Này Anh Hôm Nay Anh Gặp Hoạ Đó

Chương 13



"Các anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa, tôi không giết Cố Hề! Cô ấy là vợ tôi, tôi làm sao có thể giết cô ấy, chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi." Phương Châu khăng khăng khẳng định Cố Hề chết do tai nạn.

Dư Phi đặt mảnh móng tay lên bàn, nói: "Chúng tôi tìm thấy mảnh móng tay này ở nhà anh, sau khi so sánh ADN, đây là của Cố Hề, trên đó còn có da của anh, anh giải thích thế nào?"

Phương Châu khoanh tay, nói: "Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, đúng vậy, chúng tôi đã động thủ, Cố Hề đã cào xước tay tôi, có lẽ móng tay rơi ra lúc đó."

"Hai người cãi nhau vì chuyện gì?"

Phương Châu nắm chặt vạt áo, thú nhận mối quan hệ của mình với Hứa Chi Mạn: "Vì tôi đã ngoại tình."

Dư Phi không ngờ hắn lại thành thật đến vậy: "Vậy nên anh đã giết cô ấy?"

"Không, nếu tôi giết cô ấy, tại sao tôi phải báo án người mất tích? Cố Hề phát hiện ra mối quan hệ của tôi với Hứa Chi Mạn, nên chúng tôi đã cãi nhau ở nhà. Cố Hề rất tức giận và bỏ đi, tôi muốn đuổi theo nhưng không kịp, sau đó cô ấy mất tích."

Phương Châu rất thông minh, hắn biết cảnh sát đã điều tra ra mối quan hệ của mình với Hứa Chi Mạn, nên thẳng thắn thừa nhận, vừa hay có lý do cho việc Cố Hề bỏ nhà đi.

Chỉ với mảnh móng tay đó, cảnh sát không thể kết tội hắn.

Mọi việc diễn ra đúng như dự đoán của hắn. Chỉ với mảnh móng tay đó, họ chỉ có thể tạm thời đưa Phương Châu về để điều tra. Sau khi thời gian giam giữ kết thúc, họ buộc phải thả hắn ra.

"Anh cảnh sát, tôi hy vọng các anh sẽ điều tra rõ ràng, đừng oan người vô tội." Phương Châu cười đắc ý, dắt Hứa Chi Mạn rời khỏi đồn cảnh sát.

Trở về tiểu khu Vườn Hoa đã là buổi tối. Hai ngày nay, Phương Châu không ngủ ngon, cằm đã mọc râu xanh.

Hứa Chi Mạn cũng chẳng khá hơn là bao, tóc xoăn rối bù, trông như bà điên.

Đứng trước cửa nhà, cô ả lẩm bẩm: "Nếu không phải con nhóc đó xuất hiện phá đám, chúng ta cũng không bị nhốt vào đồn cảnh sát, thật là mất mặt."

Hắn đáp: "Anh không mất mặt hơn em chắc? Nếu để người trong công ty biết, anh còn mặt mũi nào làm ông chủ nữa?"

Hứa Chi Mạn nịnh nọt: "A Châu, anh cũng mệt rồi, về tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai em nấu cho anh món ngon."

Hắn gật đầu: "Cũng được."

Phương Châu mở cửa bước vào, căn nhà vẫn bừa bộn như cũ: "Ngày mai gọi người đến dọn dẹp."

Nhớ đến đống móng tay, hắn lại dặn dò Hứa Chi Mạn: "Phòng ngủ chính không cho ai vào, em vào quét sơ qua trước, xem các góc đã được lau chùi sạch sẽ hay chưa."

Hứa Chi Mạn nghe hắn nói nghiêm túc, cũng trở nên nghiêm chỉnh hơn: "Em biết rồi."

Phương Châu vừa định đi tắm, thì đèn trong phòng đột nhiên tắt.

Hứa Chi Mạn giật mình, kêu lên: "Anh Châu, mất điện rồi à?"

Phương Châu mở cửa sổ, thấy các hộ dân khác trong khu nhà đều có đèn. "Có thể bị đứt cầu dao, anh đi xem thử."

