Này Anh Hôm Nay Anh Gặp Hoạ Đó

Chương 49



Về đến nhà, Lê Thiệu chưa kịp nói gì, Khúc Yêu Yêu đã khóa trái cửa phòng, nhốt mình bên trong. Hồng Đàn nghe thấy tiếng động thì bò xuống khỏi ổ mèo, hỏi: "Yêu Yêu sao vậy?"

Lê Thiệu chả hiểu gì cả, anh còn chưa hỏi sao Khúc Yêu Yêu và Kiều Cảnh Kỳ đi đi cùng nhau, mà cô đã tức giận.

"Không biết." Lê Thiệu cũng tức giận trong lòng, anh bỏ về phòng.

Bạch Huyền chắp tay sau lưng đi đến: "Ta thấy là hai người bọn họ lại cãi nhau rồi."

Mấy nay Cố Hề không có nhà, Hồng Đàn chỉ có thể vào an ủi: "Yêu Yêu, cô nói với tôi xem có chuyện gì vậy?"

Khúc Yêu Yêu buồn bã nói: "Hồng Đàn, anh ấy muốn kết hôn."

"Cô nói đến anh Lê phải không?"

"Ừ, anh ấy sắp đính hôn với Kiều Tĩnh Như rồi, Hồng Đàn, anh ấy không cần tôi nữa."

Khúc Yêu Yêu ôm Hồng Đàn, Hồng Đàn cảm thấy cả bộ lông cáo của mình sắp ướt sũng: "Có phải có gì hiểu lầm không?"

"Không phải hiểu lầm, là do chính mắt tôi nhìn thấy, tai tôi nghe thấy."

Khúc Yêu Yêu đã tận mắt chứng kiến, còn gì có thể nghi ngờ nữa? Hồng Đàn quyết định đi tìm Lê Thiệu để hỏi cho ra nhẽ.

Cô ta không còn giữ thái độ khách sáo như mọi khi, mà chất vấn Lê Thiệu: "Anh Lê, tuy anh và Yêu Yêu chưa chính thức, nhưng hành động đùa giỡn tình cảm của con gái nhà người ta như vậy là không thể chấp nhận được. Kẻ phụ bạc sẽ bị trời tru đất diệt!"

Lê Thiệu cảm thấy đầu óc choáng váng: "Cô đang nói gì vậy?"

"Yêu Yêu đã nói tất cả với ta rồi. Anh sắp thành thân với cô gái tên Kiều Tĩnh Như kia. Lúc trước ta còn tưởng anh là người tốt, không giống Bạch Huyền là kẻ lăng nhăng trăng hoa. Hừ, xem ra là ta đã nhìn nhầm người!"

Bạch Huyền không vui: "Tiểu Hồng, ta đã sửa đổi rồi mà!"

Hồng Đàn trừng mắt nhìn hắn: "Đàn ông không có ai tốt cả! Hồ ly đực cũng vậy!"

Lê Thiệu nghe đến nhức đầu: "Khoan đã, ai nói tôi muốn kết hôn với Kiều Tĩnh Như?"

"Cô Yêu Yêu đã nhìn thấy, đừng hòng chối cãi!"

Lê Thiệu nhớ lại đêm hôm đó ở nhà họ Kiều, cha của Kiều Tĩnh Như quả thực có ý muốn cho hai nhà Kiều - Lê liên hôn, nhưng Lê Thiệu đã định từ chối và chuẩn bị nói rõ ràng với Kiều Tĩnh Như. Chỉ là chưa kịp anh lên tiếng, Khúc Yêu Yêu đã gặp chuyện.

Anh nghĩ đến Kiều Cảnh Kỳ, chẳng lẽ là do anh ta nói!

Nghĩ đến đây, mọi chuyện đều sáng tỏ. Lê Thiệu không thể ngồi yên được nữa, anh gõ cửa phòng Khúc Yêu Yêu: "Khúc Yêu Yêu, mở cửa!"

Bên trong không có động tĩnh, Lê Thiệu lấy chìa khóa dự phòng, trực tiếp mở cửa. Khúc Yêu Yêu thấy anh đi vào, vội vàng úp mặt vào gối, lầm bầm nói: "Anh đi ra ngoài!"

