Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh

Chương 129: Bị chụp rồi



Bỗng nhiên cơ thể của Lục Khánh

Huyền run lên, cô ta run lẩy bẩy như lá

mùa thu rụng, nước mắt vẫn đọng lại

trong hốc mắt mãi chưa rơi, giọng nói

mang theo sự đau buôn: “Mạc Du Hải,

đây chính là câu trả lời của anh ư?”

Cô ta cầm tay Mạc Du Hải lên lần

nữa, lần này không đặt lên ngực mà là

đặt lên vết sẹo kia.

“Đây là chỗ mà em đã bị thương vì

anh, mặc dù thứ lưu lại là một vết sẹo

xấu xí, nhưng em thật lòng vui vẻ vì anh

không sao cả.’

“Du Hải, em rất yêu anh, em bằng

lòng vì anh mà đánh đổi mạng sống

của mình”

Cảm xúc mà tay truyên tới nói cho

Mạc Du Hải biết rằng vết sẹo dưới

Xương quai xanh của người phụ nữ này

thô ráp biết bao nhiêu, có thể thấy

được tình cảnh lúc đó nguy hiểm cỡ

nào.

Mạc Du Hải nhìn lướt qua vết sẹo

trước ngực cô ta, ánh mắt rất lạnh

lùng: “Chuyện gì xảy ra, đáng lẽ em

không có sẹo mới đúng.

Thuốc cô ta dùng là thuốc tốt nhất,

chỉ cần bôi theo hướng dẫn là sẽ

không bao giờ xuất hiện tình huống này.

Lục Khánh Huyền cười khổ một

tiếng rôi nói: “Nhưng mà vẫn có sẹo,

làm sao bây giờ, khi đó vẫn là người

phụ nữ anh yêu mến đưa thuốc cho

em.

Đúng là Hạ Nhược Vũ đưa thuốc,

hơn nữa cũng không đưa sai. Là Lục

Khánh Huyên tự mình không bôi theo

sách hướng dẫn, thế là tốc độ khép lại

của vết thương cũng chậm. Cô ta cũng

đã từng do dự.

Dù sao thì cũng là phụ nữ, trên

người có vết sẹo lớn như thế cũng

không tốt.

Nhưng chỉ cần Lục Khánh Huyền

nghĩ mình vì người đàn ông mình yêu

nên mới có sẹo thì lại không cảm thấy

hối hận, vết sẹo chậm rãi in dấu trên

người cô ta cũng là vì chờ đến ngày

dùng tới.

Không ngờ ngày này tới nhanh đến

thế.

Sỡ dĩ Mạc Du Hải có kiên nhẫn với

Lục Khánh Huyền là bởi vì lần trước cô

ta đã phấn đấu quên mình dập lửa.

Trong lòng anh có chút áy náy với cô

ta, mặc dù vết thương đã lành nhưng

anh vẫn cố gắng thỏa mãn những yêu

câu của cô ta.

Chỉ là bây giờ khi thấy vết sẹo trên

ngực Lục Khánh Huyền thì anh vẫn rất

xúc động. Mạc Du Hải hiểu vết sẹo to

như thế này ảnh hưởng rất lớn tới một

người phụ nữ: “Tôi sẽ đền bù cho em,

chỉ cần em muốn.

“Được thôi, nếu anh muốn đền bù

em thì hãy cưới em đi.” Nếu là trước kia

thì Lục Khánh Huyên chắc chắn sẽ ỡm

ờ từ chối, nhưng bây giờ cơ hội đã tới

ngay trước mắt rồi, cô ta chắc chắn sẽ

không bỏ lỡ nữa.

Cho dù là trong lòng Mạc Du Hải

có vị trí của Lục Khánh Huyền hay

không thì chỉ cân anh đồng ý cưới, thì

cô ta bằng lòng dùng thời gian cả đời

mà cố gắng khiến cho anh thích mình lần nữa.

“Đổi chuyện khác” Ánh mắt của

Mạc Du Hải dần tối lại, chỉ có chuyện

này là anh không làm được.

Vẻ mặt của Lục Khánh Huyền thay

đổi: “Vì sao, em chỉ có một yêu cần này

thôi, em không cần gì khác.”

“Tôi đã cưới người khác.” Mạc Du

Hải tránh ánh mắt của cô ta, dùng một

giọng điệu bình thản để trần thuật sự

thật này.

Cơ thể của Lục Khánh Huyền lung

lay một chút, suýt nữa là đứng không

vững, trong mắt cô ta tràn đầy sự kinh

sợ. Lục Khánh Huyền nhìn người đàn

ông bình thản trước mặt thì trái tim lại

càng thêm trầm xuống, nói chuyện đều

mang theo vẻ run rẩy.

“Anh kết hôn thật ư? Ai, là ai, đến

cùng là ai. Vì sao em lại không biết, vì

sao lại không có chút tin tức nào?”

Lục Khánh Huyền không bằng lòng

tin tưởng sự thật tàn khốc này, nhưng

cô ta biết rằng Mạc Du Hải sẽ không

nói dối nên chuyện này chắc chắn là

thật…

Chỉ là sao cô ta lại cam tâm để

người dành trước chứ.

Cô ta đã cố gắng như thế, vất vả

lắm mới được như ngày hôm nay.

Mạc Du Hải biết chuyện này rất tàn

nhãn đối với Lục Khánh Huyền, nhưng

dù sao sự tàn nhẫn nhất thời cũng tốt

hơn nhiều so với đau khổ cả đời: ‘Em

cũng biết người đó.”

