Nàng Thật Liêu Nhân

Chương 79: Bắt tại trận



Edit: Thanh Mục

"Vợ ơi, em muốn khăn..."

Giọt nước chảy vào trong mắt, Tô Mặc Ngôn híp mắt hướng Úc Diêu hô.

Úc Diêu cùng mẹ Úc đứng mặt đối mặt, trong nháy mắt, hai người cũng không biết nói cái gì.

Bên tai còn truyền đến giọng nói của Tô Mặc Ngôn, "Vợ ơi, nước chảy vào mắt em..."

Từng tiếng vợ kêu đến mức chán ngấy, nghe được thật rõ ràng.

Mẹ Úc nghiêng đầu, lần này cũng không cần hỏi nữa.

Bà nhìn về phía Úc Diêu, chậm lại một lát mới mở miệng nói: "Không định giải thích với mẹ một chút sao?"

Muốn nói ngoài ý muốn, mẹ Úc cũng không có gì bất ngờ như vậy, bà cũng đoán được tám chín phần mười, từ đầu năm, bà liền cảm thấy con gái có gì đó. Bây giờ nhớ lại, Úc Diêu khi đó cũng đã ở cùng một chỗ với Tô Mặc Ngôn, cũng không biết giấu mình bao lâu.

Phản ứng của mẹ Úc so với trong tưởng tượng của Úc Diêu lạnh nhạt hơn rất nhiều, Úc Diêu đang chuẩn bị nói điều gì đó.

Tô Mặc Ngôn ở trong phòng tắm lại buồn bực kêu lên một tiếng: "Thân ái ~~~~"

Một tiếng "thân ái" quen thuộc này lại gợi lên ký ức của mẹ Úc. Bà im lặng nhìn vẻ mặt Úc Diêu, thật sự là vân đạm phong khinh, vững như thái sơn. Sau khi im lặng nhìn nhau một hồi lâu, mẹ Úc bất đắc dĩ nhỏ giọng nói thầm một câu: "Mẹ còn nghĩ với tính cách này của con, sẽ độc thân cả đời..."

"..." Úc Diêu.

Mẹ Úc không phải là nói đùa, trong lòng bà thật sự chuẩn bị tâm lý việc con gái không kết hôn.

Chuyện này, bà không ít lần vì Úc Diêu quan tâm qua, giới thiệu qua nhiều người như vậy, một người cũng chướng mắt. Con gái này của bà cái gì cũng tốt, có trình độ học vấn, có tướng mạo, có tiền đồ, chính là tính cách quá trong sáng lãnh đạm, người bình thường chịu không nổi, mà trong mắt nàng căn bản cũng xem thường người bình thường.

Cho nên Úc Diêu lúc này thật vất vả mới có được một đối tượng mập mờ, bà có thể không chờ mong sao?

"Mẹ..."

"Lấy khăn mặt cho cô bé trước, người ta còn đang chờ con, lát nữa ra ngoài nói chuyện với mẹ." Mẹ Úc bình tĩnh nói, trong lòng càng thêm tò mò về Tô Mặc Ngôn, bà nhìn ra được Úc Diêu đối với Tô Mặc Ngôn không phải tri kỷ bình thường, có thể bắt được con gái bà, còn ăn chết như vậy, cô bé này cũng có chút bản lĩnh.

"Vâng, được rồi." Úc Diêu cười, cửa ải trong nhà không khổ sở như vậy, chủ yếu vẫn là lo lắng khiến Tô Mặc Ngôn chịu ủy khuất, không dám vội vàng nói với người nhà như vậy.

Úc Diêu cầm khăn tắm cùng váy ngủ, đưa vào phòng tắm.

Mẹ Úc nhìn bóng lưng nàng, vui mừng cười cười, sau đó xoay người rời khỏi phòng ngủ. Cẩn thận ngẫm lại, nửa năm nay Úc Diêu ngược lại thay đổi không ít, tựa hồ so với trước kia thích cười hơn, cũng không còn lúc nào cũng lạnh mặt nhíu mày, nàng thật lòng thích cô bé kia đúng không?

