Này Bác Sĩ Hư Hỏng, Em Yêu Anh

Chương 237: Nhà có trộm



“Tại sao lại tìm cô ấy”

Khánh Huyền tuy rằng rất hận Nhược Vũ, nhưng cô ấy không chắc chắn có thể lôi Khánh Hiền xuống nước, người phụ nữ đó rất thông minh.

Giọng điệu Phong Ngữ Hiên nhẹ nhàng giống như đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp: “Nhưng tôi sẽ có cách của mình, phải xem cô có quyết

tâm đó hay không.”

“Chỉ cần có thể báo thù” Lâm Minh

Thư không hề chớp mắt nhìn chằm

chằm anh ta, khuôn mặt vốn dĩ khôn khéo, ngọt ngào lúc này lại toát ra một

vẻ hung ác.

Nụ cười của Ngữ Hiên càng sâu nặng hơn: “Được rồi, cô đợi thêm vài ngày nữa, tôi sẽ sắp xếp”

Mặc dù không muốn, Lâm Minh Thư cũng hiểu rõ cảnh ngộ của mình, cho dù trong tay Du Hải hay là Ngữ Hiên, cô ấy không có quyền từ chối.

Nhưng địch của địch lại là bạn bè, nói ra có thể lại bị đưa vào bệnh viện tâm thần mất, chi bằng hợp tác với người đàn ông này.

Từ lời nói cho đến hành động, có

thể cảm nhận được, người đàn ông trước mắt rất có thực lực.

Đã không còn sớm nữa, Ngữ Hiên ngáp một cái, từ trên ghế sô pha đứng dậy, có người liền đi đến cầm thay anh †a ly rượu.

Anh ta gần đi ra cửa, thì giống như chợt nhớ ra chuyện gì đó, bước chân dừng lại, giật mình nói: “À, tôi quên nói với cô, cô biết em gái của Du Hải không, cô ta hình như cũng giống như cô, đều thích cùng một người đàn ông”

Nói xong liền cười khoái chí, rồi

chầm chậm đi ra khỏi cửa.

Lâm Minh Thư sau khi nghe được

tin này, hai tay bỗng nhiên siết chặt, trong lòng kinh hãi tột đỉnh, tại sao Du Uyên lại thích Công Danh, không được, ai cũng không được thích Công Danh.

Công Danh là người đàn ông của Lâm Minh Thư, bất kể là Nhược Vũ hay là Du Uyên, cô ấy cũng không bỏ qua, tuyệt đối không!

Ngữ Hiên cúi người chuẩn bị ngồi vào trong xe, chiếc xe sau lưng đỗ trong bãi đất bỏ hoang lại vang lên tiếng nói sắc bén của một người phụ nữ, anh ta đơ lại chưa đến vài giây, nhếch mép, rồi ngồi vào trong xe.

Ngoài cửa có người thay anh ta nhẹ nhàng đóng lại.

“Anh Ngữ Hiên, bây giờ anh đi

đâu?”

“Muộn như vậy rồi, đương nhiên là về nhà ngủ” Ngữ Hiên dựa vào ghế, ung dung nói.

Tâm trạng hôm nay của anh ta hình như rất tốt.

“Vâng, thưa anh” Tài xế khởi động xe bắt đầu xuất phát.

Kim đồng hồ trên tường chỉ đến 2h sáng.

Nhược Vũ dường như ngủ không được, mơ mơ màng màng, mơ thấy cảnh tượng mình đang chạy, nhưng rõ ràng cô ấy hình như là người ngoài

cuộc hét rách cổ họng cũng không có

cách nào ngăn cản bi kịch xảy ra.

Lúc này cô ấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Không biết từ lúc nào từ mép giường có một thân hình cao lớn rắn chắc tỉnh dậy, đôi mắt thâm sâu trong đêm tối cũng có thể nhìn ra chính xác

biểu cảm trên mặt của cô gái.

Cô ấy nhíu chặt mày, cũng với biểu cảm bất an, toàn bộ thu hết vào tầm

mắt.

Miệng người đàn ông có một tiếng thở dài, cởi bỏ cẩn thận bộ đồ tây trên người, nằm bên cạnh cô ấy, đôi tay

dang rộng, vân vê cô gái bé nhỏ vào lòng, đôi tay ôm lấy phía sau nhẹ nhàng võ về.

Từng chút, từng chút một, giống như an ủi tâm trạng bất an của cô ấy.

Nhược Vũ vẫn đắm chìm trong giấc mơ không thể thoát ra của mình, nhưng tình cảnh trong giấc mơ lại thay đổi, có ánh lửa, không có máu tươi, không có tiếng khóc, một mình cô ấy ngồi trên bãi thảo nguyên, nhìn về phía trước, nhìn về ánh mặt trời không có điểm kết thúc, cuối cùng nở một nụ cười.

Gió nổi khế thổi lên mái tóc dài của cô ấy, phất phơ trong không trung, cảm

giác quen thuộc đó khiến cô ấy cảm thấy bình an.