Hắn mở hộp điện ra, bên trong vẫn bình thường, không hề bị đứt cầu dao. Phương Châu kéo xuống rồi đẩy lên, vẫn không có phản ứng.

"Có lẽ chập điện rồi, mai gọi người đến sửa."

Hứa Chi Mạn hơi sợ hãi: "Có phải là Cố Hề không?"

Phương Châu quát lên: "Không thể nào! Cô ta không dám đến đây đâu."

Cố Hề bị thương, không thể đến dọa người được. Hứa Chi Mạn tuy nghi ngờ, nhưng thấy sắc mặt Phương Châu không tốt, cũng không dám nói gì thêm.

Một luồng gió lạnh thổi từ cửa sổ vào, Hứa Chi Mạn run lẩy bẩy, cô ả càng cảm thấy là Cố Hề đang quấy phá.

Từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng động, Hứa Chi Mạn vội chạy đến bên Phương Châu: "A Châu, có thứ gì trong đó."

Phương Châu ra hiệu cho cô im lặng, tiện tay cầm lấy cây chổi bên tường đi về phía phòng ngủ.

Bên giường có một người phụ nữ đang ngồi, tóc đen dài xõa tung, cô ấy mặc một chiếc váy dài, trong ánh trăng trông rất kỳ quái.

Cô ấy quay đầu lại, vậy mà lại là Cố Hề!

"Chồng ơi, sao giờ anh mới về?"

Phương Châu lùi lại, giọng điệu hoảng sợ: "Cố Hề, cô đừng ám tôi nữa! Cô đã chết rồi!"

Cố Hề hoang mang nói: "Chồng ơi anh sao vậy, em chỉ đi ra ngoài hai ngày, anh đã tưởng em chết rồi? Còn nữa, cô ta là ai?"

Hứa Chi Mạn run rẩy nói: "A Châu, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Phương Châu bực bội nói: "Làm sao anh biết!"

Lúc này, Cố Hề đã đi đến, hôm nay cô ấy quả thực khác với con quỷ mà hắn đã gặp tối hôm đó: "Phương Châu, hôm nay anh phải cho em lời giải thích!"

Chẳng lẽ quỷ cũng có chứng mất trí nhớ ư?

Phương Châu trước tiên phải dỗ dành cô ấy: "Cô ấy là hàng xóm bên cạnh, đến nhà chúng ta mượn đồ."

Cố Hề thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là vậy, nhưng nhà mất điện rồi, lại còn bừa bộn thế này, thật không tiện tiếp đón cii."

Hứa Chi Mạn cười gượng gạo: "Không cần đâu, tôi đi ngay đây."

Khi hoạn nạn đến, mỗi người lo thân mình, Hứa Chi Mạn đã trốn chạy, chỉ để lại Phương Châu đơn độc đối mặt với cô ấy.

"Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ ra công ty còn việc, tối nay không về nhà ngủ, em tự lo liệu nhé."

"Chờ đã!" Cố Hề gọi hắn lại.

Phương Châu ngẩn người đứng đó: "Có chuyện gì?"

Cố Hề tiến đến, vuốt ve khuôn mặt hắn, nói: "Nhìn anh kìa, râu ria cũng không cạo, em không ở nhà anh cũng không biết tự chăm sóc bản thân à?"

Lòng bàn tay cô ấy chai sạn, Phương Châu chưa từng gặp quỷ, chứ đừng nói đến việc bị quỷ sờ mặt. Hắn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay Cố Hề, rất lạnh, nhưng lại rất chân thực, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Phương Châu không kịp suy nghĩ, vội vã chạy ra khỏi cửa.

Hắn dựa vào tường thở hổn hển, xem ra phải đi tìm vị sư phụ Bắc Ngọc kia thôi.

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến. Phương Châu không ngờ lại gặp Bắc Ngọc ngay tại cổng tiểu khu, anh ta đang nói chuyện với bảo vệ.

"Anh Phương! Anh Phương!" Bắc Ngọc nhìn thấy Phương Châu, vẫy tay chào hắn.

