Nàng Dâu Xung Hỉ Của Tướng Quân

Chương 3



5

Ánh mắt Tiêu Đình Hòa rất sắc bén, lạnh lùng nhìn ta.

"Tướng quân, ngài thật sự tỉnh rồi!"

Ta vội vàng tranh công, "Ta tự giới thiệu trước, ta tên là Tống Thanh Ương, là phu nhân xung hỉ cho ngài. Ta vừa gả đến ngài liền tỉnh, ngài và ta đều là người cực kỳ may mắn.”

Ta cười rất hòa khí, cố gắng làm cho mình trông giống như một ngôi sao may mắn: "Tướng quân thật là phong độ nhẹ nhàng, dũng mãnh không giảm!"

Tiêu Đình Hòa nhìn ta hồi lâu, đang lúc ta cho rằng y sẽ không nói gì, y lại đột nhiên nói: "Đi ra ngoài!"

”Được. "Ta nhanh chóng đi ra ngoài, chợt nghe y gọi ta: "Gọi người nhà ta lại đây.”

”Vâng, vâng! "Ta đáp ứng, đi ra ngoài gọi người nhà y.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong phủ đều vọt tới trong sân, ta đứng ở trước cửa sổ nho nhỏ trong phòng Thúy Quyên đánh giá bên ngoài, "Tiểu thư, tướng quân sẽ đuổi chúng ta đi sao?"

”Sẽ!”

Với thái độ của Tiêu Đình đối với ta vừa rồi, ta cảm thấy y không phải là người biết ơn.

"Bây giờ chúng ta còn bao nhiêu bạc?"

”Tính cả của hồi môn và đồ bán hôm nay, tổng cộng có một ngàn sáu trăm lượng.”

Còn lâu mới đủ!

”Muội bây giờ đi ra ngoài, gặp được liền nói bởi vì ta đến xung hỉ, nên Tiêu Đình Hòa mới tỉnh.”

"Tiểu thư, tướng quân sẽ tin là bởi vì ngài xung hỉ, cho nên hắn mới tỉnh sao?"

”Cũng có thể là bị ta làm cho tức mà tỉnh.”

Thúy Quyên lập tức đi làm việc.

Ta suy nghĩ một chút, quyết định trở về.

Có công lao nhất định phải lĩnh!

Trong phòng chật ních người, tiếng khóc tiếng cười không ngừng, Tiêu Đình Hòa ngược lại rất yên tĩnh, bỗng nhiên tầm mắt của y lướt qua đám người nhìn về phía ta, mọi người cũng theo tầm mắt của y nhìn về phía ta.

Hốc mắt ta đỏ bừng, rơi vài giọt nước mắt: "Tướng quân tỉnh rồi, thật làm cho người ta cao hứng.”

Tiêu lão phu nhân nhìn ta thật sâu, lại nói với Tiêu Đình Hòa: "Đây là cô nương của Hộ bộ Tống đại nhân, nếu con không thích, ngày mai liền đưa nàng trở về.”

Tiêu Đình Hòa nhíu mày: "Ta mệt mỏi, mọi người ra ngoài đi.”

Tiêu lão phu nhân không nói chuyện, mang theo một đám người lui ra ngoài, ta nhanh chóng cầm khăn tiến lên, ngoan ngoãn gọi y: "Tướng quân, ngài có đói không khát không mệt không?"

”Bây giờ lại quy củ rồi? " Y nhìn ta, cười nửa miệng.

”Ta vẫn luôn quy củ. "Ta cười nói," Ta ở nhà mẹ đẻ nổi danh nhu thuận.”

"Cô nương có biết ta thức dậy như thế nào không?" y hỏi ta.

Ta lắc đầu, quả thật không biết, có thể ngay cả đại phu cũng không rõ ràng lắm.

”Ta bị đánh thức những lời nói xấu người khác và những kế hoạch trù tính của cô nương đấy." Y nói.

”Vậy cũng nhờ những kế hoạch của ta" Ta nở nụ cười, "Tướng quân cùng ta đều may mắn.”

Tiêu Đình Hòa liếc tôi: "Lời này nàng nói lần thứ hai rồi.’

Ta đáp: "Ta nói thật.”

”Nói cha ta nhàn rỗi, nói mẹ ta hung dữ cũng là lời nói thật?”

”Tướng quân vẫn nên uống chút nước đi." Ta đứng dậy rót nước, đưa cho y," Còn có nhu cầu gì khác không, trước mắt ta có trách nhiệm chiếu cố ngài.”