Tô Mặc Ngôn hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, còn híp mắt không biết xấu hổ nói với Úc Diêu, "Chị giúp em lau đi."

Úc Diêu nhét đồ vào tay Tô Mặc Ngôn, "Tự mình lau đi."

Tô Mặc Ngôn nhận khăn mặt, chậm rãi lau nước trên người trong phòng tắm.

Úc Diêu đứng ở cửa, cách Tô Mặc Ngôn một cánh cửa thủy tinh, ôn nhu nói, "Em nghỉ ngơi trước, chị cùng mẹ tôi nói chuyện một lát."

"Ừm ——"

Chuyện nên đối mặt dù sao cũng phải đối mặt, sớm giải thích rõ ràng cũng tốt.

Úc Diêu đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lúc này, mẹ Úc đang ngồi trên sofa trong phòng khách, không yên lòng cầm điều khiển từ xa TV trong tay đổi kênh, chờ nàng.

"Mẹ." Úc Diêu ngồi xuống bên cạnh mẹ Úc.

Mẹ Úc buông điều khiển từ xa trong tay xuống, nhìn Úc Diêu, lập tức niệm: "Cũng không biết con giống ai, từ nhỏ đến lớn, có chuyện gì chưa bao giờ nói với ba mẹ, ba mẹ cũng là quan tâm đến con, đều vì tốt cho con."

Hôm nay bắt tại trận cũng tốt, nếu không, cũng không biết Úc Diêu muốn giấu bí mật này bao lâu.

"Nói đi," mẹ Úc vắt chân trái lên đùi phải, bắt đầu bày bài, "Mặc Ngôn có phải là bạn gái của con hay không?"

Nếu đã nhận ra, cũng không cần phải cố ý giấu diếm.

Úc Diêu thành thật trả lời, "Bọn con ở bên nhau nửa năm."

Mẹ liền biết, con cho rằng không nói mẹ liền đoán không ra? Mẹ Úc nhíu mày, giả vờ oán giận: "Khó trách năm mới xem mắt một người cũng không chịu.

"Mẹ, con không phải cố ý gạt mẹ và ba, chỉ là muốn đợi thời cơ chín mồi rồi nói sau."

"Cái gì thời cơ chín mồi? Nếu con không bị mẹ tóm được, con sẽ nói với mẹ sao?"

"Hiện tại nói cũng không muộn." Úc Diêu ôm vai mẹ Úc, nghiêm túc nói, "Kỳ thật cuối năm con dự định mang Mặc Ngôn trở về gặp mặt hai người, còn nữa, con cũng không muốn quá đột ngột, con lo lắng mẹ và ba sẽ..."

"Mẹ và ba con là đồ cổ sao? Tình cảm của con có chuyển biến, ba mẹ hạnh phúc hơn bất cứ ai." Mẹ Úc đưa tay cầm tay Úc Diêu, cũng hiểu băn khoăn của con gái, giữa mẹ con các nàng thủy chung là trao đổi quá ít, "Mẹ thúc giục con kết hôn, chẳng lẽ chỉ là vì để con lĩnh chứng? Bất cứ khi nào, cha mẹ đều tôn trọng suy nghĩ của con, con không muốn kết hôn ba mẹ có thể hiểu, nhưng điều kiện tiên quyết là con có thể sống tốt, giống như Nhiễm Nhiễm... Nhưng nhìn vào chính mình, con có thể sống một mình sao? Mỗi lần mẹ thấy con uống thuốc..."

Nói đến đây, mẹ Úc lau nước mắt, có chút nghẹn ngào. Úc Diêu chính là quá mức hiểu chuyện quá mức mạnh mẽ, từ nhỏ có cái gì áp lực, hay tâm sự gì cũng buồn bực trong lòng, nói ít đến đáng thương. Có đôi khi, mẹ Úc ngược lại hy vọng nàng không thông minh như vậy, không cần tiền đồ sự nghiệp gì, đơn giản vui vẻ là tốt rồi.

"Thực xin lỗi, con làm ba mẹ lo lắng rồi." Úc Diêu cúi người ôm lấy mẹ Úc, giống như nhiều năm, còn chưa từng ôm bà như vậy, người thân cận nhất luôn dễ dàng bị bỏ qua nhất, giống như bọn họ đối tốt với mình, đều là chuyện đương nhiên.

