Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh

Chương 126: Thi thể lành lạnh



“Mạc Du Hải đáng chết kia, mau

buông em ra!” Dây chuyền giá trị hơn

mười sáu nghìn USD trên cổ Hạ Nhược

Vũ đong đưa theo từng bước chân của

người đàn ông, tỏa ra ánh sáng lập lòe

dưới ánh trăng.

Làm chói mắt cô, làm mê lòng cô.

Mạc Du Hải không để ý tới tiếng

kêu của cô mà nhấc chân đá văng cửa

phòng tắm ra rôi ném cô vào bồn tắm.

“Mạc Du Hải, anh muốn để em ngã

chết à!” cũng may là trong bồn tắm có

nước, nếu không thì chắc chắn cái

mông cô sẽ nở hoa. Nhưng cho dù như

thế thì Hạ Nhược Vũ cũng không kiêm

chế được mà tức giận, cô đứng dậy.

Hạ Nhược Vũ không chú ý tới quân

áo trên người đã thấm đẫm nước, tất

cả đều dính chặt vào người, thể hiện ra

những đường cong lồi lõm tuyệt đẹp

của cơ thể cô, khiến cho ánh mắt của

người đàn ông đối diện lại càng thêm

sâu thẳm.

‘Không tệ.

“Cái gì?” Hạ Nhược Vũ có hơi ngẩn

ra nhìn chăm chằm vào gương mặt của

người đàn ông mấy giây, bỗng nhiên cô

cảm giác được cơ thể mình mát lạnh,

cúi đầu xuống mới biết thân hình của

mình đã hoàn toàn phơi bày ra trước

mặt người đàn ông.

Hạ Nhược Vũ hô lên một tiếng rồi

đưa tay che ngực theo bản năng,

nhưng dáng vẻ thẹn thùng này của cô

lại càng khiến dục vọng của Mạc Du

Hải dâng cao.

“Xoet” Tiếng tơ lụa thượng hạng bị

xé nát vang lên, Hạ Nhược Vũ đưa

ngón tay lên run rẩy chỉ vào Mạc Du

Hải rôi nói: “Anh… anh phí của!”

Đây chính là bộ quân có một

không hai trên thế giới, anh ấy bảo xé

là xé! Cô còn định nếu như lần sau có

tiệc quan trọng thì lại lấy ra mặc một

lân nữa chứ.

Trong đôi mắt đen nháy của Mạc

Du Hải có một ngọn lửa dục vọng nóng

bỏng, quân áo của phụ nữ càng che

càng hở thì có một sự tình thú rất đặc

biệt. Anh đưa tay xế nốt những mảnh

vải còn lại.

Đàn ông mua quần áo cho phụ nữ

còn không phải là vì đến tối được xé ư?

Hạ Nhược Vũ chỉ nghe được tiếng

vải rách xoẹt xoẹt, chân cô như nhũn ra

rôi vội vàng đưa tay che chở dây

chuyên trước cổ mình, cầu xin tha thứ

rồi nói: “Có thể để em lấy dây chuyền ra

đã được không”

Dây chuyền này còn đắt hơn cả bộ

quần áo nữa.

Mạc Du Hải thấy cô thích như thế

thì nói: “Ba giây.

“Cái gì?” Trong mắt Hạ Nhược Vũ

tràn đầy sự thắc mắc, nhưng cô lại

nghe thấy người đàn ông trước mặt

mình bắt đầu đếm giây.

“Ba”

“Hai.

“Chờ một chút, em cởi xuống ngay

đây. Thế nhưng Hạ Nhược Vũ càng vội

thì móc khóa của dây chuyền càng khó

cởi. Người đàn ông đã đọc ra số một.

Hạ Nhược Vũ vội vàng đưa tay

ngăn cản người đàn ông lấn tới: “Chờ

một chút, Mạc Du Hải, chờ chút…”

Cô còn chưa nói hết câu thì cái

miệng xinh xắn đã bị đôi môi mỏng

của người đàn ông bao trùm lên, ngăn

lại những lời cô sắp nói.

Phòng tắm rất yên lặng nhưng

nhiệt độ bên trong lại không ngừng

dâng cao, dường như muốn đốt cháy

hết thảy vậy.

“Nhẹ một chút, Mạc Du Hải đừng,

không được” Từng tiếng nỉ non tràn ra

khỏi miệng Hạ Nhược Vũ.

Tiếng kêu yếu đuối rên rỉ của người

phụ nữ như một chiếc lông vũ lướt qua

lòng người đàn ông, ngứa ngáy nhưng

lại không cách nào gãi được. Sự tỉnh

táo thường ngày đã bị Mạc Du Hải ném

ra sau đầu, ngọn lửa dục vọng trong

mắt anh như muốn hòa tan người phụ

nữ trước mặt.

Đã rất lâu rồi anh chưa chạm vào

người cô, chỗ nào đó trên cơ thể anh

đang không ngừng kêu gào đòi hỏi

muốn đi vào người cô.

Bước ngoặt cuối cùng, khi hai

người đều đang lâm vào trạng thái ý

loạn tình mê thì bỗng nhiên trên mặt

đất vang lên một tiếng ông ông chấn

động, phá hủy toàn bộ bầu không khí

mờ ám.

Hạ Nhược Vũ khó khăn lắm mới

thoát khỏi đôi môi của người đàn ông,

cô thở hổn hển rồi nói: “Điện thoại của

anh kìa Mạc Du Hải”

Thời điểm nào rồi còn bảo anh

nghe điện thoại, chẳng lẽ cô không biết

đàn ông mà cứ bị ngắt giữa chừng như

thế này rất dễ mắc bệnh liệt dương sao?

