Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh

Chương 144: Có phải là anh không nỡ tôi đúng không



Đây là đang làm cái gì? Kiều Duy

Nam không vừa ý đập liên tục vào cửa

phòng bệnh rồi nói: “Mạc Du Hải chết

tiệt, anh ra đây nói rõ cho tôi, có phải

anh muốn mưu sát tôi đúng không hả”

Sống mũi cao của anh ta mà bị gãy

thì chẳng khác nào lấy mạng anh ta cả,

mũi cao cũng là lý do cho Mạc Du Hải

công kích mình hay sao chứ?

“Nếu anh không cho tôi một lời giải

thích thì chuyện này không xong được

đâu!”

Kiều Duy Nam còn muốn tiếp tục

đập cửa thì cửa lại đột nhiên mở ra.

Anh ta nhìn ánh mắt u ám của Mạc Du

Hải thì bàn tay đang dừng ở trên không

kia dần buông thống xuống, giọng nói

cũng rụt rè hơn: “Du Hải, tôi chỉ là… chỉ

lầ„¿

Cửa lại bị đóng lại trước mặt anh

ta một lần nữa, Kiều Duy Nam tủi thân

bĩu môi, không còn dám đi gõ cửa nữa.

Bộ dạng đáng thương kia của anh ta

để mấy cô gái đứng cạnh quan sát vô

cùng đau lòng, ai cũng muốn đưa tay

sờ đầu anh ta, bởi vì nét mặt của anh ta

quá đáng yêu.

Trong phòng rất im lặng, Hạ Nhược

Vũ cố gắng nắm chặt ga giường, bởi

dường như chỉ thế mới có thể làm dịu

đi sự bối rối của cô.

Hạ Nhược Vũ không chịu được bầu

không khí im lặng này nữa, cô chủ

động nói chuyện trước: “Mạc Du Hải,

khi nào có thời gian chúng ta xử lý nốt

những thủ tục còn lại”

“Được”

Giọng nói lạnh lùng và câu trả lời

của người đàn ông như một thanh dao

đâm thẳng vào lòng Hạ Nhược Vũ,

khiến cô vô cùng đau đớn, cũng vì thế

mà ngón tay càng thêm trắng bệch.

Nhưng khi nói chuyện cô lại rất

bình tĩnh: “Chiều nay đi, chiều nay tôi

rảnh, chỉ cần chiếm dụng mười phút

của anh là có thể giải quyết xong xuôi.”

Quả nhiên là Mạc Du Hải không kịp

chờ đợi ly hôn với cô, tiện cho Lục

Khánh Huyền một cái danh phận.

Không phải là cuộc hôn nhân này chỉ là

một giao dịch thôi sao? Thế nhưng

cuối cùng cô vẫn chìm sâu vào vũng

bùn không thể tự kiềm chế.

Mạc Du Hải có thể dứt ra bất cứ

lúc nào, còn cô mới là người thua hoàn

†oàn.

“Chiều nay anh không rảnh” Nếu là

bây giờ Hạ Nhược Vũ thì chắc chắn sẽ

thấy sự đau đớn trong mắt người đàn

ông, nhưng Mạc Du Hải che dấu rất tốt,

ngay cả giọng nói của anh vẫn hững hờ

như bình thường.

Hạ Nhược Vũ lại không chịu đựng

được, cô bỗng ngẩng đầu trừng mắt

nhìn anh: “Mạc Du Hải, anh còn muốn

giam cầm tôi bao lâu đây, chẳng lẽ

không nỡ tôi rồi à?”

Cô dừng lại một chút rồi cười khẽ

một tiếng: “Cũng đúng, ma bệnh kia

sao mà chịu được sự dày vò của anh”

“Hạ Nhược Vũ” Giọng nói của anh

lạnh lùng mà trầm thấp, mang theo

một chút tức giận: “Chuyện này không

có liên quan gì đến cô ấy”

Cô cần gì phải hận thù một người

sắp chết như thế chứ.

Nhưng câu nói này vào tai Hạ

Nhược Vũ lại là Mạc Du Hải đang bảo

vệ Lục Khánh Huyền, câu nói vừa chói

tai vừa khiến cô đau lòng: “Sao thế, nói

một câu cũng không cho à. Thế thì

chiều nay đi làm thủ tục ngay đi, mọi

người đều giải thoát.”

“Đúng rồi, đừng làm lỡ ngày lành

của tôi và Minh Đức.”

Trong mắt Mạc Du Hải hiện rõ sự

lạnh lùng, anh gắn giọng mà nói:

“Chiều nay anh có một cuộc giải phẫu

rất quan trọng”

Hạ Nhược Vũ nghe thấy lời giải

thích của anh thì há miệng ra, cô không

còn cách nào để phản bác, cho dù cô

vội vàng muốn rời khỏi người đàn ông

này nhưng cũng không thể đánh cược

sức khỏe của người bệnh được. Hạ

Nhược Vũ quay đầu ra chỗ khác, che

giấu sự đau đớn và ngại ngùng trong

lòng rồi nói với vẻ thản nhiên: “Ngày

mai, mười giờ gặp trước ủy ban.”

Mạc Du Hải còn chưa lên tiếng thì

đã có một tiếng gõ cửa vang lên:

“Quản lý, tôi về rồi đây.

“Vào đi” Hạ Nhược Vũ giả vờ như

không có chuyện gì mà trả lời.

