Nàng Đến Cùng Ánh Trăng

Chương 109: Mang Thai



Cuộc sống sau khi thành hôn của Đế Hậu vô cùng viên mãn, chỉ là thành thân đã lâu mà Đoàn Lan Khuê chưa có thai nên mấy đại thần ở trên triều bắt đầu nghị luận, nói Lê Trường Quân nên suy xét đến việc con nối dòng.

Chỉ là bọn họ cũng không dám trắng trợn đưa người nhà mình ra, bởi vì như vậy không khác nào tuyên chiến đối đầu với Đoàn Lan Khuê cả.

Lê Trường Quân híp mắt nói với bọn họ.

"Các vị ái khanh, Trẫm rất cảm kích việc các người lo cho Trẫm, nhưng đây là chuyện nhà của Trẫm, Trẫm tự biết sắp xếp...

Con cái là cái duyên không thể vội được..."

Những đại thần nghe hắn nói, cũng chỉ biết cúi đầu yên lặng không nhắc đến chuyện này nữa.

Hạ triều, đoán Đoàn Lan Khuê đã thức dậy, Lê Trường Quân trở về Phương Cung, nhưng vẫn thấy cửa đóng then cài, Thu Đào và Tiểu Xuân đang chỉ đạo mấy cung nữ di chuyển mấy chậu hoa nhài đi chỗ khác.

"Sao lại mang mấy chậu hoa nhài này đi thế?"

Lê Trường Quân có chút khó hiểu hỏi Thu Đào, bởi vì Đoàn Lan Khuê rất thích hương hoa nhài nên ở Phượng Cung trồng khá nhiều.

Thu Đào nhìn hắn đầy ái ngại.

"Bệ hạ, người vẫn không nên đi vào thì hơn, không biết sáng nay ngủ dậy nương nương bị làm sao, tự nhiên ngửi mùi hoa nhài liền nôn, còn có cả mùi của bệ hạ nữa, toàn bộ y phục đồ dùng của bệ hạ đều bị mang đi hết sạch đến Long Càn Cung bên kia rồi ạ."

Nhìn sắc mặt bị mây đen bao phủ của Lê Trường Quân, Thu Đào hít sâu một hơi, nói.

"Còn nữa, nương nương nói, thời gian này tốt nhất bệ hạ đừng xuất hiện trước mặt nương nương nữa..."

Lê Trường Quân ngơ ngác.

"Ta có làm gì sai hả???"

Thu Đào khẽ lắc đầu, yên lặng.

Lê Trường Quân nhớ lại, tối hôm qua hắn cũng nhẹ nhàng mà, tuy rằng đòi hỏi có hơi nhiều một chút, nàng kêu ngừng nhưng hắn lại muốn thêm một chút mà thôi, không đến mức đuổi hắn đi chứ... Mà chuyện tối qua thì ngày nào chẳng vậy, cũng có khác đâu, sao hôm nay lại giận rồi.

"Này, là vì cái gì đây? Không phải đến ngày đèn lông treo cao chứ? Nhưng mà không đúng..."

Lê Trường Quân khẽ chau mày.

Tháng này nàng ấy bị quá rồi... Nghĩ đến đây hắn lập tức đi tới gõ cửa.

"Phu nhân... Phu nhân... Thê tử... Nàng mở cửa cho ta đi mà..."

"Bộp... Cút..."

Một cái ấm trà biết bay đập vào cửa vỡ nát vụn, kèm theo tiếng quát của Đoàn Lan Khuê.

Lê Trường Quân sờ sờ mũi một cái.

"Thê tử... Mở cửa cho ta nào..."

"Cút...Còn lải nhải ta sẽ thiến chàng..."

Tiếng Đoàn Lan Khuê tức giận truyền ra. Bên ngoài mấy người Thu Đào nhanh chóng thu chân mà chạy cho nhanh, Hoàng Hậu tức giận còn không chạy thì chính là tìm chết.

Lê Trường Quân ấm ức vô cùng.

"Nhưng nàng cũng phải cho ta hiểu rốt cuộc là ta đã phạm phải lỗi gì mà khiến nàng tức giận như thế chứ?"

"Phu nhân..."

"Tiểu Khuê ơi!"

 "Bảo Bối ơi!..."

"Thê tử của ta ơi!!!"

"..."

"Cạch..."

"Câm miệng..."

Cuối cùng sau khi đủ các kiểu năn nỉ ỉ ôi của Lê Trường Quân, Đoàn Lan Khuê cũng đã mở cửa, ánh mắt lạnh băng nhìn người ngoài cửa.

"Đi vào..."

Lê Trường Quân như một đứa nhỏ phạm tội nghiêm trọng ngồi nghe Đoàn Lan Khuê xử tội.

"Huhu..."

Nhưng ngoài dự đoán của Lê Trường Quân rằng chắc là nàng sẽ đánh mắng hắn thì nàng lại khóc nấc lên.

Lê Trường Quân bị nàng làm cho hoảng sợ, luống cuống tay chân.

"Làm... Làm sao vậy? Ngoan... Làm sao thể? Nàng đừng doạ ta mà?"

Hắn ôm lấy nàng cẩn thận dỗ dành.

"A...aaa..."

Đoàn Lan Khuê cắn lên cổ Lê Trường Quân một cái thật mạnh, sụt xịt mũi.

"Tại chàng... Tất cả là tại chàng..."

"Là tại ta, tất cả là tại ta... Ngoan..."

Lê Trường Quân không cần suy nghĩ đã nhanh chóng nhận lỗi về mình, dỗ nàng.

"Huhu... Ta còn trẻ như thế... Ô... Ô!!!"

Nghe nàng khóc mà Lê Trường Quân tim như thắt lại, trong lòng hoảng hốt.

