Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh

Chương 226: Đi theo phía sau



Chỉ là khó khăn lắm Lý Thấm mới có được một cơ hội thì sao có thể bỏ qua được: “Tiểu Quyên, cô không cần lôi kéo tôi đâu, vốn chính là Hạ Nhược Vũ không biết xấu hổ, cùng người đàn ông kia dây dưa không rõ, không phải ở

bệnh viện, anh ta…”

Hạ Nhược Vũ nhìn bà ta với ánh mắt đồng tình, quả nhiên là con người một khi ngu xuẩn thì ngu đến mức hết thuốc chữa.

“Đủ rồi, không cần nói nữa” Nếu là

những người khác thì đương nhiên Mạc Du Uyên có thể thoải mái xem kịch vui, nhưng người được nhắc đến này lại là anh trai của cô ấy, cô ấy có thể mặc kệ Hạ Nhược Vũ nhưng không thể không để ý anh trai mình được.

Lý Thấm nghe thấy giọng nói của cô ấy thì giật mình hoảng sợ, nếu đổi lại là những người khác thì bà ta đã sớm không khách khí mà quát lại rồi, nhưng từ sau khi được Tiểu Quyên tiết lộ thân phận đặc biệt của Mạc Du Uyên, bà ta nói chuyện cũng mang theo ý cẩn thận và lấy lòng rõ ràng.

“Du Uyên à, cháu làm sao vậy?” “Dì à, bây giờ Hàn Công Danh vẫn

còn đang hôn mê, chúng ta không nên ở trong này quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi.” Dù sao cũng là mẹ của Hàn Công Danh, dù trong lòng Mạc Du Uyên không thích nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ hòa khí.

Lý Thấm nhìn thoáng qua con trai sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh đôi mắt lại đỏ hoe nhưng không nói gì, ánh mắt u oán hung tợn liếc nhìn Hạ Nhược Vũ một cái, sau đó lại ngồi xuống ghế

lau nước mắt.

Hạ Nhược Vũ không để ý ánh mắt như thể muốn giết người của Mạc Du Uyên, cô khập khiễng bước đến, lấy một cái thẻ ngân hàng từ trong ví tiền

ra rồi đặt vào tay Lý Thấm: “Trong này có bảy mươi sáu nghìn đô la Mỹ, nếu không đủ thì cháu sẽ nghĩ thêm cách khác.

Theo bản năng, Lý Thấm vốn muốn nhận tiền, nếu không phải Tiểu Quyên phản ứng nhanh, ngăn lại bà ta trước một bước thì bà ta đã cầm lấy tiền rồi.

“Tiên này chúng tôi sẽ không nhận đâu, nếu cô còn có lương tâm thì

không nên xuất hiện ở đây”

Tiểu Quyên làm như vô tình mà liếc nhìn tháng qua Mạc Du Uyên, thấy trong mắt cô ấy lộ ra vẻ vừa lòng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác đắc ý, cô ta tuyệt đối sẽ không vì bảy mươi

sáu nghìn đô la Mỹ mà đắc tội quý

nhân có thể cho mình nhiều hơn.

“Đúng, chúng tôi không phải vì tiền, tôi chỉ muốn con mình có thể tỉnh lại” Lý Thấm hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu được, vừa rồi Mạc Du Uyên vừa ra tay là có luôn ba trăm nghìn đô la Mỹ, so với Hạ Nhược Vũ thì hào phóng hơn nhiều.

Bà ta sẽ không ngốc đến mức nhặt hạt vừng mất quả dưa hấu.

“Tôi có thể không gặp anh ấy:’ Hạ Nhược Vũ vốn cũng không muốn gặp Hàn Công Danh, nếu không phải lúc này anh ta xả thân cứu mình thì cô cũng sẽ không xuất hiện ở trong này,

tuy nhiên: “Nhưng phải đợi sau khi anh ấy tỉnh lại đã!”

Về phần tiền, đây chỉ là một chút bồi thường của cô, còn có nhận hay

không thì là chuyện của bọn họ.

Nhìn ra được Lý Thấm càng hy vọng được bám vào nhà họ Mạc hơn.

“Tôi không muốn nhìn thấy cô ở đây, Hạ Nhược Vũ, coi như tôi xin cô, cô hãy buông tha cho con trai tôi đi.” Lý

Thấm khó được nói giọng mềm nhẹ.

Hạ Nhược Vũ mím môi, không biết nên trả lời như thế nào, cô trầm mặc vài giây rồi mở miệng nói: “Cháu có thể không vào phòng bệnh, chờ anh ấy

tỉnh, cháu chỉ ở bên ngoài xác nhận rồi sẽ đi”

“Chúng tôi không truy cứu trách nhiệm của cô, cô còn dám yêu cầu

nhiều như vậy, cô…”

Lý Thấm không duy trì vẻ mặt thân thiện được mấy giây, nghe cô nói vậy, bà ta lập tức bắt đầu giương nanh múa

vuốt.

“Được, tôi đồng ý. Mạc Du Uyên lấy thái độ của nữ chủ nhân để nói chuyện, cô ấy liếc nhìn Lý Thấm, khách khí mà xa cách nói: “Dì, chắc là dì sẽ không sẽ không phản đối chuyện cháu quyết định thay Hàn Công Danh chứ”

Nói là hỏi, không bằng nói là thông báo.

