Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh

Chương 155: Tổn thương lẫn nhau



Hạ Nhược Vũ không phải kẻ có

tâm nhìn hạn hẹp, cũng không phải mù,

thị lực năm chấm giúp cô thấy được rõ

ràng sự không vui trong mặt người đàn

ông, trong lòng cô cười mỉa mai một

tiếng: “Trên mặt treo một tia cười giả

tạo: “Biết ngại là tốt, câm miệng cô lại.”

Mỗi lần nói chuyện với Hạ Nhược

Vũ, Lục Khánh Huyền kiểu gì cũng bị

nghẹn lời, người phụ nữ đáng chết này,

chẳng lẽ không biết lời nói xã giao là gì

sao, cô ta không tin Hạ Nhược Vũ nghe

không hiểu lời cô ta nói.

Cô ta liền ra vẻ áy náy đáng

thương: “Đều là do tôi không tốt, gân

đây cơ thể không thoải mái, còn phiền

Du Hải chăm sóc. Nếu tôi sớm biết

Nhược Vũ nằm viện, sẽ không kéo dài

tới bây giờ, khiến Nhược Vũ tức giận

với tôi.

‘Không đâu, cô vui là được. Hạ

Nhược Vũ cười như không cười mà

nhìn cô ta, cho đến khi ánh nhìn chằm

chằm của cô khiến cô ta phải ngượng

ngùng tránh né, mới chậm rãi thu lại

ánh mắt.

Nếu hỏi cô học được điều gì từ

Mạc Du Hải, khả năng chính là khí thế,

anh cho người ta một cảm giác không

giận tự uy, ánh mắt lạnh lùng nhìn

chằm chằm người không đến vài giây

đồng hồ, sẽ không nhịn được muốn

trốn.

Mặc dù cô không học được hoàn

toàn, nhưng cũng được một hai, đủ để

đối phó với dạng nhân vật nhỏ như Lục

Khánh Huyền này.

Lục Khánh Huyền thấy không

chiếm được lợi ích gì trên người Hạ

Nhược Vũ, liên yếu ớt nói với người đàn

ông bên cạnh: “Du Hải, chúng ta đừng

quấy rây Nhược Vũ xuống lầu giải tỏa

nữa, chúng ta lên lầu kiểm tra đi”

“Đi thong thả không tiễn” Hạ

Nhược Vũ không quan tâm nhún vai,

nghiêng người né ra cho bọn họ đi

trước.

Có một câu nói xa xưa thế này, kỹ

nữ kết đôi với chó, tôn tại muôn đời.

Câu này cũng áp dụng được cho đôi

cẩu nam nữ này.

Cơ thể Mạc Du Hải khẽ động, cặp

mắt sâu không thấy đáy, giọng trâm

thấp không nói ra được lạnh lẽo cứng

rắn: “Hạ Nhược Vũ, thu lại lời em vừa

nói.

‘Bác sĩ Mạc, tôi nói gì sao? Hay là

câu nói kia đâm đúng chỗ đau của

anh?” Hạ Nhược Vũ cười, trong mặt lại

lóe lên tia lạnh lẽo, học theo giọng điệu

nghiêm túc của anh.

“Em biết cơ thể Khánh Huyền

không tốt, không chịu được kích thích”

Ánh mắt bức người của Mạc Du Hải

nhưng muốn xem thấu cô.

Trong lòng Hạ Nhược Vũ lạnh lẽo,

làm ra vẻ bừng tính: “Thật sao? Tôi thật

sự không biết, trời có mắt rôi, vậy mà

lại mắc căn bệnh này, cô Lục, cô nên

chuẩn bị kỹ càng liên hệ nhà tang lễ đi

nhỉ?”

“Nếu không quen ai, tôi có thể giới

thiệu cho cô một người, lấy quan hệ

của tôi, cam đoan giảm được hai mươi

phần trăm”

Miệng của Hạ Nhược Vũ không

phải độc bình thường, Lục Khánh

Huyền tự biết vấn đề của bản thân

nghe xong sắc mặt liền lúc xanh lúc

trắng, nhưng không dám trở mặt vì

Mạc Du Hải vẫn còn đang ở cạnh.

Cô ta vừa ấm ức, vừa sợ hãi nói:

“Nhược Vũ, xin lỗi, tôi không biết tôi

làm gì sai mà chọc tức cô, tôi nhất

định sẽ chú ý-

Bề ngoài thì ra vẻ chịu đựng ấm ức,

không chừng trong lòng đang mắng cô

cả trăm lượt, nhưng như vậy cũng

không Hạ Nhược Vũ thấy thoải mái

trong lòng. Ha ha, cho cô giả làm Bạch

Liên bông, có tức cô cũng phải nhịn lại

cho tôi.

“Cô Lục nói những lời này làm tôi

thật sự không nhận nổi đâu, nếu cô

kích động vu khống tôi, thì sẽ có người

tìm tôi tính sổ đấy”

Ánh mắt cô vô tình hoặc cố ý nhìn

về phía gương mặt lạnh lùng của người

đàn ông.

“Nhược Vũ, cô đừng như vậy, tôi

thật sự không có ý này… Lục Khánh

Huyền ấm ức sắp khóc.

Hạ Nhược Vũ nhìn biểu cảm buồn

nôn của Lục Khánh Huyền, thật sự

không muốn cùng cô ta tiếp tục nói

nhảm nữa, không nhìn hai người trước

mặt, cô bèn rời đi.