"Tiểu Khuê à! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nàng mau nói ra cho ta nghe đi mà..."

"Huhu... Tất cả là tại chàng đấy, ta có thai rồi! Huhu!... Ăn không được... Ngủ không được... Cả người mệt mỏi mất hết sức rồi... Huhu..."

"Có thai???"

Lê Trường Quân nắm được trọng điểm vội hỏi.

Đoàn Lan Khuê ở trong ngực hắn sụt xịt mũi mấy cái, khẽ gật đầu. Hắn vui vẻ cười lớn.

"Hahahaha... Nàng có thai rồi! Ta sắp được làm cha rồi..."

"Lê Trường Quân, có phải chàng coi ta là công cụ sinh nở nối dõi cho chàng không? Có phải ta sinh đứa nhỏ ra rồi chàng sẽ ghét bỏ ta chỉ thích nó hay không? Còn sẽ nạp thêm nữ nhân khác vào cung không?"

Hai bên thái dương của Lê Trường Quân điên cuồng mà giật giật liên hồi.

"Bảo bối của ta ơi! Nàng đang nghĩ cái gì vậy hả? Đời này Lê Trường Quân ta chỉ yêu có một mình Đoàn Lan Khuê nàng. Cũng chỉ có hài tử với nàng, hài tử là kết tinh tình yêu của chúng ta nên ta thích nó, chứ bất kể là ai cho dù là hài tử nó cũng không thể nào so sánh với nàng được..."

Lê Trường Quân khua môi múa mép một, thề non hẹn biển, thậm chí còn dùng cả thánh chỉ để viết cam đoan cho nàng mới dỗ người thành công.

Đoàn Lan Khuê cầm thánh chỉ trong tay ngẩng đầu hỏi hắn.

"Chàng có cảm thấy ta vô lý hay không?"

Lê Trường Quân hôn trán nàng một cái, cưng chiều nói.

"Không hề!..."

"Ọt ọt..."

Bụng của Đoàn Lan Khuê kháng nghị, Lê Trường Quân cười cười ôm nàng đứng dậy.

"Có phải chưa ăn gì không, chúng ta đi ăn nào..."

Cửa mở ra Lê Trường Quân ôm Đoàn Lan Khuê ra ngoài mấy người Thu Đào khẽ thở ra nhẹ nhõm.

Lê Trường Quân cẩn thận đặt Đoàn Lan Khuê ngồi xuống ghế.

"Các ngươi mau dọn cơm lên đi..."

"Vâng..."

Thức ăn nhanh chóng được đưa lên, nhưng Đoàn Lan Khuê vừa nhìn thấy cá đã lập tức che miệng buồn nôn.

"Oẹ..."

"Sao vậy?"

Lê Trường Quân vội vàng đỡ lấy người.

Đoàn Lan Khuê chỉ vào đĩa cá trước mặt.

"Cá... Mau mang đi."

"Mau, mau các ngươi mau dọn hết món cá xuống đi."

Lê Trường Quân phất tay với Thu Đào.

Thu Đào cũng vội vàng hấp tấp chỉ đạo người mang hết những món cá đi xuống.

"Đỡ hơn chút nào chưa?"

Lê Trường Quân cẩn thận săn sóc. Đoàn Lan Khuê hơi gật gật đầu.

"Đỡ rồi... Chỉ là ta muốn ăn lẩu cay..."

"Lẩu cay là món gì?"

Lê Trường Quân lần đầu nghe tên món ăn này. Đoàn Lan Khuê lúc này mới nhớ đây là cổ đại không có lẩu. Nàng nói.

"Ta muốn bắc một cái bếp nhỏ, đặt nồi nước cho gia vị hầm lên, sau đó để thịt và các loại rau rồi nhúng vào ăn..."

Nàng miêu tả khá chi tiết, rất nhanh Lê Trường Quân đã cho người chuẩn bị được đồ mang đến, dựa theo chỉ đạo của Đoàn Lan Khuê cho gia vị vào bắt đầu đun nước lẩu.

Nước lẩu sôi, nàng cho rau, thịt vào trong đó sau đó chờ một chút gắp ra ăn ngon lành.

Lê Trường Quân cũng bắt chiếc làm theo, nhanh chóng thành thạo động tác phục vụ nhanh nhẹn.

Đoàn Lan Khuê lâu lắm mới được ăn lẩu cay, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt híp lại vui sướng.

"Này! Chàng cũng ăn đi..."

Nàng gắp cho hắn một gắp thịt kèm rau bón cho Lê Trường Quân.

"Ăn thật ngon..."

Lê Trường Quân nhai chậm rãi, khẽ gật đầu khen ngợi.

"Ngon đúng không?"

"Ngon..."

Nghe hắn khen Đoàn Lan Khuê híp mắt cười.

"Món ăn ta nghĩ ra mà, quá ngon luôn... Ngày mai ta sẽ vẽ một bản thiết kế nồi lẩu để thợ rèn hàn ra, còn cả nồi nướng nữa...

Ôi! Nghĩ đến đã thấy thèm rồi!"

Lê Trường Quân cưng chiều nhéo nhéo mũi nàng.

"Chỉ cần nàng thích là được, cứ nói với bọn họ để bọn họ làm cho nàng..."

"Được... Mau ăn thôi..."

Hai phu thê bọn họ ăn đến vui vẻ.

Ngay ngày hôm sau tin tức Đoàn Lan Khuê mang thai đã truyền ra, khắp nơi mọi người đều chúc phúc cho bọn họ.

Bên ngoài các quý phu nhân đại thần đều tranh nhau dâng lên đồ bổ, bái thiếp muốn vào cung thỉnh an.

(còn tiếp)