Này Cậu, Mình Yêu Nhau Không

Chương 11: Phao cứu sinh trời ban



Sau ngày thi đầu tiên khá là ổn, thì tớ có vẻ tự tin và bớt sợ hãi hơn nhiều rồi. Hôm nay tớ thi Anh và môn chuyên. Thế là cả ngày hôm nay thi mỗi Tiếng Anh!

Tớ sau vụ buồn rầu vì không tìm thấy cậu ở buổi thi đầu tiên thì tâm trạng lại khá u ám rồi. Nhưng mà tinh thần cố gắng để đi thi thì tớ vẫn còn tràn đầy lắm nhé! Tớ vẫn sáng dậy từ 5 giờ, tập thể dục ăn sáng các thứ rồi chuẩn bị lên đường. Buổi sáng thi Anh điều kiện nên tớ không phải lo lắng lắm. Tớ sẽ cố gắng lấy được điểm 10. Còn Anh chuyên thì có lẽ là sẽ rất khó, tớ hy vọng là sẽ được trên 7 điểm. Như vậy thì khả năng đỗ chuyên của tớ sẽ cao hơn. Nhưng Anh điều kiện còn tạm ổn, chứ Anh chuyên thì làm gì mà dễ xơi vậy.

Lúc xuống thang máy tớ còn trùng hợp nhìn thấy một bạn nam, khá điển trai. Lướt qua quần áo các thứ thì tớ nhìn thấy bạn đó cũng cầm phiếu dự thi của trường THPT Chuyên X.

"Ủa vậy là thi cùng mình hả?" _ Vâng tớ vẫn còn rất là ngơ ngác, không tin được là ở cái nơi như thế này mà tớ cũng có thể tìm được một người có cùng mục đích với mình. Chứ từ hôm qua đến giờ chỉ thấy mỗi người dân định cư hoặc du lịch ở đây thôi, nhìn mà thấy tủi thân ghê luôn. Nhưng mà giờ thấy có bạn cũng ở đây nhưng là đi thi, tớ thấy vui lắm á. Hoá ra mình không cô đơn!

Tớ cũng định bắt chuyện với bạn nam đó lắm, nhưng bổn cung phải kìm chế lại, nếu không sự sang trọng của bổn cung sẽ bay hơi hết mất.

Thế nên tớ chỉ giả vờ liếc qua rồi thôi, chứ thực ra là còn liếc ngầm đến cả chục lần nữa mới chịu buông tha cho người ta. Ồ ồ da trắng, trắng hơn cả tớ nữa. Sống mũi cũng cao, môi mỏng và khá là đẹp trai. Duyệt!

Nhưng mà nhìn vẫn còn thua một chút so với Tùng Dương. Tùng Dương mũi cao, da trắng, môi mỏng, mắt to đen láy, hai cái má có chút bánh bao rất cute luôn. Tùng Dương còn cao và có chút gầy nên nhìn là muốn rụng tim luôn rồi. Không những thế, cậu ấy còn học giỏi, thể thao tốt, ga lăng, giỏi võ,... Nói tóm lại, Tùng Dương vẫn là đẹp trai nhất.

Mà lại, bạn nam này nhìn có nét rất giống với Tùng Dương, có khi nào là họ hàng hay anh em gì không nhỉ?

À nhưng mà cũng chỉ dừng lại việc săm soi con người ta ở thang máy thôi, chứ lại cứ dán mắt vào thì mất hết cả hình tượng. Tớ mặc kệ bạn nam đó mà đi đến trường thi.

Nay thi Tiếng Anh, mà ngôn ngữ lại là cái môn đáng sợ nhất đối với rất nhiều học sinh, nên đến chỗ thi một cái là thấy bao nhiêu người ngồi ôn bài. Khiếp thật đấy, trước thì không chịu học, đến lúc thi mới lo sốt vó lên. Vất vả chen chúc tìm phòng thi, mỗi lần đi tìm tên mình trong các phòng thi là mệt muốn đứt hơi, mà bất kể là thi cái quái gì cũng vậy. Thế nên tớ chỉ thích mỗi cái kỳ thi học sinh giỏi cấp huyện ở trường cấp 2 thôi. Vì trường tớ là trường trọng điểm nên sự kiện gì cũng đặt ở trường tớ tuốt. Mà chỉ khổ mỗi học sinh, sướng đúng một cái cho mấy đứa đi thi là được tìm phòng thi của mình trước, đỡ tốn công chen chúc mệt người.

Sau khi định hình được phòng thi của mình, tớ chui lọt ra ngoài luôn. Tại vì tớ khá là khó thở trong không gian kín, chật hẹp nên thường không hay dấn thân vào mấy nơi dễ đổ máu như thế mà toàn nhờ mấy đứa bạn xem hộ luôn. Nhưng mà nay cái Trang nó lăng quăng đi đâu rồi ấy, tìm muốn lòi con mắt cũng không thấy đâu. Thế nên phải tự thân vận động thôi. Thực ra thì cũng có mấy đứa nữa trường tớ thi ở đây, nhưng mà mình có quen biết quái đâu, nhờ người ta thì ngại lắm.

Có những người thắc mắc là tại sao lại phải tìm phòng thi trong khi hôm trước đã biết rồi. Thì luật lệ khi thi ở trường này là tráo phòng theo từng ngày thi, để thí sinh không có cơ hội làm quen rồi chỉ bài cho nhau. Kiểu vậy á! Nhưng mà vẫn sẽ có vài trường hợp thí sinh hôm trước hôm sau vẫn thi cùng phòng, nhưng mà nó hiếm lắm lắm luôn á. Trường chơi theo kiểu xáo hết tên lên, không theo hướng như các trường khác vẫn làm là chia phòng theo tên, mà xáo hết tất cả tên lên. Thế nên đứa nào âm mưu gian lận là không có cơ hội đâu. Nghĩ cũng tội mấy đứa đó ghê!