Phương Châu chạy lại, nói với bảo vệ: "Đây là bạn tôi."

"Thì ra là bạn của anh Phương, anh ta cũng không nói đi nhà nào, vì an ninh của cư dân nên tôi không thể cho anh ta vào."

"Không sao, tôi dẫn anh vào."

Phương Châu dẫn Bắc Ngọc vào tiểu khu, tiện thể kể cho anh ta nghe về tình hình gia đình.

"Ồ? Còn chuyện như vậy sao?" Bắc Ngọc lộ vẻ kinh ngạc, lại nói: "Ngài Phương, ngài có phiền nếu tôi đến nhà ngài xem một chút không?"

"Còn gì tuyệt vời hơn nữa, có sư phụ Bắc Ngọc ở đây, con quỷ đó chắc chắn không dám làm càn."

Phương Châu mở cửa, cho Bắc Ngọc vào, bản thân thì đứng ở cửa.

Bắc Ngọc cười nhẹ bước vào, anh ta cố ý hét lớn: "Yêu nghiệt to gan, còn dám đến đây làm loạn."

Cố Hề phát ra tiếng thét thảm thiết: "Tên đạo sĩ thối, tôi sẽ không tha cho anh đâu!"

Bắc Ngọc niệm chú, Cố Hề trước mặt biến thành con rối ngã xuống đất, anh ta tiến lên nhặt bỏ vào trong túi, sau đó gọi to với Phương Châu: "Ngài Phương, con quỷ đó đã chạy trốn rồi."

Phương Châu bước vào, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, quả nhiên bóng dáng Cố Hề đã biến mất: "Cảm ơn tiểu sư phụ." Hắn lấy một sấp tiền từ trong túi ra đưa cho anh ta: "Đây là tiền thù lao cho anh."

"Cảm ơn ngài Phương." Nếu là người khác, Bắc Ngọc chắc chắn sẽ không nhận, nhưng đây là tiền do Phương Châu đưa, không lấy thì phí.

Lòng Phương Châu vẫn còn run sợ, hắn lại hỏi: "Tiểu sư phụ, cô ta còn quay lại không?"

Bắc Ngọc giả vờ cao thâm nói: "Oán khí của con quỷ đó rất nặng, tuy tôi có thể đuổi đi nhưng không thể trừ khử được, e rằng nó sẽ còn quay lại."

"Tiểu sư phụ, xin anh cứu tôi, tôi trả bao nhiêu tiền cũng được!"

"Khụ khụ, được rồi, muốn cởi chuông phải có người buộc chuông, ngài Phương, tôi cần anh đi mua một chút hương nến, đến địa điểm vợ của ngài mất để siêu độ nỗi oán hận của cô ấy ở trần thế, như vậy mới có thể khiến cô ấy biến mất vĩnh viễn."

Phương Châu hiểu ngay: "Ngày mai tôi đi luôn."

Bắc Ngọc ho nhẹ hai cái, ngón cái và ngón trỏ của anh ta xoa xoa vào nhau, Phương Châu hiểu ra ngay lập tức, hắn lại lấy ra một tập tiền mặt: "Cảm ơn sư phụ Bắc Ngọc."

"Chuyện nên làm thôi."

Anh ta cầm một vạn tiền mặt trong người nên có hơi sợ hãi ra khỏi tiểu khu Vườn Hoa. Anh ta thấy Phương Châu không đi theo thì lúc này mới trèo lên chiếc xe đỗ ở bên đường.

"Xong việc rồi à?" Khúc Yêu Yêu quay đầu xuống từ ghế phụ.

"Ừ, đều làm theo lời cô, ngày mai hắn sẽ đến nơi cô Cố qua đời để siêu độ cho cô ấy."

Khúc Yêu Yêu hài lòng gật đầu: "Làm tốt lắm." Cô giơ tay ra, khẽ khều vào lòng bàn tay anh ta.

Bắc Ngọc không hiểu ý cô, vẻ mặt đầy hoang mang.

"Ngốc chết đi được, tiền đâu!"

"À à." Bắc Ngọc lấy toàn bộ một vạn tệ trong túi ra đặt vào tay Khúc Yêu Yêu.

