Nàng Dâu Xung Hỉ Của Tướng Quân

Chương 8



15

Tiêu Đình Hòa an bài cho Tiêu lão phu nhân xong rồi đưa ta ra khỏi Khôn Ninh cung.

Y dừng trước lại trước mặt ta, nhìn ta từ trên xuống dưới: "Có bị thương không?"

Ta vuốt váy, lắc đầu.

Y nhìn ta thật sâu, bỗng nhiên ngồi xổm xuống trước mặt ta.

“Tướng quân, ta...…”

“Nêu di chuyển nữa thì ta sẽ đánh gãy chân nàng." Y nói.

Ta không dám động đậy, y vén váy ta lên một chút, liền nhìn thấy ống quần bị cháy và mắt cá chân của ta bị bỏng.

Vụ cháy vừa rồi quá lên, ta chạy không thoát nên bị bongt.

“Cái này gọi là không bị thương? Không đau sao?”

“Đau!" Ta nói xong, bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, chóp mũi chua xót, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, xấu hổ vô cùng, vội vàng dùng tay áo lau, "Còn, còn tốt, không có đau.”

Y đứng dậy nhìn ta, thở dài thườn thượt.

“Có thể đi được không?" Y hỏi ta.

Ta gật đầu, đi theo sau y, vừa mới đi được hai bước đã đau đến rít lên một tiếng, y quay đầu nhìn ta, hỏi: "Ta ôm nàng được không?"

Ta kinh ngạc nhìn y, không đợi trả lời, y đã nói: "Ta không cần hỏi nàng.”

Ngay sau đó, y liền ôm ngang lấy ta.

Xung quanh chúng ta có rất nhiều người, Tiêu Đình Hòa cũng mặc kệ, trực tiếp đi đến Thái y viện, cũng không nói thêm lời nào, đặt ta xuống rồi rời đi.

Vết thương được xử lý xong, ta định tự mình trở về, không ngờ thái y lại giữ ta ở lại: "Tiêu tướng quân bảo người đợi ngài ấy ở chỗ này rồi cùng về.”

Ta mệt mỏi chờ ở Thái y viện, vẫn chưa thấy y liền ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại, nghe thấy Tiêu Đình Hòa đang hỏi thái y có lưu lại sẹo hay không, y thở phào nhẹ nhõm sau khi nhận được câu trả lời phủ định.

“Nàng tỉnh rồi.” Y đỡ ta ngồi dậy, "Chuyện trong cung đã xử lý xong hết rồi, hiện tại muốn về nhà hay đợt một chút?”

Ta hỏi y đã là giờ nào rồi, y nói với ta đã là giờ tý rồi.

“Vậy về nhà đi." Ta muốn tự mình đi, y lại ôm lấy ta đi ra ngoài, ta cũng không dám lộn xộn nền mặc kệ y ôm.

Hoàng cung về đêm rất yên tĩnh, giống như sự hỗn loạn vào ban ngày chưa từng tồn tại, chỉ có tiếng bước chân không nặng không nhẹ của Tiêu Đình Hòa.

Ta mượn ánh trăng yếu ớt đánh giá khuôn mặt của y, y không chớp mắt, cũng không nhìn ta.

“Đầu Ninh vương phi, là nàng đánh? "Thanh âm y rất nhẹ, nhưng lại có loại trầm ổn khiến người ta an tâm.

“Ta đánh, đánh không tốt?”

“Đánh hay lắm." Y nhẹ giọng nói, "Trước đó, chuyện ngày hôm nay ta thật sự không biết, hắn nhân lúc ta hôn mê mà tính toán.”

“May mà có ngươi, bằng không hôm này chúng ta đều phải chết.”

May mà ta đã đặt cược đúng.

Tiêu Đình Hòa cuối đầu nhìn ta: "Mầu thân nói, nàng cược là ta khẳng định không biết, bởi vì ta cho dù giúp Ninh vương, cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu giam cầm phụ nhân này?"

“Đương nhiên.” Ta cười nói, “Đạo đức của ngài luôn cao thượng, loại chuyện này ngài chắc chắn sẽ không làm.”

Khóe miệng y nhếch lên.