Trên thực tế, mái tóc phất phơ trong không trung lại là do một người nào đó đang nghịch ngợm, cảm giác quen thuộc, chính là vì thân thể cô ấy đang nằm gọn trong lòng của một người đàn ông, còn nở một nụ cười dễ chịu.

Ngón tay anh ta ngừng lại, yết hầu động nhẹ, vén mái tóc trên trán cô ấy, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên trên trán, lông mi cô ấy nhẹ nhàng cuốn lên, giống như cánh bướm rung động nhè nhẹ.

Sau nửa đêm Nhược Vũ mới hoàn toàn ngủ say.

Trần Hạ Thu Phương trong một căn phòng khác lại có chút dẫn vặt, cô ấy nửa đêm vẫn mơ thấy đang hẹn hò cùng với anh chàng đẹp trai trẻ trung, đang chuẩn bị đến đoạn gay cấn, thì lại nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài.

Cô ấy phút chốc giật mình tỉnh lại, phản ứng đầu tiên nhất định là có trộm đang cậy khóa cửa nhà của cô ấy, lập tức bật dậy, lẽ ra muốn đi gọi An Nguyên, nhưng ngày hôm nay cô ấy đã đủ mệt rồi, một tên trộm cô ấy có thể

xử lý được.

Thế là Trần Hạ Thu Phương lập tức cầm lấy chổi lông gà đi ra, quả nhiên nhìn thấy khóa cửa động đậy, cô ấy có chút căng thẳng, giơ cao cây chổi lên, chỉ cần có người thò đầu vào, cô ấy sẽ lập tức đập túi bụi.

Người ngoài của giống như sợ làm kinh động người bên trong, lúc mở cửa cực kỳ nhẹ nhàng và chậm rãi.

Cửa dần dần mở ra, Trần Hạ Thu Phương vẫn chưa nhìn rõ người phía trước là ai, liền đập bộp một cái, miệng hét lớn: “Ta đánh chết ngươi tên trộm không biết trời cao đất dày!”

“Là tôi” Người đàn ông mở lời.

Trần Hạ Thu Phương bình tĩnh nhìn lại, giật nảy mình, nếu không phải anh

†a tay nhanh mắt lẹ bịt miệng cô ấy lại

đi ra chỗ khác: “Im miệng!”

Khuôn mặt của Tinh Giang đen như đáy nồi.

Trần Hạ Thu Phương chỉ mình rồi lại chỉ anh ta, chẳng biết đang nói gì, đêm hôm không phải trộm lẻn vào mà là một tên cha nam.

Đọc full tại nhé Đợi đến khi anh ta

nhìn ra Du Hải mở cửa đi vào, lập tức không nói gì nưa.

Anh đêm hôm như này đến thăm hỏi có phải là muốn hù chết ai không? Đánh thêm một chiếc chìa khóa cũng phải nói một tiếng.

Cô ấy võ vai người phía sau, ra hiệu

anh ta buông tay ra.

Tỉnh Giang phát hiện mình dường như đang ôm chặt cô gái này, trong tay là đôi môi mềm mại của cô ấy, mang tai chợt đỏ hồng lên, may là ban đêm nên không có ai nhìn ra, anh ta lập tức thu tay về.

Trân Hạ Thu Phương xưa nay tính cách phóng khoáng, cô ấy không nghĩ nhiều, liếc nhìn Du Hải một cái, rồi hạ giọng mắng anh ta: “Có phải là anh bị điên không!”

Cô ấy vô ý nhìn cây chổi hơi cong trong tay mình, đột nhiên chẳng nói gì nữa: “má ơi”, người đàn ông này thật là

cường tráng, cô ấy dùng lực mạnh như

vậy, thế mà anh ta chẳng sao cả.

“..

… Tỉnh Giang kỳ dị lại chọn cách

im lặng.

Du Hải chỉ liếc anh ta một cái, thản nhiên nói: “Cô ấy ngủ ở đâu”

“Đó, ở đó” Trần Hạ Thu Phương lắp ba lắp bắp chỉ ra phía căn phòng.

Du Hải chẳng nói gì, lập tức đi đến phòng của Nhược Vũ.

Phòng khách chỉ còn lại hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Tỉnh Giang nhìn váy ngủ của cô ấy, ánh mắt có gì đó không tự nhiên, khẩu khí cứng rắn nói: “Thứ không biết

chừng mực”

Tiên sư mày, mày không biết giữ chừng mực thì có, Trần Hạ Thu Phương muốn hất tung cái bàn, nhưng lại nghĩ có ông chủ ở trong phòng, liền bỏ đi cái ý nghĩ này.

Nhưng chỗ này là nhà trọ của cô ấy, buổi tối đi ngủ mặc đồ ngủ là chuyện bình thường, hơn nữa cô ấy cũng mặc rất kín đáo, không giữ chừng mực chỗ nào chứ.

Hung hãn lườm anh ta một cái, khó chịu trở về phòng, kết quả mất ngủ cả đêm, mà phòng bên cạnh cũng chẳng

có động tĩnh nào?

Hay là do tường cách âm rất tốt?