Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh

Chương 134: Chỉ có hai tháng



“Anh nói cái gì?” Mạc Du Hải ngồi ở

trong phòng làm việc, cau mày nhìn

người bước vào.

Lưu Bình không dám nhìn thẳng

vào đôi mắt lạnh lùng của Mạc Du Hải,

trâm giọng nói: “Bác sĩ Du Hải, báo cáo

kiểm tra cho thấy tình trạng của cô

Khánh Huyền không được lạc quan.

Tối đa chỉ còn sống được hai tháng, trừ

khi phẫu thuật, nhưng rủi ro rất lớn, còn

phải thay tim mới sống được.”

“Tôi sẽ tìm mấy quả tim và vài bác

sĩ phẫu thuật từ nước ngoài đến hỗ trợ

anh sớm nhất có thể” Mạc Du Hải trầm

giọng, lạnh lùng nói.

Anh không ngờ rằng tình trạng của

Lục Khánh Huyền đã nghiêm trọng đến

vậy.

Lưu Bình thở dài, lắc đầu nói: “Bác

sĩ Du Hải, cho dù có thuê bác sĩ hàng

đầu cũng vô dụng. Nhóm máu của cô

Khánh Huyền rất khó tìm được tim phù

hợp, lại có rất nhiều bệnh nhân đang

cần phẫu thuật, rất khó để chờ đợi”

“Không còn cách nào khác sao?”

Tim mạch không phải chuyên môn

chính của anh, chỉ có thể hỏi Lưu Bình.

Lưu Bình kìm nén sự căng thẳng

trong lòng, tiếc nuối nói: “Bác sĩ Du Hải,

chuyện này thật sự không có cách nào

khác được, đành phải dựa vào vận

may của cô Khánh Huyên thôi”

May mắn thay, anh ta đã thảo luận

kỹ lưỡng với Lục Khánh Huyền, nếu

không đã sớm bại lộ.

“Trước tiên hãy cho tôi xem bản

báo cáo đã” Mạc Du Hải trong lòng

vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, những

lần kiểm tra trước đều không có vấn đề

gì, sao hôm nay lại trở nên nghiêm

trọng như vậy.

Bàn tay đang để bên hông của Lưu

Bình hơi run rẩy, anh ta giả vờ dửng

dưng chuyển bản báo cáo: “Bác sĩ Du

Hải, cậu xem đi, nếu không có việc gì

thì tôi đi trước.”

Mạc Du Hải đáp một tiếng, Lưu

Bình cẩn thận liếc mắt nhìn Mạc Du

Hải trước khi rời đi, không nhìn thấy

anh có phản ứng thì khác thì anh ta

cũng yên tâm.

Cả bệnh án và báo cáo kiểm tra

đều được viết rất chỉ tiết, ngày tháng

cũng cho thấy hôm nay mới làm xong,

từ hình chụp X quang phổi, trái tim của

Lục Khánh Huyền quả nhiên có một

bóng đen nhỏ, Mạc Du Hải thu thập tư

liệu, trong mắt lóe lên một ý nghĩ.

Cô ấy thật sự chỉ còn hai tháng?

Mạc Du Hải đứng dậy đi ra khỏi

phòng làm việc, đi vê phía khoa nội trú.

Sau hai bước, anh tình cờ gặp Kiều

Duy Nam đang ở trong vòng: “Du Hải,

cậu đã xem bản tin hôm nay chưa?”

“Cái gì?” Mạc Du Hải nhìn anh ta

với ánh mắt không vui.

Kiêu Duy Nam cong môi, dừng lại

một lúc rồi nói với vẻ bí ẩn: “Cậu không

biết rôi, có tin tức từ nhà họ Dương

rằng đã chuẩn bị đính hôn với Nhược Vũ”

Người đàn ông đang sải bước về

phía trước dừng lại một giây, nhưng

nhanh chóng trở lại bình thường, như

thể giây đó chỉ là ảo giác của người

khác, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì sao?”

“Cậu không có ý kiến gì khác sao?”

Kiều Duy Nam hơi sửng sốt, Du Hải sẽ

không uống nhầm thuốc chứ, anh ta

nghĩ Nhược Vũ có một vị trí rất quan

trọng trong trái tim Du Hải, vì vậy anh ta

vẫn luôn không có ý đồ gì với Hạ

Nhược Vũ.

Nếu không, anh ta đã sớm theo

đuổi cô rồi.

Dù sao chuyện tình cảm cũng

không cưỡng cầu được.

Sắc mặt Mạc Du Hải không tốt:

“Không có.”

Nếu buổi sáng không thấy báo cáo,

anh sẽ cho người đi điều tra, nhưng

hiện tại, trong lòng anh tức giận, không

định tha thứ cho cô dễ dàng như vậy.

Để cho cô thảnh thơi vài ngày, để

cô hiểu lỗi của mình rồi tự chủ động

liên lạc với anh.

Chỉ là anh không biết đã xảy ra

chuyện gì.