Lê Thiệu đóng cửa lại, tránh cho hai con hồ ly tò mò nhìn lén. Anh nhẹ nhàng bước đến bên giường, ngồi xuống và nói: "Em giận anh vì chuyện đính hôn với Kiều Tĩnh Như à?"

Lời nói này từ miệng người trong cuộc nói ra càng khiến người ta tức giận hơn! Khúc Yêu Yêu, đánh anh cách một lớp chăn, tức giận nói: "Anh đúng là kẻ bạc tình, tra nam!"

Lê Thiệu, vẫn còn cách cô một tầng chăn, ôm cô lại, nhẹ nhàng nói: "Em nghe anh nói hết đã, nhà họ Kiều đúng là muốn anh đính hôn với Kiều Tĩnh Như, nhưng anh đã từ chối rồi, anh không thích Kiều Tĩnh Như, tất nhiên sẽ không kết hôn với cô ta."

Nghe vậy, Khúc Yêu Yêu bán tín bán nghi hỏi: "Anh không lừa em chứ?"

"Anh đã bao giờ lừa dối em đâu." Lê Thiệu vén chăn, nhìn Khúc Yêu Yêu nghiêm túc nói: "Anh sẽ không cưới Kiều Tĩnh Như, cũng sẽ không cưới bất kỳ ai khác. Khúc Yêu Yêu, có một câu anh đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa nói."

Khúc Yêu Yêu dường như đã đoán được anh sắp nói gì, tim đập nhanh như trống bỏi.

"Anh thích em, người anh muốn cưới cũng chỉ là em."

Trong lòng Khúc Yêu Yêu như pháo hoa nở rộ, cảm giác vui mừng lan tỏa từ đáy lòng đến tận đôi mắt. Cô ôm chầm lấy Lê Thiệu, nôn nóng nói: "Anh nói lại lần nữa đi!"

"Anh thích em, rất thích em."

Khúc Yêu Yêu ôm càng chặt hơn, khiến Lê Thiệu suýt thở không nổi: "Nới lỏng tay ra chút, em sắp siết chết anh rồi."

"Em xin lỗi A Thiệu, em không cố ý."

Lê Thiệu mỉm cười, hỏi cô: "Em còn giận không?"

Khúc Yêu Yêu lắc đầu: "Em không giận nữa rồi, thật ra em cũng thích anh, rất thích, rất thích!"

Dù biết là do tình cổ, nhưng Lê Thiệu vẫn tin là thật. Dù chỉ là khoảnh khắc này thôi, anh cũng muốn ở bên Khúc Yêu Yêu.

...

Từ khi hiểu lầm được giải quyết, hai người như hình với bóng, khiến Bạch Huyền ghen tị vô cùng. Hồng Đàn vẫn không chịu chấp nhận hắn, khiến Bạch Huyền vô cùng thất vọng!

Cho đến một ngày, Lê Thiệu nhận được điện thoại của đạo sĩ già, báo rằng sư tỷ của ông sẽ đến thành phố Du trong hai ngày tới và dặn Lê Thiệu chuẩn bị tinh thần. Gáo nước lạnh này đã khiến Lê Thiệu tỉnh ngộ ngay lập tức, khi tình cổ của Khúc Yêu Yêu được giải, liệu họ còn có thể ở bên nhau?

"A Thiệu, anh ngẩn người ra đấy làm gì, đến ăn cơm thôi!" Khúc Yêu Yêu kéo anh đến bàn ăn và khoe khoang: "Anh xem, món này do em làm, nếm thử xem nào."

"Là do em nấu thật ư, không phải do Cố Hề?"

Khúc Yêu Yêu bĩu môi, không vui nói: "Tất nhiên là em làm rồi! Em đã học rất lâu đấy."

Trên đĩa đầy ắp những sợi khoai tây thái chỉ, nhìn khá ngon mắt. Lê Thiệu gắp một miếng ăn thử, cảm nhận độ cứng của khoai tây chưa được nấu chín... "Ngon lắm." Anh nói dối, nhưng Khúc Yêu Yêu nghe vậy lại vui vẻ.

