Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh

Chương 122: Đừng ném nó đi



“Đi thôi, sắp đến giờ rồi”

Mạc Du Hải vươn tay ôm người phụ nữ

vào trong lòng một cách tự nhiên, ánh mắt

lạnh lùng quét qua, những người không ngừng

nhìn chấm chắm vào cô bỗng hoảng sợ né tránh

Cô không hề biết mình lúc này có sức hấp

dẫn như thế nào, giống như quả táo tỏa ra

hương thơm thanh tú, dụ người khác phạm tội

mà không biết

Hạ Nhược Vũ còn đang hưng phấn, phụ

nữ mà, làm gì có ai mà không thích được xinh

đẹp, cô cũng không ngoại lệ, dù bên cạnh là

người rất đáng ghét vào ban đêm

“Đi thôi, sao lại không đi”

Cô nghỉ ngờ hỏi.

“Chờ đã, còn một việc cuối cùng” Mạc Du.

Hải nhìn chắm chắm chiếc cổ trống không

của cô mà nói: “Đi lấy chiếc dây chuyền đó ra”

“Anh Du Hải, ý của anh là..” Người phụ nữ

bán hàng bắt gặp ánh mắt của anh, chưa cần

anh nói tiếp cũng vẫn hiếu, cung kính gật đầu,

xoay người bước về phòng.

Hạ Nhược Vũ không hiểu hỏi: “Dây chuyền

gì? Anh mua dây chuyền cho mẹ sao”

Vừa nói xong, vẻ mặt vui mừng trên gương

mặt nhỏ của cô lập tức mất đĩ: “Hỏng rồi, tôi

còn chưa chuẩn bị quà gì để đến nhà anh”

“Đều tại anh đấy, tôi vội vàng quá, không

kịp chuẩn bị, làm sao bây giờ”

Cô vừa nghĩ tới chuyện nghiêm trọng này,

lần đầu tiên đến nhà mà không mang theo

quà gì đó, chưa kể nhà họ Mạc cực kỳ chú ý

đến phép tắc xã giao.

Mạc Du Hải theo thói quen sờ sờ cái đầu

nhỏ đang lo lắng của cô, nhẹ giọng nói: “Tôi

đã chuẩn bị xong đồ, ở phía sau”

“Chuẩn bị xong rồi sao? Là sợi dây chuyền

đó sao?” Hạ Nhược Vũ ngây người hỏi

Anh cười khúc khích: “Không phải, đó là

đế tặng cho em”

“Tại sao lại tặng cho tôi?” Cái miệng nhỏ

nhắn của Hạ Nhược Vũ mở ra có chút kinh ngạc.

Có giàu có cũng không nên tiêu tiền.

hoang phí như vậy chứ, anh vừa tặng quần áo,

quà chuẩn bị sẵn, giờ lại muốn tặng cô dây chuyền?

Hạ Nhược Vũ bồng choáng ngợp, cô bắt

đầu hoài niệm đến đàn ông lạnh lùng và độc

địa đó.

Lúc này, người phụ nữ bán hàng đeo găng

ay, cầm một khay pha lê trong suốt, trên khay

được phủ một lớp vải lụa màu đó, trên đó

được đặt một bộ trang sức lấp lánh

Trông cô ấy có vẻ thận trọng, như thể thứ:

cô ấy đang cầm trên tay không phải là một sợi

dây chuyền mà là một bảo vật quý hiếm, sợ.

rằng mình sẽ vô tình làm vỡ.

Dù gia thế của Hạ Nhược Vũ cũng không

†ồi, đã gặp qua nhiều thứ trên thế giới, nhìn

thấy không ít rang sức đắt tiền, nhưng cô chỉ

nghĩ đó là một sợi dây chuyền có giá cao một

chút mà thôi, không nghĩ tới những chuyện

khác.

Cho đến khi người phụ nữ bưng khay

rang sức tới gần, trang sức được ánh sáng

chiếu vào tỏa sáng rực rỡ, Hạ Nhược Vũ rốt

cuộc không khỏi hít một hơi

Người phụ nữ vẫn đang giải thích: “Chiếc

vòng cổ này được làm bằng những viên kim

cương tròn hàng đầu từ Nam Phi, mỗi viên

đều được chế tác cẩn thận và đánh bóng

bằng tay bởi một bậc thầy, và mặt dây ở giữa

là viên kim cương hồng hiếm nhất thế giới.

Mọi bề mặt sáng bóng đều được cắt hoàn

hảo, tay nghề tinh xảo dứt khoát”

“Còn được gọi là Trái tim của Pandora-

dành cho người tôi yêu nhất”

Ngay cả cô cũng không ngăn được sự

cám dỗ của trang sức, Hạ Nhược Vũ cho rằng

cô không phải là loại người dễ bị cám dỗ, chỉ

nhìn thoáng qua cô đã thích chiếc vòng cố

này, nhưng vì lý do tương tự, cô cũng hiểu

rằng giá trị của chiếc vòng cổ này vượt xa

những gì cô có thể tưởng tượng.

Cô không nhịn được mà hỏi rất căng

thẳng: “Cái vòng cổ này trị giá bao nhiêu?”