"Nhiều thế này, Phương Châu tiêu xài hoang phí nhỉ."

Cố Hề khinh thường nói: "Số tiền này còn ít chán, em nên đòi thêm từ hắn."

Khúc Yêu Yêu đếm tiền, vừa đếm vừa nói: "Chị quỷ, vậy thì chị làm khó hắn quá, hắn lấy lại được số tiền này là tốt rồi. Này, đây cho anh."

Cô rút ra sáu nghìn tệ đưa cho Bắc Ngọc.

Bắc Ngọc xua tay từ chối: "Số tiền này tôi không thể nhận."

"Thôi nhận đi mà, đây đều là tiền khó kiếm được."

Cố Hề cũng lên tiếng: "Cứ nhận lấy đi, số tiền Phương Châu đưa cho cậu có một phần là của tôi, coi như quà cảm ơn cậu."

"Vậy được rồi, cảm ơn hai cô Cố và cô Khúc." Bắc Ngọc cất tiền đi, siết chặt lấy bọc đồ của mình.

Mãi đến lúc này, Lê Thiệu mới lên tiếng: "Không cảm ơn tài xế là tôi à?"

Đúng vậy, anh lại bị Khúc Yêu Yêu sai khiến như tài xế. Nửa đêm không ở nhà ngủ, còn phải đi bày trò cùng họ.

Khúc Yêu Yêu lấy ra năm trăm tệ đưa cho anh: "Này, đây là của anh Lê."

Lê Thiệu liếc nhìn, khinh miệt nói: "Tôi cần năm trăm tệ của cô à?"

"Thôi không cần thì thôi." Khúc Yêu Yêu vẫn còn tiếc tiền.

Lê Thiệu hỏi cô: "Cô thực sự nghĩ Phương Châu sẽ mắc bẫy?"

"Hắn chắc chắn sẽ mắc bẫy! Kẻ làm chuyện đáng xấu hổ, sợ nhất là ma quỷ đến gõ cửa. Đúng rồi, Anh Lê, anh nhớ báo cho anh Dư nhé."

Kế hoạch của bọn họ còn thiếu một nhân vật quan trọng nhất.

"Tôi đã nói rồi, giờ tôi về ngủ đây, còn anh, anh đi đâu?" Anh hỏi Bắc Ngọc.

"Tôi tìm tạm chỗ ngủ nào đó là được."

Lê Thiệu lái xe đến một khách sạn gần đó và dừng lại: "Anh có chứng minh nhân dân chứ?"

Khúc Yêu Yêu: "Nghe câu này tsundere quá..."

Bắc Ngọc gật đầu: "Có."

Lê Thiệu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bên kia có nhà khách sạn, anh cứ ở đó đi."

Bắc Ngọc nhìn vào trang trí của khách sạn, hỏi: "Nơi này đắt tiền lắm nhỉ?"

Khúc Yêu Yêu cười nói: "Không phải anh có tiền sao? Ở một đêm vẫn dư sức."

Bắc Ngọc biết là vậy, nhưng anh ta vẫn không nỡ: "Thôi, tôi tìm tạm một gầm cầu hoặc đường hầm để qua đêm là được."

Khúc Yêu Yêu thở dài, tên ngốc này keo kiệt quá. Thế là cô xuống xe bước vào khách sạn, trực tiếp đặt cho anh ta một phòng: "Tôi đã thanh toán tiền rồi, giờ anh chỉ có thể ở đây thôi."

Bắc Ngọc nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Khúc Yêu Yêu cười ranh mãnh: "Nên làm mà."

Sau khi Bắc Ngọc đi, Lê Thiệu châm chọc nói: "Cô hào phóng quá nhỉ."

Khúc Yêu Yêu lấy tiền ra đếm lại, bốn nghìn đồng không thiếu một xu: "Tôi nói với lễ tân, ngày mai anh ta xuống trả tiền."

Lê Thiệu nhịn không được bật cười, anh đã nói Khúc Yêu Yêu keo kiệt mà, chắc chắn sẽ không hào phóng như vậy đâu.