Thấy vẻ mặt dịu dàng của y, ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng y lại đột nhiên nghiêm mặt:

“Nghe Lý phu nhân nói, nàng muốn hòa ly với ta?”

Không đúng, sao mới có một ngày, mà y có thể nghe được nhiều chuyện như vậy?

“Không, không có.” Ta không dám nhìn y, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn xung quanh, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng, "Tướng quân làm sao lại chất vấn ta, chúng ta hòa lý không phải đúng y của ngài sao?”

Tiêu Đình Hòa đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn ta: "Ta khi nào nói muốn hòa ly với nàng?"

Khóe miệng ta run rẩy, nói thầm: "Vậy, vậy ngài không muốn ta nhường chỗ cho Dung Nguyệt sao? Các người đều như vậy....”

Tiêu Đình Hòa cười lạnh một tiếng: "Ta và nàng ta thế nào?”

“Đừng có lừa người, đêm hôm đó rõ ràng ta đã nhìn thấy.”

Y nhìn ta đầy giễu cợt: "Nàng thấy rồi, cho nên còn tốt bụng giúp chúng ta đóng cửa?"

“Nếu không như vậy thì sao? Chẳng lẽ ta nên xông vào?”

“Tống Thanh Ương, nàng nghe xem chính mình đang nói cái gì?" Y tức giận trunwgf mắt nhìn ta, "Hôm đó, buổi chiều mới nói ta tốt, phải báo đáp ta, mà một canh giờ sau, thấy nàng ta hại ta, nàng liền chu đáo đóng cửa lại.”

"Nàng như vậy chính là đang báo đáp ta?"

“Nàng ta hãm hại ngài? Vậy, vậy không phải sau đó ngài cam tâm tình nguyện ôm nàng ta sao?" Ta không phục.

“Nàng tận mắt thấy ta cam tâm tình nguyện sao?”

Ta chưa kịp trả lời đã bị y chặn lại.

“Nàng chỉ cần tiến thêm một bước, liền có thể thấy ta đang ngất xỉu trên ghế. Nếu không có Vân Hạc tiến vào, ta... " Ngữ khí Tiêu Đình Hòa có chút ủy khuất, "Dung Nguyệt nói, là nàng cho nàng ta chủ ý này, dạy nàng ta bỏ thuốc vào trà của ta.”

“Ta không có." Ta lớn tiếng nói, "Nàng ấy gặp ta luôn nói, tướng quân đối tốt với ta, không phải bởi vì ta là Tống Thanh Ương, đổi thành ai tới ngài đều sẽ đối xử tốt với họ, ta nhất thời tức giận liền bóp cổ nàng ấy, nói nàng ấy không có bản lĩnh, muốn đoạt nam nhân nhưng cũng chỉ biết khóc sướt mướt.”

Tiêu Đình Hòa cúi đầu nhìn ta, ta cũng không cam chịu mà trừng lại y.

"Cho nên nàng liền tin tưởng nàng ta, vô luận ai gả cho ta, ta đều sẽ đối xử tốt với họ?" Tiêu Đình Hòa nhẹ nhàng nói

“Cái này khó có thể giải thích được, chả lẻ còn có thể là do ngài thích ta nên đối xử tốt với ta, chúng ta còn không có quen nhau." Ta quay mặt đi không nhìn y.

“Được rồi, chúng ta không quen!”

Tiêu Đình Hòa đặt ta vào trong xe ngựa, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, ánh đèn trong xe lắc lư, chiếu sáng gương mặt anh minh bất diệt, không thấy rõ vui buồn tức giận.

“Không nên khách khí với loại người như nàng." Thật lâu sâu y đột nhiên lên tiếng, ngữ khí hung ác.

16

Đêm nay ta ngủ ở giường trong, Tiêu Đình Hòa ngủ ở giường ngoài.

Về đến phủ y vẫn còn đang tức giận, ta cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn, hắn liếc ta một cái: "Nhìn cái gì?"

Ta cười nói: “Nhìn chàng thật đẹp trai.”

“Chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt lừa gạt ta.”

“Ta mới không có." Ta cẩn thận đẩy y, "Chàng đừng tức giận, trông thật hung dữ.”

