Này Cậu, Mình Yêu Nhau Không

Chương 3: Profile con nhà người ta



Sau những tìm hiểu rất miệt mài qua bạn bè và tự bản thân mình đi hóng, thì tớ biết được cậu là Hoàng Tùng Dương, học sinh từ trường trọng điểm của thành phố chuyển về. Nghe có vẻ vô lý nhưng nó là sự thật đấy. Nhà cậu ấy do bố mẹ phải đi công tác nước ngoài, sợ cậu ấy lại ăn chơi chểnh mảng học hành nên gửi qua ở với bạn của mẹ cậu ấy. Cơ mà tớ thấy cậu ý ngoan lắm mà nhỉ, nhìn hiền hiền ngây ngô dễ sợ luôn ý chứ ăn chơi chỗ nào chời.

Hình như nghe loáng thoáng cậu ấy có profile đỉnh lắm. Toán huy chương Vàng Olympic luôn rồi. Đây là cái giải mà con bạn thân tớ nó kỳ vọng lắm mà chỉ được huy chương Bạc, thế nên nó luôn coi Tùng Dương là đối thủ nó phải bước qua mới có cơ hội lên được đỉnh cao danh vọng. Mà không chỉ mình nó đâu, cả cái đội tuyển Toán đứa nào cũng chỉ mong vượt qua được Tùng Dương luôn ý, kiểu như lấy Dương ra làm tiêu chuẩn đánh giá năng lực luôn rồi.

Thêm vào đó là cái vẻ đẹp trời ban đầy quyến rũ của cậu, đôi môi mỏng phớt hồng luôn trơn mượt như được chăm sóc cẩn thận. Đôi chân dài thẳng, cả người Tùng Dương rất cao, nhưng trông có vẻ gầy gò. Cậu thường đeo một cái khăn quàng màu nâu kẻ caro, nhìn rất ấm áp mà cũng rất "men" nữa. Cậu có hay đeo một chiếc kính cận gọng kim loại lúc học, như để che dấu đi vẻ đẹp chết người ở đôi mắt sáng long lanh ấy. Trông vô cùng nghiêm túc nhưng cũng thư sinh lắm.

Phải rồi, tớ còn rất thích một điểm nữa ở con người Tùng Dương, đó là thần thái. Cả người cậu toát lên vẻ dịu dàng, nho nhã. Mọi cử chỉ của cậu đều vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận, đem đến cho người khác niềm an tâm, tin tưởng.

Cậu hơi trầm tính. Mỗi giờ ra chơi, tớ để ý, đều thấy cậu ở trong lớp. Khi thì làm bài tập, khi thì giảng bài giúp các bạn, khi thì lúi húi làm gì đó, có khi lại là ngủ rất ngon lành. Thế nhưng sức ảnh hưởng của Tùng Dương vẫn rất lớn, chỉ là mọi người sẽ không vồ vập kiêu thần tượng idol đâu, mà là âm thầm theo dõi. Theo tớ nhận định thì, loại fan girl này rất nguy hiểm đấy!!

Và chỉ với từng đó năng lực là đã quá đủ để Tùng Dương trở thành một "boy friend quốc dân" trong lòng các bạn nữ rồi, tất nhiên là không thể thiếu tớ đâu.

Từ đó, một yang hồ ẩn danh đã biết tương tư. Được cái ưu thế là bạn thân Trang - Dạ vâng chính là nó, cái đứa ghi thù suốt đời với Tùng Dương chính là bạn thân của tớ, mà nó lại hay chơi với Dương lắm, tại cả đội tuyển được vài đứa con gái mà chúng nó còn bận đi chơi. Trang nó thì đỉnh lắm rồi, có cái kém Tùng Dương xíu thôiii. Nó lúc nào chả xong bài trước, và Dương cũng thế nên hai đứa tám chuyện hết giờ, dù sao thầy cũng chẳng nói gì đâu vì học đội tuyển cực lắm.

Yeah, từ cái việc rất là bình thường đó thì tớ đã được nói chuyện với Tùng Dương nhiều hơn, vì học đội tuyển hay mò sang đội Toán buôn dưa lê với best friend. Những lúc thế này tớ thấy biết ơn con bạn mình vô cùng, không uổng công mình nuôi nó 4 năm trời.