Y nhìn ta không trả lời, ta bị y nhìn có chút hoảng hốt, nhưng ngoài mặt không dám lộ nửa phần.

”Phụ thân ngươi là Hộ bộ Chiết Giang Thanh Lại ti Tả thị lang Tống Sướng?”

Ta cười gật đầu.

”Nói thật nhiều, nhưng ngài thật giống ông ấy.”

Tiêu Đình Hòa quả thật không dễ ở chung, khó trách người bên ngoài đều nói y quá mức nghiêm túc.

Thật ra tuổi y cũng không lớn lắm, năm nay mới hai mươi hai tuổi, nói chuyện làm việc còn già dặn hơn cả cha ta.

”Sao không nói nữa?" Y hỏi ta.

Ta ngồi ở mép giường, cau mày nói, "Muốn nghe chuyện bên ngoài không? Muốn ta nói bắt đầu từ đâu?”

Y nhìn ta một cái rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý đến ta nữa.

Ngắn ngủi một ngày, tin tức Tiêu Đình Hòa ta xung hỉ mà tỉnh lại, dưới sự nỗ lực của Thúy Quyên, cả thành đều biết.

Ta yên tâm, như vậy Tiêu Đình Hòa hẳn là sẽ không tùy tiện đuổi ta đi.

Tiêu phủ rất náo nhiệt, Thánh Thượng thậm chí còn tự mình đến, Hoàng hậu nương nương còn thưởng cho ta một thanh ngọc như ý, khen ta là có phúc khí.

Ta còn gặp được Quốc công gia xuất quỷ nhập thần, Tiêu Đình Hòa quả nhiên giống hắn.

Đêm nay Tiêu Đình Hòa không cho ta ngủ trong phòng hắn: "Để cho gã sai vặt của ta đến, nơi này không cần nàng nữa.”

Dọn đi thì dọn đi, giường mềm kia ta ngủ còn đau thắt lưng.

Một đêm ngủ ngon, sáng sớm hôm sau Thúy Quyên đánh thức tôi: "Tiểu thư, Dung Nguyệt tiểu thư tới.”

Ta vội vàng đứng dậy mặc quần áo, vội vã muốn nhìn một cái, "Ta xinh đẹp hay nàng ta xinh đẹp?"

Thúy Quyên có chút khó xử.

Ta làm bộ đi ngang qua, ở bên ngoài nhìn lướt qua, Dung Nguyệt phi thường xinh đẹp, vóc dáng cao gầy dáng người đẫy đà dung mạo xinh đẹp.

”Thì ra Tiêu Đình Hòa thích người có dung mạo." Ta suy nghĩ một chút, quyết định không đi chính phòng, để tránh không bị nói là nhạt nhẽo so với Dung Nguyệt.

”Muội có nghe thấy tiếng khóc không?" Ta dựa tường nghe trộm, "Hai mươi vạn lượng tiền rời đi, có hy vọng.”

Thúy Quyên thần sắc không hiểu nhìn ta một cái: "Hai mươi vạn lượng rồi rời đi cùng Tiêu nhị phu nhân, ngài chọn cái nào?"

”Ta không có quyền lựa." Ta nghĩ một lúc," Nhưng ta chọn hai mươi vạn lượng.”

Tiêu Đình Hòa lại không thích ta, ta cần gì phải hao phí cả đời ở bên y.

”Nhị phu nhân." Ma ma gọi ta từ sau cánh cửa "Tướng quân mời ngài qua nói chuyện.”

Ta nhíu mày, kêu ta đi làm gì?

Chẳng lẽ còn muốn ta nhìn bọn họ ân ái?

6

Ta cố ý thay một thân váy giản dị hơn, ngay cả trâm cài cũng tháo xuống.

Nhìn qua thật điềm đạm đáng yêu.

Ta vào phòng, Tiêu Đình Hòa tựa vào đầu giường, Dung Nguyệt ngồi trên chiếc ghế mà ta hay ngồi, mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc.

”Tướng quân có việc tìm ta?" Ta ôn nhu nói.

”Phu nhân, tiễn Dung tiểu thư ra ngoài." Tiêu Đình Hòa nói.

Ta âm thầm kinh ngạc, vội vàng cười đáp ứng.