Mẹ Úc ôm nàng, bật khóc lại cười: "Nói xin lỗi với mẹ làm gì."

"Con đã không còn uống thuốc nữa." Úc Diêu buông mẹ Úc ra, cười giúp bà lau nước mắt.

Mẹ Úc ngược lại cùng Úc Diêu đùa giỡn, "Đối tượng quản không cho uống?"

Úc Diêu cũng cười, sau đó gật đầu.

Chỉ cần bà vui vẻ là được rồi, mẹ Úc từ đáy lòng cao hứng, chỉ là còn không quên tiếp tục chua xót một câu, "Quả nhiên, mẹ so ra vẫn kém hơn vợ."

"Mẹ, cảm ơn mẹ."

"Cảm ơn mẹ làm gì? Mẹ còn chưa nói đáp ứng, hai người ở cùng một chỗ còn phải quan sát." Nàng thích cô bé, nhưng mẹ Úc vẫn không tự giác suy nghĩ đến vấn đề thực tế, "Diêu Diêu, cô bé nhỏ hơn con tám tuổi, con đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Nếu như không suy nghĩ kỹ, làm sao con có thể ở cùng một chỗ với em ấy." Úc Diêu kiên nhẫn nói, "Con và Mặc Ngôn tính toán hai năm tới sẽ kết hôn, mẹ và ba sẽ chúc phúc cho chúng con chứ?"

Mẹ Úc liếc nàng, còn chưa nói đồng ý đã bắt đầu chúc phúc, trong lời nói đều là bẫy, rất giảo hoạt.

Nhưng Úc Diêu phân tích vấn đề luôn là lý trí đáng sợ, nếu như là người nàng nhận định, mẹ Úc cũng biết mình không thể lựa chọn được. Bất quá, nếu là Úc Diêu tự mình chọn, tin tưởng ánh mắt của nàng cũng sẽ không kém, khẳng định có lý do của nàng.

Kỳ thật, ấn tượng của mẹ Úc đối với Tô Mặc Ngôn cũng rất tốt, bộ dạng xinh đẹp như ánh mặt trời, chính là tuổi hơi nhỏ một chút, Úc Diêu tính tình buồn bực, tìm một người tính cách sáng sủa, vừa vặn bổ sung cho nhau.

"Chuyện kết hôn đã nghĩ xong chưa?" Mẹ Úc nói xong, bất thình loát lại tò mò thốt ra một câu: "Cô bé làm sao chịu được tính tình của con?"

Mẹ Úc hỏi như vậy, là bà không thể tưởng tượng được Úc Diêu có bao nhiêu nuông chiều Tô Mặc Ngôn.

Úc Diêu chỉ cười, không nói lời nào.

Mỗi lần nhắc tới Tô Mặc Ngôn, chính là biểu tình này, chữ hạnh phúc cũng sắp viết lên mặt, mẹ Úc theo nàng cười, "Cô bé cũng có bản lĩnh, chữa khỏi cho con."

"Con nói Mặc Ngôn ra đây." Úc Diêu chuẩn bị đứng dậy.

"Đêm nay bỏ qua" Nhìn thời gian, mẹ Úc giữ chặt nàng, "Mệt mỏi một ngày, các con đều nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai lại nói sau cũng được."

"Vâng, mẹ cũng vậy." Úc Diêu trong lòng nghĩ lần này Tô Mặc ngôn nên cao hứng muốn chết đi.

Trong phòng ngủ, Tô Mặc Ngôn mặc váy ngủ dựa vào cửa sổ, tầm nhìn cao tầng rộng mở, trên trời treo một vầng trăng tròn, sao rải rác.

Trời đêm thật đẹp, Tô Mặc Ngôn tựa đầu vào cửa sổ, nghĩ đến tâm tư phức tạp.

Mệt mỏi một ngày buồn ngủ ập đến, nhìn nhìn, Tô Mặc Ngôn híp mắt lại.