“Hay lắm, vậy thì tốt. Tôi khá thích

Nhược Vũ. Nếu cậu không thích, tôi sẽ

theo đuổi cô ấy”

Kiều Duy Nam ngay lập tức mượn

thời cơ mà nói, còn nói thêm một câu:

“Dù sao thì tôi cũng đẹp trai như vậy.

Nhược Vũ không thích tôi thì thật vô lý”

Anh ta giàu có, đẹp trai và có thể

làm cho các cô gái hài lòng, Nhược Vũ

chắc chắn sẽ sớm mất kiểm soát và tự

sà vào vòng tay anh ta.

Kiều Duy Nam bắt đầu mơ tưởng,

không để ý thấy áp suất không khí của

người đàn ông bên cạnh càng ngày

càng thấp, sự lạnh lẽo truyền thẳng

vào người, bất giác rùng mình, lẩm

bẩm nói: “Điều hòa của bệnh viện bật

khi nào vậy? Lạnh cả gáy”

“Du Hải, cậu có cảm thấy một

luồng gió lạnh không?” Ngừng một

chút, thấy người bên cạnh không có

đáp lại, anh ta đang định hỏi, vừa quay

đầu lại thì đã biến mất.

“Đây là chuyện gì vậy?” Kiều Duy

Nam cũng ngẩn ra gãi đầu.

Cô y tá nhỏ bên cạnh nhìn anh ta

không chớp, còn Kiều Duy Nam thì

không chút do dự chớp mắt nhìn cô ấy

rồi vui vẻ rời đi.

Ừm, sức hấp dẫn của anh ta vẫn còn. Lý do khiến Mạc Du Hải bước đi

nhanh như vậy là vì sợ không kiềm chế

được mà đánh bạn mình nơi công

cộng, lúc đó cũng khó giải thích nên

chỉ có thể nén giận trong lòng đợi thời

gian nữa rồi tính sổ sau.

Hừ, người phụ nữ của anh mà cũng

dám nghĩ tới, vậy thì đừng trách anh.

Kiều Duy Nam vừa mới đi chưa xa

đã cầm tập tài liệu hắt hơi vài cái:

“Chắc chắn đang có tên khốn nào đó

đang nói xấu sau lưng mình, nếu để

mình biết được thì chết chắc”

Mạc Du Hải tạm gác lại chuyện

của Hạ Nhược Vũ, dù sao tính mạng

mới là quan trọng, chuyện của Lục

Khánh Huyền đang rất gấp gáp.

Đẩy cửa ra, Lục Khánh Huyền lặng

lẽ dựa vào giường, khi nhìn thấy anh,

hai mắt sáng ngời, sắc mặt tái nhợt,

giọng nói yếu ớt, như thể sẽ ngất đi

trong giây tiếp theo: “Du Hải, anh đến

rôi.

“Em cảm thấy thế nào rồi” Mạc Du

Hải nhíu mày, trầm giọng hỏi.

Lục Khánh Huyền tự giêu cười:

“Hiện tại cảm thấy thế nào cũng không

quan trọng, dù sao, em cũng sắp chết”

“Hiện tại y thuật đã tiên tiến như

vậy, em sẽ không sao đâu.” Mạc Du Hải

nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, trong lòng

cảm thấy có chút không đành lòng,

nghĩ đến lúc đầu cô bất chấp an toàn

của bản thân mà bảo vệ anh.

Không phải anh không biết rằng tất

cả những gì Lục Khánh Huyền làm đều

là vì anh, nhưng khi tình cảm của anh

thay đổi, đã không thể vấn hồi.

Hai mắt Lục Khánh Huyền vô hồn

dựa vào gối, ánh mắt rơi ra ngoài cửa

sổ đầy nắng: “Du Hải, anh không cần

an ủi em, em biết, nếu không có trái tim

phù hợp, y học có tiến bộ thì vẫn vô

dụng”

“Vẫn còn hai tháng nữa. Anh nhất

định sẽ tìm được một trái tim phù hợp

cho em” Mạc Du Hải Bình bình tĩnh lại

và nói với giọng ấm áp, anh nhất định

sẽ tìm được một trái tim phù hợp với

Lục Khánh Huyền, đó là cách tốt nhất

để trả ân tình của cô.

Trong mắt Lục Khánh Huyền hiện

lên một tia sáng, nhưng biến mất vào

trong bóng tối rất nhanh: “Du Hải, em

biết với thể chất của em thì khó tìm

được tim phù hợp đến mức nào. Chỉ

còn có hai tháng nữa, em muốn

khoảng thời gian ngắn ngủi này phải

sống thật vui vẻ”

Mạc Du Hải im lặng, hai tháng

không ngắn nhưng chắc chắn cũng

không dài, nhiều người không thể sống

đến lúc làm phẫu thuật, sức khỏe đã

kiệt quệ không chống đỡ được.

“Du Hải, anh có thể ở bên em hai

tháng này không?” Lục Khánh Huyền

nói ra câu này với ánh mắt sáng ngời,

thấy anh không nói lời nào, ánh sáng

trong mắt cô ta lập tức biến mất, cô ta

nói một cách yếu ớt và kiên định: “Em

biết yêu cầu này của em là hơi quá”