"Ngon thì ăn vào nhiều nhé."

Lê Thiệu cố gắng nhai một miếng, gắp thêm một miếng nữa, sau đó tìm cớ: "Em muốn ăn bánh kem không?"

"Được không?" Bình thường Lê Thiệu không cho cô ăn nhiều, vậy mà giờ lại tự tay làm bánh, Khúc Yêu Yêu sao có thể không muốn!

"Được, anh sẽ làm cho em."

Lê Thiệu dắt Khúc Yêu Yêu vào bếp, Bạch Huyền tò mò dùng tay bốc một sợi khoai tây sợi cho vào miệng: "Phù phù phù! Khó ăn quá!"

Những ngày tháng êm đềm không thể kéo dài quá lâu, sư tỷ của đạo sĩ già đã đến. Lê Thiệu rất do dự, anh không muốn Khúc Yêu Yêu tiếp tục bị ảnh hưởng bởi tình cổ, nhưng cũng không muốn mất đi Khúc Yêu Yêu.

Cố Hề nhận ra sự do dự của anh, bèn nói: "Cậu Lê, thực ra không có tình cổ, Yêu Yêu cũng sẽ thích cậu thôi. Có những chuyện người trong cuộc có thể không nhận ra, nhưng chúng tôi lại cảm nhận rõ ràng, tình cảm của cô ấy dành cho cậu là khác biệt. Chẳng lẽ cậu không muốn biết, Khúc Yêu Yêu thực sự có tình cảm gì với cậu sao?"

Cuối cùng, Lê Thiệu vẫn quyết định đưa Khúc Yêu Yêu đến chỗ đạo sĩ già để giải trừ tình cổ. Cho dù Khúc Yêu Yêu quên đi đoạn ký ức này cũng không sao, anh có thể khiến cô yêu mình một lần nữa.

...

Sư tỷ của đạo sĩ già được mọi người gọi là Hỉ Bà. Vừa nhìn thấy Lê Thiệu, bà đã cười tươi nói: "Chàng trai tuấn tú, có người yêu chưa? Cho bà biết ngày tháng năm sinh và gia cảnh của con, bà sẽ giới thiệu cho con một cô gái tốt."

Những cổ sư này sao kỳ lạ vậy? Một người thích giả làm đạo sĩ, một người thích làm mai mối... Khúc Yêu Yêu không vui nói: "Anh ấy có người yêu rồi, chính là tôi!"

Hỉ Bà chỉ nhìn thoáng qua đã biết trong cơ thể Khúc Yêu Yêu có cổ trùng, bà cười nói: "Cô bé, con và anh ấy không hợp nhau."

"Tại sao? Tôi không tin lời bà nói." Cô kéo Lê Thiệu định đi: "A Thiệu, chúng ta đi thôi, tôi không thích nơi này."

Lê Thiệu dỗ dành vài câu, rồi quay sang Hỉ Bà nói: "Có thể cho tôi nói chuyện riêng một chút được không?"

Hỉ Bà gật đầu, hai người đi vào phòng trong. Lê Thiệu nói rõ ý định của mình, mong bà có thể giúp Khúc Yêu Yêu giải trừ con cổ trùng trong người.

"Giải cổ không khó, chỉ là một khi con cổ được giải trừ, hai người sẽ không còn duyên phận nữa."

Lê Thiệu cũng đã do dự rất lâu mới đưa ra quyết định này: "Tôi biết."

"Được thôi, nếu đã là sư đệ nhờ vả, ta sẽ giúp các người một tay."

Hỉ Bà đi ra ngoài, nắm lấy tay Khúc Yêu Yêu, chích vào đầu ngón tay cô một cái, sau đó vắt máu vào lọ nhỏ. Bên trong lọ có một con côn trùng nhỏ có cánh, con côn trùng hút máu Khúc Yêu Yêu và bắt đầu kêu vang.

Nghe tiếng kêu đó, tim Khúc Yêu Yêu bỗng co thắt, cô ôm ngực từ từ khụy xuống.

