Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia

Chương 3: Danh gia vọng tộc



Ngay ngày đầu tiên về làm dâu, Giang phu nhân đã giao ra cả đống công việc nhà từ nhẹ nhàng cho đến nặng nhọc cho người con dâu mới cưới để làm.

Nhưng bà ta không thể nào mà ngờ được cô lại chẳng phản bác lấy một lời, cứ thế im ỉm mà đi làm hết tất cả, thậm trí còn làm luôn cả những phần việc mà bà ta chưa giao.

Đúng hôm ấy Giang lão gia ở nhà, thấy bà ta bắt ép cô quá đáng như vậy thì đỏ mặt tía tai, mắng cho bà ta một trận đến tái cả mặt mày.

“Ở thời đại nào rồi mà còn mẹ chồng bắt nạt con dâu?! Bà dám đem con gái nhà người ta ra để làm giúp việc cho nhà mình à? Người hầu đâu rồi? Bà định để cho người ta nói ra nói vào rằng nhà họ Giang danh giá nhường này mà lại bắt con dâu phải đi làm hết tất cả các công việc nhà sao?!”

“Giang Nguyệt Dực mà nhìn thấy thì bà sẽ ăn nói như thế nào với thằng bé đây hả?! Thậm trí bà còn chẳng phải mẹ ruột của nó!”

Vì thế mà Chu Châu Thiền cứ thế mà ngơ ngơ ngác ngác được tước bỏ đi phần công việc phải làm ở nhà chồng mà cô đã quá quen trong ba năm và được thả để đi tự do như những con người khác ở nhà họ Giang.

Tuy chẳng hiểu cái mô tê gì cả, nhưng cô cuối cùng cũng đã được tự do?

Cô nhớ lại ba năm cưới chồng mà cứ như bị mang về để làm người giúp việc không công. Sáng phải dậy từ lúc bốn giờ sáng để nấu bữa sáng, giặt quần áo và lau nhà, buổi trưa không được ngủ, chiều chiều lại đi quét sân và lau dọn nhà thêm một lần nữa. Tận quá giờ khuya mới được quay trở lại giường ngủ.

Vì làm việc quá sức nhưng không được nghỉ ngơi đầy đủ như vậy nên càng lúc cơ thể vốn đã chẳng khỏe mạnh gì của cô càng trở nên mong manh thiếu sức sống, nước da khô rạn, không còn đâu là dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều ngày xưa nãy.

Giờ nhớ lại, cô cũng phần nào hiểu được cảm giác của Giang Nguyệt Dực khi có một người phụ nữ xấu xí như vậy lúc nào cũng luôn lẽo đẽo theo sau mình.

Lúc đầu Chu Châu Thiền chống cự không nghe lời, nhất quyết không làm theo ý của mẹ chồng, để rồi về sau lại càng nhận về nhiều chì chiết hơn nữa.

Nhà mẹ đẻ ruồng bỏ, nhà chồng thì gây khó dễ, còn chồng cô lại chẳng thèm quan tâm cô dù chỉ là một chút.

Uất ức chưa phải là từ diễn tả được hết những năm qua của cô.

Tuy nhiên nếu như không suy nghĩ gì quá nhiều, cứ thế mà thực hiện lời hứa của cô với phu nhân cũ của nhà họ Giang, cô lại thấy mọi chuyện nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chỉ cần chăm sóc cho Giang Nguyệt Dực thôi, không cần tình cảm của anh, cũng không cần yêu cầu tình cảm đơn phương này được chấp nhận nữa.

Thế là cô cứ tự lừa dối chính bản thân mình như vậy suốt, để rồi khi đứng từ trên cao rồi thấy anh đi bên người em gái có khuôn mặt giống với mình nhưng xinh đẹp và quyến rũ hơn, cô đã cảm thấy bên trong người mình, chỗ nào cũng vỡ nát.

Chu Châu Thiền cởi bỏ chiếc tạp dề rồi ném nó đi. Từ nay chắc cũng không cần đụng vào nó nữa.

Việc nhà - thứ đã giam cầm cô ở trong nhà họ Giang bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng đã không cần làm nữa, vì vậy nên cô bắt đầu nhớ đến những công việc khác mà mình chưa thể thực hiện được ở trong quá khứ.

Thăm bố.

Chu Châu Thiền thay một bộ quần áo khác, ăn mặc thoải mái rồi đeo trên vai một cái túi đeo chéo. Lúc đi ngang qua bộ bàn trà của phòng khách, cô còn cúi đầu xuống, lễ phép chào Giang phu nhân một tiếng rồi rời đi.