Trong mắt Mạc Du Hải lóe lên một

chút nguy hiểm, bỗng nhiên anh kéo cơ

thể của người phụ nữ lại để cô dán vào

lồng ngực của mình rồi dùng giọng

điệu khàn khàn trầm thấp mà nói: ‘Em

còn muốn anh đi nghe điện thoại à?”

Bộ phận nào đó của người đàn

ông đã dựng thẳng lên, như một cây

côn th*t nóng hổi đè vào bụng của Hạ

Nhược Vũ. Cảm xúc nóng bỏng đó

khiến cho phía sau lưng của cô tê rần

lên, cả người mềm nhũn dựa vào lòng

người đàn ông trước mặt.

“Nếu là điện thoại quan trọng…”

“Kệ mẹ nó.” Người đàn ông luôn

lịch sự hiếm khi nói tục một lần, anh

tập kích miệng nhỏ hồng hào của

người phụ nữ một lần nữa.

Hạ Nhược Vũ bị anh hôn đến nỗi

choáng váng đầu óc, không để ý được

tới điện thoại di động dưới đất nữa rồi,

dù sao thì chính Mạc Du Hải còn không

quan tâm thì cô quan tâm làm gì chứ.

Sau khi phụ nữ ăn mặn rồi thì cơ

thể sẽ trở nên rất mẫn cảm. Mạc Du

Hải mới nhẹ nhàng trêu chọc thôi mà

Hạ Nhược Vũ đã cảm giác phía dưới

mình rất khó chịu.

Mặt cô đỏ ửng lên, cô nhất quyết

không thừa nhận là mình động tình, đó

chỉ là phản ứng bản năng của cơ thể

mà thôi.

Đúng, chính là như thế.

Điện thoại nằm trên mặt đất yên

lặng mấy giây rồi lại tiếp tục vòng tuần

hoàn.

Cứ mấy lần như thế thì dù cho là ai

cũng sẽ cảm thấy phiền.

“Mẹ nó!” Mạc Du Hải mắng một

tiếng rồi buông Hạ Nhược Vũ ra, trong

mắt anh tràn ngập sự lạnh lùng tức

giận. Vất vả lắm mới bắt được một cơ

hội, vậy mà người nào mắt mù cứ gọi

tới.

Nếu không có chuyện gì quan

trọng thì ngày mai người đó chờ chết

đi.

Hạ Nhược Vũ cười nhạo một tiếng,

nhưng khi ánh mắt không được thỏa

mãn dục vọng của người đàn ông lướt

qua thì cô tranh thủ ngậm miệng lại.

Ha ha, đây là lần đầu tiên cô thấy

biểu cảm tức tối này của anh, đúng là

hài hước quá, không biết là người tốt

bụng nào mang đến cho cô cơ hội này.

Mạc Du Hải thô bạo lấy điện thoại

từ trong túi quần ra rồi nhấn nghe,

giọng điệu của anh vô cùng lạnh lùng:

“Nếu mà anh không có chuyện quan

trọng thì ngày mai chuẩn bị nằm chờ

chết đi”

Có lẽ bên kia điện thoại không

đoán trước được tình huống này, sau

khi im lặng mấy giây thì có một giọng

nói yếu đuối vang lên: “Du Hải, xin lỗi

đã quấy rầy anh”

“Sao?” Mạc Du Hải nghe tiếng thở

gấp gáp của Lục Khánh Huyền thì sắc

mặt trầm xuống, ánh mắt của anh vô

thức nhìn thoáng qua người phụ nữ

đang đứng kia cười trộm.

Tiếng hít thở của Lục Khánh Huyền

càng ngày càng nặng, giống như chỉ

một giây sau là cô ta sẽ chìm vào hôn

mê vậy: ‘Du Hai, hình như em… em

phát bệnh rồi… anh có thể tới đây

không?”

“Em không gọi bác sĩ à?” Mạc Du

Hải nhíu mày.

Vốn Hạ Nhược Vũ còn đang cười

trộm, khi thấy vẻ mặt của Mạc Du Hải

trầm xuống thì cũng phát hiện tình

huống không thích hợp, nhưng trong

lòng cô vẫn còn giữ lấy một chút may

mắn và căng thẳng.

“Gọi bác sĩ cần… cần một tiếng. Du

Hải, em…” Lục Khánh Huyền nói một

nửa, sau đó vang lên vài âm thanh lốp

bốp.

Bỗng nhiên Mạc Du Hải nắm chặt

điện thoại, trong mắt anh có chút khó

xử và u ám, anh mấp máy môi nhưng

không biết nên mở miệng với người

phụ nữ trước mắt như thế nào.

“Là Lục Khánh Huyền à? Có phải là

lại sắp chết rồi đúng không? Nhanh đi

đi nếu không lại phải nhặt xác cho cô

ta” Hạ Nhược Vũ giả vờ như không có

chuyện gì xảy ra, cô bình tĩnh cầm lấy

quần áo vỡ vụn mặc lên người rồi cười

với anh một cái mà nói.

Mạc Du Hải nhíu mày càng thêm

chặt, anh rất không thích biểu lộ của

Hạ Nhược Vũ lúc này. Nhưng im lặng

một chút rồi vẫn giải thích: “Cô ấy có

bệnh tim, xe cứu thương không tới kịp.”

“Biết rồi, anh còn giải thích với tôi

làm gì nữa, không liên quan tới tôi. Đi

nhanh đi, đừng có ở đây chướng mắt

tôi” Biểu hiện trên mặt Hạ Nhược Vũ

càng thêm nhẹ nhõm, cô ra vẻ không

quan trọng rồi khoát tay.