Lê Thiệu lo lắng vô cùng: "Yêu Yêu! Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi." Hỉ Bà thả con cổ trùng ra để nó bay quanh Khúc Yêu Yêu, cô cảm giác lục phủ ngũ tạng trong người mình đảo lộn hết cả. Cô nôn ra một búng máu và sau đó ngất đi.

Trên mặt đất, trong bãi máu, một con sâu màu hồng và con cổ trùng mà Hỉ Bà đã thả ra cùng nằm một chỗ.

"Đây là con đục, chỉ nó mới có thể thu hút con cái ra." Hỉ Bà lấy hai con sâu cất vào chai nhỏ, sau đó nói: "Những gì ta nói lúc trước không phải là đùa, chắc chắn có một mối liên kết giữa cậu và cô gái này, nên mới sinh ra con sâu cái, còn về lí do thì ta cũng không thể giải thích được."

Ngay cả Hỉ Bà cũng không thể giải thích, làm cho đạo sĩ già ngày càng khó hiểu: "Có lẽ cô bé này biết lý do, cậu nhóc, việc này ta đã lo xong rồi."

Lê Thiệu vội vã cảm ơn, lại đưa cho đạo sĩ già và Hỉ Hỉ Bà người một khoản tiền hậu hĩnh. Hỉ Bà cười tít mắt: "Chàng trai trẻ, đến lúc muốn tìm đối tượng thì nhớ đến bà nhé, bảo đảm cậu sẽ hài lòng."

"Cảm ơn, tạm thời không cần."

Lê Thiệu bế Khúc Yêu Yêu lên xe, phóng nhanh về nhà.

Nửa đêm, Khúc Yêu Yêu tỉnh dậy từ trên giường, luôn cảm thấy trong lòng trống trải. Cô nhìn thấy Lê Thiệu nằm úp sấp ở mép giường, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt anh, khiến Khúc Yêu Yêu cứ cảm thấy mình quên mất điều gì đó:

"Anh Lê, anh Lê!" Khúc Yêu Yêu gọi Lê Thiệu dậy.

"Em tỉnh rồi, còn chỗ nào không thoải mái không?"

Lê Thiệu giọng dịu dàng, khiến Khúc Yêu Yêu hơi bất ngờ: "Sao anh lại ở trong phòng tôi?"

Cách xưng hô từ A Thiệu lại đổi thành anh Lê, khiến Lê Thiệu không khỏi thất vọng: "Em... không nhớ gì sao?"

"Tôi nhớ mà, tôi đi cùng anh đến nhà họ Kiều, sau đó tôi cảm thấy choáng váng, rồi tỉnh dậy... Có chỗ nào sai à?"

Tất nhiên là không đúng rồi, cô đã quên mất những khoảnh khắc thân mật bên Lê Thiệu, quên mất lời tỏ tình của mình... Lê Thiệu khẽ đáp: "Ừ, không sao đâu, em nghỉ ngơi đi." Tuy đã sớm biết kết quả sẽ như vậy, nhưng trong lòng Lê Thiệu vẫn cảm thấy buồn.

Khúc Yêu Yêu không hiểu vì sao anh lại buồn bã, mãi đến khi sáng hôm sau tỉnh dậy, Hồng Đàn mới hỏi: "Cô Yêu Yêu, cô và anh Lê lại cãi nhau ạ?"

"Không có đâu, chúng tôi vẫn bình thường."

"Hôm qua hai người còn quấn quýt như sam, hôm nay sao lại xa lạ như người dưng? Nếu anh Lê dám làm chuyện có lỗi với cô, nói với ta, ta sẽ trừng trị cho cô."

"Tôi với anh Lê? Quấn quýt như sam?" Khúc Yêu Yêu mở to mắt, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cố Hề bay đến bên cạnh, nói với cô: "Yêu Yêu, có một số việc em nên biết."

Là người từng trải, Cố Hề hiểu rõ tâm trạng của Lê Thiệu, cô ấy cũng không muốn hai người cứ tiếp tục mập mờ như vậy. Vì vậy, Cố Hề đã kể lại tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian qua cho Khúc Yêu Yêu nghe, còn chuyện sau này sẽ ra sao, tùy thuộc vào hai người họ.