Người còn chưa xoay hẳn, cổ tay

mảnh khảnh đã bị một bàn tay lớn nắm

lấy, cơ thể bị kéo ngược lại: “Anh nói em

được đi rồi à?”

Hạ Nhược Vũ ngoài miệng cười

nhưng trong lòng thì không, khiêu khích

nói: “Sao, bác sĩ Mạc muốn thay người

trong lòng ra mặt, còn muốn ra tay với

một bệnh nhân vừa làm phẫu thuật

chưa khỏi hẳn như tôi à?”

Cô đã thấy được, Mạc Du Hải có

thể vì Lục Khánh Huyền làm đến nước

này. Lục Khánh Huyền rất vui trong

lòng, nhưng trên mặt lại giả bộ lo lắng

nhìn qua hai người họ.

“Xin lỗi” Mạc Du Hải mím môi, lạnh

lùng khiếp người.

Hạ Nhược Vũ nói mình không để ý

nhưng khi đối mặt với ánh mắt sâu

thẳm của anh, ngực vẫn đau rút từng

cơn, nụ cười thoáng nở nhẹ trên gương

mặt: “Nếu như tôi không làm thì sao?”

Lực trên cổ tay không khỏi tăng

thêm, sự đau đớn truyền ra, cô lại vẫn

duy trì nụ cười không quan tâm trên

khuôn mặt.

Cho đến khi sự băng lãnh ngưng

lại từng chút một trong mắt anh, cô vẫn

không muốn cúi đầu, nghĩ đến thái độ

kiên quyết muốn phủi sạch quan hệ

của cô với anh, trong lòng lại cứng rắn,

đẩy người phụ nữ đang dựa vào mình

ra, rút ngắn khoảng cách với cô.

Anh không dùng đến hai phần lực,

cơ thể của cô cứ như không có trọng

lượng, dễ dàng bị kéo tới, anh có thể

thấy rõ sự chật vật vừa lướt qua trong

mắt cô, nhưng vẫn tràn ngập vẻ quật

cường, không khuất phục mà nhìn

chằm chằm anh:

Trong mắt sượt qua một bóng đen,

nhanh đến nỗi ngay cả Lục Khánh

Huyền đứng gần anh cũng không thấy

được, bề ngoài Mạc Du Hải đang ra

mặt thay cô ta, nhưng không hiểu vì

sao Lục Khánh Huyền lại cảm giác

Mạc Du Hải đang quan tâm Hạ Nhược

Vũ.

“Du Hải, được rồi, đừng tức giận,

sức khỏe của Nhược Vũ còn chưa hồi

phục, chúng ta nên đi lên lầu trước đi”

Không ai để ý tới cô ta, loại cảm

giác bị người ta bài trừ này khiến cho

cô ta mơ hồ thấy bất an.

Ngay khi Hạ Nhược Vũ có hơi

hoảng hốt, không biết Mạc Du Hải có ý

đồ gì khác hay không, còn chưa truy

đến cùng, một giọng nói không nặng

không nhẹ ngăn cản hai người tiếp tục

đối mặt nhau.

“Du Hải, ngực em có chút thở

không nổi”

Sự giễu cợt trong mắt Hạ Nhược

Vũ càng sâu, lại còn giả trò xiếc này,

nhưng mà vẫn có người dính chiêu.

Người đàn ông khựng lại một chút, rồi

buông tay cô ra, đi đến bên cạnh cô ta

nói: “Tôi đưa em lên lầu kiểm tra trước”

Thấy trong mắt Hạ Nhược Vũ lóe

lên tia giễu cợt, anh cũng không nói gì,

đưa Lục Khánh Huyền lên lầu.

Hạ Nhược Vũ cứng đờ người, nghe

tiếng bước chân dần dần biến mất phía

sau, khóe miệng cong lên một nụ cười

chua chát, chẳng phía nói không quan

tâm rồi sao, nhưng khi nhìn thấy Mạc

Du Hải, tim lại không nhịn được đập

mạnh, cuối cùng tự tổn thương lại

chính mình.

Thật lâu sau, cô mới chậm rãi

xuống lầu.

Ánh năng trên đỉnh đầu chói đến

lóa mắt, những khi phản chiếu trên

người cô lại dường như không có chút

nhiệt độ này. Có phải ngay cả ánh nắng

cũng ghét bỏ cô rồi không?”

Hạ Nhược Vũ ngẩng đầu, xuyên

qua kẻ tay nhìn mặt trời, nhìn được hai

giây thì từ bỏ, mặt trời vẫn chói chang

như vậy, người bình thường vốn không

chịu được. Cô đi ngược lên trên như

vậy, cuối cùng cũng sẽ ngã xuống, thịt

nát xương tan, vĩnh viễn không thể

đứng dậy.

Giống như lúc đầu, cô không nên

bắt đầu đoạn hôn nhân giả này với

Mạc Du Hải, như vậy sẽ không có đoạn

nghiệt duyên này.

Đi đến công viên nhỏ trong bệnh

viện, trên bãi cỏ có thể thấy được từng

đoàn người. Mỗi bệnh nhân sẽ có một

hai người vây quanh, chỉ có một mình

cô lẻ loi trơ trọi.

Cô giống như là mất cảm giác, đi

vòng quanh bãi cỏ một vòng, trán rịn ra

một lớp mồ hôi, nhưng cô vẫn cúi đầu

tiếp tục đi một vòng trong như vậy.