Dung Nguyệt bất mãn, vụt một cái đứng lên, nổi giận với ta: "Muội không đi, muốn đi cũng là nàng ta đi!"

Lúc nàng ta nổi giận cũng thật xinh đẹp, giống như một đóa hoa mẫu đơn diễm lệ, đẹp và rất hấp dẫn.

”Dung Nguyệt!”

Dung Nguyệt giậm chân, "Ngoại trừ huynh, muội sẽ không lấy ai cả, nếu không, muội sẽ cạo đầu làm ni cô!"

”Ta có phu nhân, cũng sẽ không nạp thiếp nữa." Tiêu Đình Hòa nhìn về phía ta," Lại đây.”

”Nếu không, ta đi ra ngoài trước để hai người nói chuyện? "Ta chu đáo nói.

Tiêu Đình Hòa không nói gì, nhưng ánh mắt y khiến ta sợ hãi, một bước cũng không dám động.

Dung Nguyệt đẩy ta một cái: "Ngươi nói bao nhiêu tiền mới bằng lòng tự động xin hưu thư? Mười vạn lượng có đủ hay không? Hai mươi vạn lượng?"

Ta xoa tay.

Tiêu Đình Hòa nhìn chằm chằm tay ta, nghiến răng: "Tống Thanh Ương, nàng dám!”

”Ba mươi vạn lượng! "Dung Nguyệt nói," Cộng thêm một gian nhà. Chỉ cần ngươi gật đầu, ta lập tức sai người đem ngân phiếu cùng khế ước đưa tới.”

Ta há miệng, Tiêu Đình Hòa đột nhiên cười lạnh nói:

”Tống Thanh Ương, nàng tay nào cầm tiền của nàng ta, ta liền chặt tay đó của nàng.”

Ta thu tay vào trong tay áo, mời Dung Nguyệt ra ngoài.

Dung Nguyệt tức giận giậm chân, xách váy chạy.

Tiêu Đình Hòa lạnh lùng nhìn ta.

”Nàng vừa rồi động tâm? " Y hỏi ta.

Ta chỉ giỏi ở sau lưng nói xấu người khác, chứ nói dối còn cần luyện tập thêm:

”Tướng quân, đề nghị của Dung tiểu thư, kỳ thật là đôi bên cùng có lợi.”

Tiêu Đình Hòa tựa vào đầu giường, khoanh tay nhìn ta: "Hai bên cùng có lợi, nàng hiểu không ít.”

Ta sợ y tức giận, muốn rót trà cho y, nhưng lại sợ y hắt lên mặt ta, vì vậy liền ngồi xuống: "Tướng quân, hai người tình đầu ý hợp, yêu mà không được, nếu như đuổi ta đi, không phải hai người có tình cuối cùng thành thân thuộc rồi sao?"

Tiêu Đình Hòa nghiêm mặt, đường cong môi giống như mũi tên nhọn, lúc này, lần đầu tiên ta cảm nhận được sát khí mà người ta nói.

Ta rụt cổ lại.

”Trò giỏi hơn thầy, nàng so với Tống đại nhân còn giảo hoạt hơn.”

”Đa tạ ngài khích lệ.”

Tiêu Đình Hòa xoa xoa mi tâm, khoát tay ý bảo ta đi ra ngoài, ta không đi. Đã nói đến vấn đề này thì phải nói cho rõ ràng.

Y còn quá trẻ sẽ không bị tức chết.

"Ta cả gan hỏi một câu, tướng quân thấy hôn sự của ngài và ta thế nào?"

Tiêu Đình Hòa buông tay, ánh mắt ung dung nhìn ta: "Ta cũng hỏi nàng một câu, nàng nghĩ sao về hôn sự của nàng và ta?"

Thật sự là hỏi ngược lại ta.

"Tướng quân thiên nhân chi tư (khí chất xuất chúng, dung mạo phi phàm), nếu như có thể chọn, ta đương nhiên nguyện ý được ngài sủng ái, vợ chồng hòa hợp ân ái cả đời. Nhưng mà tướng quân ngài không thích ta, ta cũng không muốn ở hậu trạch hoang phế cả đời, cho nên..."

”Cho nên cái gì? "Y hỏi ta.

”Cho nên, nếu ngài có thể cho ta ba mươi vạn lượng...... hai mươi vạn lượng cũng được, ta nguyện ý vì hạnh phúc của tướng quân, hy sinh chính mình.”

Tiêu Đình Hòa nhìn ta, nở nụ cười