“Là cô ta ư? Là Hạ Nhược Vũ!” Lục

Khánh Huyền thấy Mạc Du Hải không

phủ nhận thì chẳng khác gì đồng ý với

suy đoán của cô ta. Lục Khánh Huyền

lùi hai bước, một tay ôm lấy chỗ ngực,

dường như tim đang ngừng đập, sắc

mặt của cô ta trắng toát.

“Thế mà là cô ả, hai người vậy mà

lại kết hôn. Không… cái này chắc chắn

chỉ là ác mộng mà thôi…. Lục Khánh

Huyền mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…”

Lục Khánh Huyền còn chưa nói hết

câu thì bỗng nhiên trợn mắt rồi ngã

xuống đất, phát ra một tiếng ầm thật

lớn.

Mạc Du Hải cũng bị tình huống của

cô ta dọa sợ, xuất phát từ phản ứng

của một bác sĩ, anh lập tức ngồi xổm

xuống xem xét hơi thở của cô ta. Cũng

may là còn có hô hấp, chỉ là tình trạng

sức khỏe của Lục Khánh Huyền khá

đặc biệt, nhất định phải đưa tới bệnh

viện ngay lập tức.

Mạc Du Hải cũng chẳng quan tâm

tới việc cô ta chưa mặc đồ nữa, anh

nhặt chăn từ dưới đất lên rồi quấn

người cô ta lại và chạy thẳng tới bệnh

viện.

Một bên khác, Hạ Nhược Vũ đã ở

lại trong khách sạn, cô tiến Dương

Minh Đức về rồi nằm bẹp xuống

giường, trong đầu nhớ lại những câu

nói khó nghe mà Mạc Du Hải nói trước

khi đi.

Từng câu từng chữ như mảnh dao

cứa vào trái tim cô, đau đến nỗi cô

không thể nào thở được.

Cho dù cô không thừa nhận thì

cũng không thể nào lừa chính mình.

Cô yêu Mạc Du Hải rồi.

Điều buồn cười là trong trái tim của

Mạc Du Hải vẫn còn một người phụ nữ

khác, mặc dù hơi khác Hàn Công Danh

nhưng về cơ bản đều giống nhau.

Chỉ là một người trong lòng chỉ có

một người phụ nữ, một người khác có

thể có vô số người phụ nữ ở trong lòng.

Hạ Nhược Vũ nằm bẹp trên giường

rồi bật cười, sao cô lại xui xẻo đến thế

này. Hay là cô thật sự chỉ thích hợp

sống cô độc cả cuộc đời còn lại nhỉ,

những người đàn ông mà cô yêu đều

dây dưa cùng với những người phụ nữ

khác.

Đến cuối cùng chỉ có cô bị bỏ rơi.

Sao cuộc đời lại có thể khốn nạn

đến thế.

Ngón tay trắng bệch của cô dùng

sức túm chặt lấy chăn mền, dường như

chỉ có như thế cô mới có thể chịu được

nỗi đau ở trong lòng.

Cơ thể nhỏ bé của Hạ Nhược Vũ

đang không ngừng cuộn lại, cong như

một con tôm, dường như chỉ có như

thế cô mới có thể cảm thấy an toàn.

Cô sẽ không yêu thêm bất cứ ai

nữa.

Hạ Nhược Vũ nhắm mắt lại, trằn

trọc tới nửa đêm mới miễn cưỡng chìm

vào giấc ngủ, khóe mắt vẫn còn đọng

lại một giọng nước mắt long lanh.

Buổi sáng hôm sau, Hạ Nhược Vũ

bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Hôm nay có một buổi hội nghị vô cùng

quan trọng chờ cô chủ trì, nhưng cô

không thể mở mắt ra được nên chỉ

đành sờ soạng đi vào phòng tắm, rửa

nước lạnh mới tỉnh táo được chút.

Hạ Nhược Vũ mở mắt đứng vững,

nhìn chằm chằm người phụ nữ tiều tụy

nhếch nhác trong gương mà nở nụ

cười, dưới mắt cô là một vòng thâm

đen, sắc môi nhợt nhạt như người chết

trôi.

Nhìn qua như quỷ.

Hạ Nhược Vũ tự châm chọc bản

thân một phen rồi dùng tốc độ nhanh

nhất rửa mặt, thay đổi quần áo, trang

điểm nhẹ nhàng để cho mình nhìn có

sức sống hơn.

Làm xong hết cô mới xuống lầu,

lúc cô nghĩ tới mình còn một rương

hành lý đang gửi ở quầy tiếp tân, không

biết làm sao bây giờ.

Thì bên cạnh quầy lễ tân có một

người vỗ vai cô rồi nói: “Nhược Vũ, anh

đứng ở đây thật lâu rồi mà em còn

chưa phát hiện ra anh”

“Dương Minh Đức, sao anh lại ở

đây” Hạ Nhược Vũ nói với vẻ kinh ngạc.

Dương Minh Đức có hơi bất đắc dĩ

nói: “Anh vẫn đứng ở đây, chỉ là em mãi

suy nghĩ gì đó nên mới không phát

hiện”

“Ngại quá, sao anh đến đây sớm

vậy.’ Hạ Nhược Vũ ngượng ngùng hỏi.

Đúng là cô không có phát hiện.

Cũng may Dương Minh Đức không

để ý: “Tiễn phật thì tiễn tới tây thiên, tất

nhiên là phải qua đây rồi. Nếu là em đi

đâu mất thì sao anh nói chuyện với chú

Viễn được đây”