Y hít một hơi thật sâu, quay người lại đối mặt với ta: "Nàng còn sợ ta sao? Người vô tâm như nàng còn biết sợ sao?”

Giọng điệu này không giống Tiêu Đình Hòa một chút nào, mà giống như một đứa trẻ con đang giận dỗi hơn.

“Tướng quân bớt giận, mọi chuyện đã qua rồi thì cho nó qua đi. Nếu chàng đã không cưới Dung Nguyệt, vậy...... ta vẫn sẽ làm Tiêu nhị phu nhân.”

Y nở nụ cười, ngữ khí thập phần ủy khuất: "Làm phu nhân của ta khiến nàng ủy khuất như vậy sao?"

Ta kinh ngạc một lúc, lại nhìn chằm chằm y vài lần, xác nhận người đang nằm bên cạnh ta là Tiêu Đình Hòa mà không phải ai khác, liền ngồi dậy: "Ta không ủy khuất, ta rất vui lòng, thật sự.”

Y liếc ta một cái.

Ta dụi dụi mắt, xác nhận rằng mình không nhìn lầm.

“Tướng quân.” Ta đẩy y, y liền trở mình, ta thò đầu nhìn chằm chằm mặt y, "Tướng quân?"

Y phớt lờ ta.

“Phu quân.” Ta tiến lại gần, cười nói, "Phu quân đừng tức giận, đều là lỗi của ta, lúc ấy đáng lẽ ta nên cứu chàng.”

Biểu tình của y mới hòa hoãn một chút, đợt nhiên lại xoay người, ta bị y đụng trúng, cánh tay mềm nhũn ngã nhào lên người y.

Ta luống cuống tay chân bò dậy, nhưng trên eo đột nhiên bị một sức lực tấn công, ta bị y kéo trở lại.

Ta hoàn toàn ghé nằm trên người y.

Mặt y đỏ bừng: "Tống Thanh Ương, rốt cuộc nàng có trái tim hay không?

Ta gật gật đầu: "Ta có, ai có thể không có trái tim?"

“Ồ! Ta thấy nàng hình như không có đâu. Lúc nàng đem ta đây cho người khác, không một chút do dự. Ta hàng đêm ngủ không được, nàng lại mỗi ngày đều vui vẻ, hận không thể lập tức hòa ly, chắp cánh bay đi Giang Nam.”

Y ngay cả cái này cũng biết, ta lắc đầu, bày tỏ trung thành: "Ta nghĩ như vậy không phải là do hiểu lầm sao? Bây giờ hiểu lầm đã được gỡ bỏ, chúng ta vẫn còn sống chung như trước. Phu quân, chàng đối xử với ta thật tốt, ta nhất định sẽ báo đáp chàng.”

Y nhếch khóe miệng: "Báo đáp thế nào?”

Ta sửng sốt.

Y bỗng nhiên bọc ta vào trong chăn, ta dán chặt vào trong ngực y, cơ thể y như lò lửa, là nóng đến tay chân ta luống cuống.

Ban đêm yên tĩnh, chỉ vang lên tiếng tim đập của hai chúng ta.

“Chàng, chàng, chàng muốn báo đáp thế nào cũng được." Ta khẩn trương, "Nếu không ta sinh cho chàng một đứa bé?”

Y bóp chặt cằm ta, nhìn chằm chằm vào mắt ta: "Là muốn sinh con, như vậy nàng sẽ không cần mỗi ngày nghĩ đến việc chạy trốn.”

"Ta không có..." Chưa kịp nói hết câu, đã bị y hôn chặn miệng.

Sức khỏe y rất tốt, hoàn toàn không giống một người bị bệnh nặng mới khỏi, ta tức giận véo vào eo y, y nằm xuống không thỏa mãn.

“Tống Thanh Ương." Y ôm lấy ta, giọng nói dịu dàng," Không phải ai đến xung hỉ thì ta sẽ giữ lại. Mà là bởi vì, người xung hỉ là nàng nên ta mới giữ lại.”

Ta “ồ “một tiếng cho có lệ.

“Nàng không tin?” Y hỏi ta.

“Tin tin tin.” Ta gật đầu

Không sao, trên đời này không phải chuyện gì cũng có thể giải thích được.