta tối nay muốn..."

"Không muốn không muốn... ta không muốn!"

Ta đỏ mặt vội vã lắc đầu.

11

Phu nhân cúi đầu, đôi môi đó như dẫn theo lửa hôn lên gò má ta một cái, lại dời đến sát bên tai ta, hơi thở phả lên vành tai ngưa ngứa.

"Phu quân..." Tim ta đập rộn hết lên, mất tự nhiên không biết làm gì.

"Nương tử yên tâm, tuy giờ ta đi đứng bất tiện, nhưng chuyện phòng the tuyệt đối sẽ không để nàng phải ước ao tân phụ nhà khác đâu!"

"..."

Phu quân sao lại nói những lời xấu hổ này làm cái gì chứ...

Hai gò má của ta bốc cháy phừng phừng, cuống quýt trách chàng: "Phu quân... Phu quân đừng nói những từ càn rỡ như thế mà."

Chàng cười khẽ, lại hôn một cái lên vành tai ta.

"Ừ nương tử ngủ đi thôi."

"Dạ, vâng!" Ta vội đẩy chàng ra, kéo chăn lên trốn vào bên trong.

Thế nhưng hai gò má ta hẵng còn nóng bừng lên đây này.

Như có lửa cháy trên đó, tim đập như ngựa phi, thình thà thình thịch... thình thà thình thịch. Cứ thình thịch nhảy lên nhảy xuống mãi, đập đến nỗi trong lòng ta khó chịu, hô hấp cũng khó khăn.

Hình như ta... ốm mất rồi?