Một người phụ nữ không ngờ rắng cô sẽ

hỏi như vậy, chiếc vòng cố này đã vượt quá

giá trị tiền bạc, giá trị của nó đến từ sự quý

hiếm có một không hai.

Tuy nhiên, Hạ Nhược Vũ khi hỏi, cô ấy phải trả lời

“Năm..” Cô ấy ngập ngừng không nói ra

được, nhưng cô ấy vẫn phải tiếp tục nói: “Ừm,

là năm mươi triệu đô la”

Hạ Nhược Vũ lập tức đơ người, cho dù cô

cũng lờ mờ đoán ra được con số này, nhưng

số tiên đó cũng thật sự quá cao, có bán cô,

không, cho dù có bán cả nhà họ Hạ cũng

không đủ để mua bộ trang sức này.

“Sợi dây chuyền này, cùng với chiếc vòng

tay và chiếc nhẫn là cùng một bộ” Ngay khi

người phụ nữ nói, trợ lý của cô ấy đã mang hai

hộp trang sức kia tới

“Không cần mở ra, cất đi là được rồi” Hạ

Nhược Vũ rốt cuộc hiểu được tại sao cô ấy lại

cẩn thận như vậy, là cô thì cũng như thế.

Mạc Du Hải đưa tay nhặt sợi dây chuyền

rên tấm lụa lên, con ngươi đen phản chiếu vẻ.

ngạc nhiên của người phụ nữ, anh đeo vào cổ

cô một cách tự nhiên: “Ừmn, rất hợp với bộ

rang phục này của em”

Hạ Nhược Vũ chỉ cảm thấy cổ lạnh toát,

sợi dây chuyền trị giá năm mươi triệu đô được

reo trên cổ: “Mạc Du Hải, anh làm sao vậy,

mau cởi sợi dây chuyền ra”

C6 chỉ cảm thấy cổ nặng tu, không giống

như đeo vòng cổ mà là đè lên núi vàng.

“Sợi dây chuyền này rất hợp với em, em cứ

đeo đi” Mạc Du Hải trầm giọng nói.

Hạ Nhược Vũ lắc đầu: “Không, tôi không

thể nhận được thứ giá trị như vậy:

“Vi tôi đã tăng thì em cứ đeo đi” Mạc Du

Hải đưa tay ngăn cô đang chuẩn bị cởi sợi dây chuyên.

Đưa tay lấy hai hộp quà trang sức còn lại,

anh ra hiệu cho họ rời đi

Người phụ nữ bán hàng đã hướng dẫn để

đưa mọi người đi, để lại cho họ một không

gian yên tĩnh.

“Chẳng phải em muốn ly hôn với tôi sao.

Chỉ một sợi dây chuyền như thế này mà cũng

không dám nhận, liệu em còn dám tranh giành

tài sản sau hôn nhân với tôi nữa không?”

Hạ Nhược Vũ trợn to hai mắt nhìn người

đàn ông đó: “Anh không phải là bác sĩ, chỉ là

người nhà họ Mạc, sao có thể có nhiều tiền như vậy”

Cô biết Mạc Du Hải giàu có nhưng cô

không biết anh lại giàu như vậy, một sợi dây

chuyên trị giá hàng chục triệu đô la mà có thể

nói tặng liền tặng, chứng tỏ nhà giàu cỡ nào.

Nếu ly hôn là sự thật, cô có thể sẽ giàu có

chỉ qua một đêm và đạt đến đỉnh cao của

cuộc sống.

Trời đất, cô đang nghĩ cái gì vậy, lúc này

có phải là lúc nghĩ đến những điều này không?

“Sau này em sẽ biết, về nhà trước đi” Mạc

Du Hải nói một câu khiến người khác chưng

hứng, ôm chiếc eo thon thả của cô rồi đi ra ngoài.

Hạ Nhược Vũ ngốc nghếch đi theo, đợi cô

lên xe rồi mới nhận ra cô vẫn đang đeo sợi dây

chuyền, cô định tháo sợi dây chuyền ra trả lại

Trước khi ngón tay chạm vào sợi dây

chuyền, giọng nói trầm thấp của người đàn

ông vang lên: “Nếu em dám cởi ra, tôi sẽ ném nó đi”

“Mạc Du Hải, anh điên rồi, đây là hàng

chục triệu đô đấy” Hạ Nhược Vũ nói, nhưng

không tháo sợi dây chuyền nữa, nhưng từ khi

biết mình đeo chiếc vòng đắt tiền như vậy

quanh cổ, cô cảm thấy không thoải mái, ngay

cả ngồi xuống cũng không dám cử động,

Cô sợ làm đứt sợi dây chuyền này.

Mạc Du Hải thản nhiên nói: “Ừm, tôi có tiền,”

*„* Cô còn có thế nói gì nữa? Thật sự

khiến một người táng gia bại sản như anh vứt

dây chuyền đi ư? Đương nhiên là không được.

Hạ Nhược Vũ không nghỉ ngờ chút nào

răng anh sẽ làm vậy, người đàn ông bên cạnh

cô luôn tự làm theo ý mình.