An Nguyên cầm theo một cái túi

màu đen đi vào, cho dù cô ấy khá là

cẩu thả thì cũng có thể cảm nhận được

sự kỳ quái trong phòng bệnh này. An

Nguyên chịu đựng suy nghĩ muốn chạy

ra khỏi căn phòng mà đưa đồ tới cho

Hạ Nhược Vũ.

Cửa vừa mở ra thì Mạc Du Hải

cũng rời đi.

“Quản lý? Quản lý, chị sao rồi”” An

Nguyên thấy ánh mắt của Hạ Nhược

Vũ nhìn chằm chằm về phía cửa, cô ấy

gọi mấy lần cũng không có phản ứng gì

thì cũng không khỏi nhìn qua phía cửa,

nhưng ở đó chẳng có ai cả.

Trái tim của Hạ Nhược Vũ chìm

xuống, giọng nói cô tràn ngập sự mỏi

mệt: ‘Cảm ơn An Nguyên, cô bỏ đồ

xuống rồi đi mua giúp tôi một bộ quần

áo, đây là thẻ của tôi, cứ quẹt thẻ là

được rồi”

Hạ Nhược Vũ quen tay lấy một tấm

thẻ từ trong ví tiền ra, vừa đưa tới giữa

không trung thì cánh tay cứng lại. An

Nguyên định cầm lấy thì lại thấy quản

lý rút tay về, không chờ cô thắc mắc.

Thì quản lý lại lấy một tấm thẻ

khác ra rồi nói: “Là tấm này, vừa nãy tôi

lấy nhầm”

“Vâng: An Nguyên cầm lấy tấm thẻ

rồi đi ra ngoài.

Dường như sức lực cả người Hạ

Nhược Vũ đã đi theo Mạc Du Hải luôn

rồi, cô mệt mỏi dựa vào đầu giường,

trong tay còn nắm chặt tấm thẻ màu

vàng lấp lánh dưới ánh đèn kia, đó

chính là tấm thẻ không có hạn mức mà

Mạc Du Hải đưa cho cô sau khi kết

hôn.

Hóa ra quen thuộc một người

chẳng cần bao lâu cả, anh đã thay đổi

một số tri tiết nhỏ một cách bất giác,

đủ để đánh nát tường thành mà cô xây

nên để bảo vệ trái tim mình:

Tấm thẻ vàng đó bị cô bóp trong

lòng bàn tay, không ngừng thả ra rồi lại

nắm vào. Góc cạnh sắc bén đâm vào

lòng bàn tay cô, cứa rách tay cô, từng

tia máu thấm ra ngoài, dần dần nhuộm

đỏ tấm thẻ kia.

Lần này An Nguyên rất nhanh đã

trở lại: “Quản lý, chị thấy bộ này được

không.

Lúc nãy An Nguyên đi ra ngoài

mua đồ đã làm quen xung quanh bệnh

viện rồi nên mới có thể tìm tới chỗ bán

quần áo nhanh đến thế.

“Ừ, cô đi ra ngoài trước để tôi thay

quần áo.” Cảm giác dính dính ở dưới

người khiến cho cô như muốn phát

điên.

An Nguyên gật đầu rồi để quần áo

xuống đóng cửa ra ngoài, ánh mắt cô

ấy ngó qua ngó lại hành lang để trông

chừng.

Bỗng nhiên An Nguyên nhìn thoáng

qua chỗ cuối hành lang thì thấy một

bóng người quen thuộc đang bước tới

gần, vẻ mặt nghiêm túc lập tức trở nên

bối rối.

An Nguyên quay lại gõ cửa mấy

lần: “Quản lý thay đồ xong chưa ạ?”

“Sao thế?” Hạ Nhược Vũ còn đang

phủi vạt áo, cô nhìn tấm ga giường đỏ

ứng kia, đang không biết nên làm thế

nào thì lại nghe tiếng gọi gấp gáp của

An Nguyên.

An Nguyên như sắp khóc lên:

“Tổng giám đốc Viễn đến rồi"”

“Ngăn lại, tôi ra ngoài ngay đây.’ Hạ

Nhược Vũ vội vàng chuyển đồ trên

giường ra ngoài, cô không biết nên

ném đi đâu. Đột nhiên nhìn thoáng qua

hộc bàn của Mạc Du Hải, cô cắn răng

một cái rồi cuộn ga giường lại và nhét

vào hộc bàn anh.

“An Nguyên tránh ra, quản lý của

các người thế nào rồi.”

“Tổng giám đốc Viễn chờ một chút,

bây giờ quản lý có chút không tiện.”

“Có cái gì không tiện chứ, tôi là ba

nó!” Giọng nói của Hạ Minh Viễn đã có

chút tức giận.

Ngay lúc An Nguyên không biết

nên nói như thế nào thì cửa lại được

mở ra.

Hạ Nhược Vũ mặc quần áo đàng

hoàng đi ra ngoài: “Sao ba lại tới đây.”

“Ba nghe người khác nói con ngất

xỉu ở công ty nên vội tới” Ánh mắt của

Hạ Minh Viễn nhìn thoáng qua trong

phòng, khi chắc chắn là không có ai thì

ánh mắt mới dịu đi một chút.

Hạ Nhược Vũ biết là ba mình đang

nhìn cái gì, cô giả vờ không rõ rồi nói:

“Con chỉ là bị tụt huyết áp thôi. Không

sao rồi, chúng ta về trước đi ba, đầu

của con còn có chút choáng.”

“Ừ, ba đưa con về trước” Hạ Minh

Viễn nghe thấy Hạ Nhược Vũ nói mình

không thoải mái thì cũng không còn

tâm trạng để tìm tòi nữa, trong lòng

ông chỉ còn lại sự lo lắng.