Tuy cô không hề có ý gì cả nhưng hành động ấy trong mắt của bà ta lại chẳng khác nào là đang khích đểu bà ta cả.

Kiểu: “Có giỏi thì bà bắt tôi làm việc nữa xem?”.

Mặt của Phương Nhị thoắt trắng thoắt đỏ vì nén giận, càng ấm ức hơn nữa vì không thể làm gì được cô, chỉ có thể cầm lấy cái dép mà mình đang đeo rồi ném vào người của một cô hầu đứng gần đấy.

“Không biết đường mà tránh đi hả? Cút xuống phòng bếp đi con ngu!”

Nữ hầu kia dù chẳng làm nên tội gì vẫn phải vội vàng xin lỗi rồi bước xuống phòng bếp. Rõ ràng là bà ta đang giận cá chém thớt.



Chu Châu Thiển không có bất kì thứ tài sản nào mang theo khi bước về nhà chồng cả ngoài một chiếc va li đựng một số vật dụng thiết yếu như quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân và giấy tờ tùy thân.

Không tiền, không thế. Cô biết đó là lí do tại sao cô lại phải chịu đựng sự dày vò đến từ cả hai bên gia đình và những cô gái khác cưới được chồng đại gia cũng như vậy.

“Taxi!”

Chu Châu Thiển mệt bở hơi tai cuốc bộ từ trong địa phận Giang gia để bước ra ngoài đường lớn. Bọn họ sở hữu nguyên một quả đồi mà một khu rừng, có chúa mới biết hai chân cô đã rã rời như thế nào.

Mất xấp xỉ một tiếng để chạy ra đây đó.

Thật may là ở đây vẫn bắt được sóng tốt, cô đã đặt được một chiếc taxi đứng chờ ở ngoài cổng vào địa phận Giang gia.

“Này cô gái, khu rừng đẹp đấy.”

Người tài xế kia đã bước hẳn ra khỏi xe của mình, đứng cách cánh cổng vào sừng sững như một bức tường bằng titan trước mặt mà đưa mắt nhìn vào nơi cách đó ở xa xa kia, có một căn biệt thự tráng lệ được xây ở trên đồi.

Cái này không nên gọi là biệt thự đâu, mà phải là dinh thự, lâu đài mới đúng chứ?

Đây là lần đầu tiên người tài xế đó được tận mắt trông thấy nơi ở của một trong tứ đại gia tộc quyền lực nhất ở trong Đế Đô, nơi tọa lạc của những kẻ giàu bậc nhất đất nước và còn hơn cả thế. Chu Châu Thiền cũng vậy, cô đã từng phải thở hắt ra vì quá mức kinh ngạc trước sự cao sang của nó vào lần đầu đặt chân vào gia đình nhà họ Giang.

Cho đến tận bây giờ, dù đã từng được sống và sinh hoạt ở trong căn biệt thự ấy, cô vẫn không thể ngừng tự hỏi ở trong đầu.

Tại sao… bọn họ lại có thể quyền lực như thế?

Chu gia còn lâu mới có thể ngang bằng được với Giang gia, gần như là không thể.

Chính vì thế nên khi Giang Tam gia đích danh nói muốn cưới cô, họ mới cắn răng mà để cho cô được gả đi chứ không phải là Chu Châu Kì - người mà họ mong sẽ được hưởng nhiều ưu đãi hơn cô.

“Cô là người thuộc tòa lâu đài đó sao?”

“Không phải. Tôi chỉ là một người làm thêm thôi.”

Nếu như để người ngoài biết được người con dâu mới cưới của Giang Tam gia là cô mà còn chẳng có nổi một tài xế riêng, chắc chắn cô sẽ bị đem ra để làm trò cười cho bàn dân thiên hạ đến Tết Tây năm sau cũng chưa dừng lại mất.

“Không có một người làm thêm nào lại bước ra từ cổng chính của Giang gia đâu.”

Người tài xế cười nhẹ, ông không bóc trần cô luôn mà chỉ đưa tay ra hiệu cô ngồi vào trong xe.

Chu Châu Thiền biết mình đã bị bại lộ rồi, chỉ có thể xấu hổ mà ngồi vào ghế sau xe.

“Cô gái, cô muốn đi đâu?”

Chu Châu Thiền chậm rãi nhớ về nơi ấy, một nơi khác biệt với mọi thứ bên ngoài, nơi mà trong không khí thoang thoảng mùi thơm từ gỗ và mùi ẩm mốc từ đống sách cũ.

“Tôi muốn đến thư viện Thủ Đô. Cảm ơn.”