Úc Diêu nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng ngủ, Tô Mặc Ngôn quả nhiên không thành thành thật thật nằm trên giường, mà là mặc váy ngủ mỏng manh, ôm một cái gối ôm, chân trần dựa vào cửa sổ, tựa vào góc, có vẻ thân thể càng thêm gầy gò.

Giống như đang ngủ.

Úc Diêu rón rén ngồi xuống bên cạnh Tô Mặc Ngôn, vuốt ve đôi chân trắng nõn thon dài của cô, rõ ràng sợ lạnh còn mặc ít như vậy, Úc Diêu kéo tấm thảm nhung nhỏ bên cạnh giúp cô đắp lên. Nhìn gương mặt trắng nớt xinh đẹp của cô, Úc Diêu dựa vào bên cạnh cô, nhìn chằm chằm một hồi lâu, không giấu được ý cười khóe miệng.

Tô Mặc Ngôn chỉ là nhắm mắt một chút, nghe thấy động tĩnh mở mắt ra, thoáng ngước mắt lên liền phát hiện Úc Diêu ở bên cạnh cô, đang nhìn cô, giống như đang cười. Tô Mặc Ngôn nghiêng người, cô mơ mơ màng màng đưa tay vòng qua eo Úc Diêu, bởi vì vừa mới tỉnh giấc, trong giọng nói mang theo ý vị lười biếng gợi cảm, "Chị cười cái gì vậy?"

Úc Diêu nhìn chăm chú vào con ngươi Tô Mặc Ngôn, nhẹ giọng nói với cô, "Cười chị nhặt được bảo vật."

Trong đêm yên tĩnh, thật nhẹ nhàng.

Mẹ nàng nói không sai, cho tới nay, cuộc sống một mình của nàng cũng không tốt như bề ngoài. Sợ cô đơn, nhưng mỗi ngày phải đối mặt với sự cô đơn, không thể đếm được đã từng có bao nhiêu đêm thức trắng, tất cả áp lực và bất lực trong cuộc sống, nàng có thể đối mặt một mình, trong mắt người khác nàng rất xuất sắc, nhưng trên thực tế, nàng chưa bao giờ thực sự hạnh phúc.

Tô Mặc Ngôn đích thật là bảo vật của nàng, bởi vì Tô Mặc Ngôn xuất hiện, hết thảy mọi thứ đều bắt đầu thay đổi.

"Chuyện gì đã xảy ra với chị vậy? Nói chuyện chán như vậy." Tô Mặc Ngôn cười hỏi Úc Diêu.

Úc Diêu thay đổi tư thế, hướng Tô Mặc Ngôn tới gần một chút, hai người sóng vai dựa sát vào nhau.

Ngắm nhìn những ngôi sao rực rỡ trên bầu trời đêm.

"Sao không ngủ trên giường?" Úc Diêu nắm lấy bàn tay hơi lạnh lẽo của Tô Mặc Ngôn trong lòng bàn tay.

"Muốn chờ chị, mẹ và chị nói cái gì lâu như vậy?"

Úc Diêu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nói chuyện của chúng ta."

Tô Mặc Ngôn trong nháy mắt quay đầu lại, nhìn Úc Diêu, khẩn trương lên, "... Chị nói rồi à?"

"Còn không phải vì em sao, không biết nặng nhẹ." Úc Diêu cố ý lạnh mặt, "Gọi to như vậy, mẹ chị nghe thấy."

"Vậy..." Tô Mặc Ngôn nhìn vẻ mặt Úc Diêu, cảm giác không tốt lắm, mi tâm đều muốn nhíu ra một chữ Tứ Xuyên, "Vậy làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm sao bây giờ..."

Tô Mặc Ngôn tim đập thình thịch, cơn buồn ngủ đều tỉnh.

"Chỉ có thể..." Sau khi Úc Diêu thở hổn hển, mới cười nhéo nhéo mũi Tô Mặc Ngôn, "Quang minh chính đại ở cùng một chỗ."

Tô Mặc Ngôn qua hai giây mới phản ứng lại, xù lông: "Úc Diêu! Chị dám đùa giỡn với em!"

"Nhỏ giọng một chút."