Trong lòng Lý Thấm không thoải mái, tuy nhiên vì tương lai của con trai, bà ta dù tức giận cũng phải làm bộ khách khí nói: ‘Không có việc gì, không có việc gì, Du Uyên cứ quyết định là được”

“Nghe được chưa Hạ Nhược Vũ” Ánh mắt Mạc Du Uyên như muốn nói cho Hạ Nhược Vũ rằng cô ấy mới là người thắng cuoosic ùng.

Chỉ là Mạc Du Uyên suy nghĩ nhiều rồi, không phải ai cũng sẵn sàng nhặt tiền trong đống rác.

Hạ Nhược Vũ nói với Trần Hạ Thu Phương ở bên cạnh: “Thu Phương, chúng ta về trước đi”

“Ừ” Trần Hạ Thu Phương nhanh chóng tiến lên đỡ cô.

Ra khỏi bệnh viện, trời bên ngoài đã tối đen, ánh trăng mông lung giấu sau tầng mây, tản ra ánh sáng nhu hòa, đèn xe trên đường lần lượt vụt qua, như dòng sông chảy không ngừng.

“Nhược Vũ à, cậu đói bụng rồi đúng không, chúng ta đi ăn cái gì trước đi” Trần Hạ Thu Phương tùy ý nói, cô ấy không hỏi gì cả, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mắt Hạ Nhược Vũ cay cay, cô nhẹ nhàng trả lời: “Được”

Cô thực sự rất biết ơn bạn tốt luôn ở bên cạnh, cũng cảm kích cô ấy hiểu mình, bởi vì cô thật sự không biết nên giải thích chuyện hôm nay như thế nào, đến bây giờ cô ấy cũng hoàn toàn chưa nhắc đến.

Hai người đang chuẩn bị bắt xe trở về thì một chiếc xe Maybach màu đen từ từ dừng lại trước mặt, tấm kính ở cửa xe chậm rãi trượt xuống, để lộ ra người ngồi trong xe: “Cô Nhược Vũ, mời lên xe.”

“Sao lại là anh nữa?” Trần Hạ Thu Phương sửng sốt hỏi.

Sắc mặt Tinh Giang vẫn như thường: “Tôi đến để đưa hai cô về nhà”

“Không cần, chúng tôi có thể tự gọi xe” Hạ Nhược Vũ rũ mắt, thản nhiên nói.

Điều này được coi là cái gì, thương hại hay là đồng tình? Hạ Nhược Vũ cô không cần.

Trần Hạ Thu Phương gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, chúng tôi không cần, anh nên về đi thôi.”

Ngồi xe anh ta, chỉ sợ cô sẽ bị tức điên mất.

“Cô Nhược Vũ, mời lên xe” Tinh

Giang vẫn nói câu kia, trên mặt không có một biểu cảm dư thừa.

Trần Hạ Thu Phương tức giận: “Sao anh lại cứng đầu như vậy? Nói không ngồi chính là không ngồi, anh có thể làm gì được tôi.”

“Đi nào, Nhược Vũ, chúng ta đi đón

xe.

Hạ Nhược Vũ gật đầu, đi đón xe cùng cô ấy.

Tinh Giang cũng kính hỏi người đàn ông phía sau: “Cậu chủ, có cần lên ngăn họ lại hay không?”

“Đi theo họ đi” Mạc Du Hải thản nhiên nói, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng.

Thì ra cửa kính thủy tinh có thể nhìn rõ cảnh bên ngoài nhưng người bên ngoài lại không nhìn được bên trong, hơn nữa trong xe vẫn chưa bật đèn, cho dù cố gắng nhìn thì cũng chỉ nhìn thấy bóng tối, ngay cả hình dáng cũng không nhìn được.

Cho nên vẻ mặt Hạ Nhược Vũ khi nói chuyện, tất cả đều dừng trong mắt người đàn ông:

Là không muốn, hay là không thích…

Dáng người cao ngất của người đàn ông lại lộ ra vẻ cô độc lạnh lùng.

Cửa bệnh viện không dễ bắt xe,

khó khăn mới lên được xe, xe còn chưa chạy được bao xa.

Người lái xe phía trước rất áp lực hỏi: “Cô có biết chiếc xe phía sau không?”

“Xe gì cơ?” Trần Hạ Thu Phương khó hiểu nhìn về phía sau, nhìn thấy chiếc xe Maybach xa hoa vẫn còn không nhanh không chậm đi theo phía sau, tư thế kia nhìn cứ có cảm giác như đang hộ tống.

Một chiếc xe giá trị cả chục tỉ lại đi theo sau cái xe taxi chỉ không đến mấy trăm triệu, nhìn thế nào cũng cảm thấy quái dị.

Dù tố chất tâm lý của tài xế có tốt đến đâu thì cũng có chút không chịu nổi: “Nếu các người quen biết thì tôi dừng xe đây, hai cô ngồi xe người quen cũng tốt hơn”

“Không quen không quen ạ, tài xế, làm phiền anh lái nhanh hơn một chút” Trần Hạ Thu Phương lập tức phủ nhận.

Nhưng tài xế lại càng không dám lái tiếp, nếu không biết mà chẳng may đắc tội nhân vật quyền thế nào rồi rước họa vào thân thì làm sao bây giờ. “Hai người đẹp, tôi để hai cô xuống ở đằng kia, các cô gọi xe khác đi, không cần phải trả tiền cho tôi đâu.”

“Này này, sao anh lại có thể như

vậy chứ” Cái này thật sự làm Trần Hạ Thu Phương choáng váng.

©