Cơ hội ngàn năm như thế, đáng lẽ tớ phải không thể bỏ lỡ. Thế mà ông trời tàn nhẫn, cô đội tuyển bắt tụi tớ học liền, không được nghỉ giải lao nhưng bù lại là được về sớm. Trước thì bình thường chứ giờ tớ có crush rồi, tớ muốn ở lại với crush cơ mà cuộc sống không giống như cuộc đời, lịch học hông cho phép tớ làm điều điên cuồng như vại. Và thế là ngoài lúc học đội tuyển và gặp vu vơ thì tớ cũng chả được nói chuyện với cậu, tại học khác lớp đấy.

Cứ tưởng chỉ được gần cậu một chút xíu như thế thôi, ai ngờ tớ lại được một cú sốc đến tận óc khi bản thân lại được học cùng Tùng Dương. Chuyện là buổi tối tớ đi học thêm Toán ở nhà thầy, vẫn như mọi hôm sau khi học ở trường tớ phi về nhà thầy luôn, do học sát giờ nhau. Trời lúc đó khá tối rồi, tớ lúc sáng đi vội quên không mang kính. Đi bình thường thì không sao, chứ đi buổi tối không sao mới là lạ đấy. Ít nhất tớ cũng cận 1.5 độ, lại còn bị loạn thị nữa. Đi được đến chỗ học thêm tớ mới dám bình tĩnh, nãy đi đường suýt tông vào người ta luôn cơ mà.

Cũng may còn kịp giờ, tớ lôi cái bánh mì còn dở lúc chiều ra ăn nốt (Thực ra là hồi chiều mới ăn được 1 mẩu nhỏ xíu). Lúc ý có mấy bạn đến rồi, chúng nó khá thân với tớ nên tự nhiên lắm, dám lấy bánh của tớ ăn luôn cơ. Theo phản ứng tự nhiên tớ nhăn mặt vào bức xúc rồi lại thở dài ngao ngán vì biết mình làm gì oánh lại chúng nó. Tớ lúc ý ngồi ở cuối mà, thấy có bạn ngồi trên đầu đang làm bài tập hay gì đó, chẳng thèm quay xuống luôn (lạnh lùng quá). Tớ bày tỏ lòng tốt bụng chia sẽ đồ ăn:

- Hey cậu, ăn bánh mì không nè!!!

Với tất cả niềm ghen tị bọn kia gào lên:

- Ê sao mài không nói thế với bọn taooo. Bạn bè thế đấyyy

Cái lũ này có bao giờ bình thường được đâu cơ chứ, hơi tí là xù lông lên ghen như đúng rồi!

- Ơ Tùng Dương à mài, xuống ăn đồ free này.

Vâng đây là giọng bạn Phúc, học giỏi mà lại ko vào đội tuyển, và đặc biệt là chuyên ăn ké của tớ.

Ủa khoản đã, Tùng Dương á? Sao Dương lại ở đây aaaa. Tớ nhìn không rõ cơ mà giống lắm. Tớ giả vờ ngáo ngáo hỏi:

- Hả, Tùng Dương nào cơ???

Bọn kia thở dài ngao ngán, kêu rõ là mài học nhiều quá nên não hỏng rồi. Sau đó thì nhân vật chính của câu chuyện đã lên tiếng xác nhận:

- Mình nè bạn, vừa chiều chúng ta gặp nhau xong mà bạn đã quên rồi à...

- À Dương à, vâng xin lỗi bạn Dương được chưa, nay mình không mang kính.

Không có kính thì đố tớ nhận dạng được ai luôn nhé, như kiểu không có kính là thành mù luôn. Đã thế còn đang ngồi bàn cuối, cách Tùng Dương 5 cái bàn lận, ai mà nhìn thấy nổi cơ chứ.

Eo ơi, Dương đáng yêu dã man, làm tớ phải vác cặp lên chỗ đầu và bịa ra 1 lí do hết sức chính đáng: "Hic tớ không mang kính mà, hông nhìn thấy gì cả, nay ngồi tạm đây vậy."

Đấy, có chán không cơ chứ, từ khi gặp Tùng Dương là cái liêm sỉ của tớ rớt đi đâu luôn rồi. Ai bảo Dương toẹt vời quá cơ, làm người tiêu chuẩn cao như tớ cũng phải siêu lòng. Bây giờ trong lòng tớ, Tùng Dương là tuyệt nhứt!!!