Ngồi trong phòng nghịch nghịch cái đồng hồ, tớ cũng chả ôn gì cả. Mấy đứa trong phòng nhìn tớ như sinh vật lạ, ơ mình là gì sai à? Ngẩng đầu nên ngắm nghía hình ảnh chuyên cần của các bạn, tớ mới thấy phòng mình hôm nay nhiều nam ghê luôn. À nhìn thấy cả cái bạn nam lúc sáng nữa. Mấy đứa con gái cứ dán mắt vào bạn đó, nhìn chán không chịu nổi. Đã bảo rồi, tớ và đám con gái bây giờ vốn chẳng sống chung được đâu.

Lúc thi tớ làm bài 20 phút là xong hết rồi, đề có cái gì khó đâu nhỉ. Ném cho mấy em lớp 7, lớp 8 có khi còn làm được hết. Thế mà không hiểu sao có nhiều bạn cứ than khó. Buổi chiều thi Anh chuyên, tớ chỉ lo mỗi cái này thôi.

Đi ra khỏi phòng thi là tớ chạy vèo đi tìm Trang luôn, lại rủ ở lại buổi trưa ý mà. Không dễ ăn như hôm qua, tớ phải đi gần hết cả dãy phòng thi mới tìm thấy nó, à còn đang mải so đáp án với Anh Thư, nay hai đứa nó thi cùng phòng hay sao ý. Hai người này trước cùng học đội Toán nên thân lắm, có chúng nó là tớ như thành cái bóng đèn vậy, tủi ghê luôn. Tớ đợi nó xong các các thứ hết rồi mới vào. Ở ngoài nhìn hai đứa nó nói chuyện vui vẻ ở trong mà thấy đau vô cùng, có cả chút ghen tị. Mãi sau nó nhìn thấy tớ nên rủ vào, ừ thì vào cho có lệ. Nhưng mà tại vì Thư không chắc chắn ở một câu nên vào hỏi tớ làm thế nào. Vâng, thế là ba đứa thảo luận mãi mới xong, rồi ai về nhà nấy, à nhầm tớ với Trang về phòng ăn uống ôn bài rồi chợp mắt một lúc.

Thi Anh chuyên là một điều không hề dễ dàng, nhưng mà tớ sẽ cố gắng vượt qua. Vì giờ thi của từng môn chuyên khác nhau nên các thí sinh sẽ chia phòng theo môn chuyên. Tức là Trang ở phòng riêng, tớ với Thư chung một phòng. Được cái có bạn cùng trường nên yên tâm hơn hẳn.

Nhưng bài nghe tớ làm không tốt lắm, tại vì không luyện nhiều nên não nó bị load chậm. Hơi gian lận xíu, tớ ngó sang bài bạn bàn dưới giả vờ mượn cục tẩy để hỏi:

- Cậu ơi, cho tớ mượn cục tẩy với. (Nói nhỏ) Câu 3 bài 2 đáp án gì vậy??

Lúc đầu bạn đó ngơ ngác dữ lắm, thấy im im nên tớ sợ bạn ý sẽ không giúp mình đâu, ai ngờ lúc trả tẩy cậu ý thì thầm:

- Bài 2 D, B, C, A.

Úi úi, tớ chỉ hỏi có một câu mà bạn ý cho đáp án cả bài luôn, quả là có tinh thần hợp tác. Các phần khác tớ làm khá ổn rồi, chỉ có phần nghe và reading hơi loạn xíu à. Nhưng cuối cùng thì tớ vẫn hoàn thành hết bài thi, bởi theo tớ bỏ câu là điều cấm kỵ, không biết làm thì khoanh bừa. Úi sời, random thì tớ trùm nhé, 4 câu sai hết 3 câu. Nhưng mà tình huống khẩn cấp, đành tùy vào đức ăn ở thôi vậy.

À sau đó tớ mò ra được tên của bạn nam đã giúp tớ hồi chiều. Bạn đó tên Hoàng Tùng Duy, học ở đây luôn hay sao ý. Nhưng mà bạn này là người ban sáng tớ so sánh với Tùng Dương, hơ hơ. Học ở đây thì sao phải ở trọ làm gì nữa cho rắc rối nhỉ.

Ayya, nghĩ một hồi rồi tớ quên mất không nói cảm ơn với cậu bạn ấy luôn, chán thật đấy!

Cuối cùng thì tớ vẫn liên tưởng đến Tùng Dương, nay vẫn chẳng thấy đâu cả. Có khi nào cậu ấy thi ở thành phố C không nhỉ, chỗ đó nhiều trường chuyên xịn sò lắm mà. Nhưng thôi, bỏ qua đi!

Tớ bắt đầu công cuộc đi tìm con bạn thân yêu dấu để than thở và khoe mình được nhắc bài. Nó phản ứng dữ lắm, ai mà tin được trong cái môi trường đấu đá thế này mà có người dám giúp mình cơ chứ!

Trở về cái phòng trọ thì tớ chuẩn bị sắp xếp đồ đạc, dọn phòng các thứ rồi trả phòng, đi ăn và về nhà. Vì tớ đi thi nên cả nhà cũng không hóng quà gì cả, dù sao cũng chỉ ở trong tỉnh nhà thôi mà. Suốt từ lúc về phòng khoe với bố đến lúc về nhà, cứ luôn miệng tự hào mình ăn ở tốt nên được nhắc bài. Đến chịu luôn.

Thế mà, hai ngày thi cấp 3 áp lực đã trôi qua rồi. Nhanh thật!