Này Cậu, Mình Yêu Nhau Không

Chương 8: Những người bạn



Đấy, cứ ngày qua ngày tớ cứ đi học rồi lại ăn, và lại đi học. Nhạt nhẽo đến không tả nổi. À không, nói nhạt nhẽo thì hơi sai sai, bởi vì nó còn cực nữa cơ! Mấy trận deadline liên tục vả vào cái mặt không chút thương tiếc khiến tớ chạy sấp mặt vẫn không làm kịp nổi. Và có mấy lần tớ còn bị cucsuc và stress vô cùng, tại vì đống bài tập và việc ôn thi cả đấy. Hôm nọ vì quá ức chế tớ đã cãi nhau với mấy đứa trong nhóm anti tớ, đấy là tớ tức lắm rồi mới nói ra đấy, bình thường thì mặc kệ thôi. Những lúc như thế tớ thật không hiểu nổi sao ngày trước mình có thể nhịn được mấy đứa như vây, là do tớ quá hiền lành rồi mà.

Dẹp qua những sự kiện vô bổ ấy, bây giờ đã là tháng 4, tức là chả còn mấy cái chủ nhật nữa đâu là tớ đã phải bước vào một cuộc chiến, một sự đấu đá đầy khốc liệt rồi. Thầy cô cũng bắt đầu căng thẳng cùng bọn tớ luôn. Bài tập không lúc nào là không có, chuyên đề ôn thi thì chi chít trên cái bàn học. Cái tư tưởng "crush" nó cứ như bay đi trong đầu tớ luôn rồi. Học cực quá mà, ngoài mấy cái kiến thức trong đầu ra thì tớ chẳng còn thời gian cho cái gì nữa cả. Nhưng không vì thế mà tình cảm tớ dành cho Tùng Dương sẽ vơi bớt nha, trong thời gian này tớ được ở gần cậu ấy khá nhiều luôn ý, người ngoài nhìn vào có khi còn tưởng là người yêu hay bạn thân luôn rồi. Không hiểu sao, tớ khá thích mấy cái suy nghĩ này của mọi người ý. Mà kể cả là không thích thì tớ cũng lấy đâu ra thời gian mà quan tâm cơ chứ.

Ngày trước có tình yêu nhìn tớ còn có chút gọi là sức sống, bây giờ bớt bớt lại được cả vụ thi cấp 3 làm tớ nhìn cả khác gì cái xác sống cả. Mấy đứa kia cũng ôn thi, nhưng mà chúng nó đứa thì quá giỏi, đứa thì ôn trường thường không cần quá áp lực gì cả, chúng nó nhìn tớ mà thấy hú hồn luôn. Với cái hình ảnh nhìn như con gấu trúc với hai mắt thâm đen còn hơn cả cái tiền đồ, cộng thêm cái mái tóc "không bao giờ chải" và cái dáng vẻ như mấy con cá ươn ngoài chợ của Hà Anh thì chắc cả đời này chúng nó cũng không quên được mất. Mấy đứa ý nhồi cho tớ không biết bao nhiêu là đồ ăn rồi nữa, lại còn động viên khuyên nhủ các kiểu, chúng nó làm như tớ đang làm cái gì nghiêm trọng lắm vậy...

Ừ thì thực ra mấy đứa bạn của tớ cũng rất tốt. Cái đứa lúc nào cũng im ỉm như tớ lấy đâu ra nhiều bạn cơ chứ, nhưng được cái mấy đứa chúng nó đều rất quan tâm tớ. Ngoài Phan Hà Trang 3 năm ăn nằm chung giường chung gối, biết mọi bí mật của tớ ra thì còn có cái Linh, một đứa lúc nào cũng ăn chực nhưng lúc bạn không có gì thì lại vác xác đi mua đồ ăn cho tớ. Có cả thằng Bảo mà chúng tớ hay gọi là Kappa, nó là thằng bạn cùng bàn với tớ. Nó nhịn tớ lắm, mà giờ bị đổi chỗ rồi nên cũng buồn bởi sẽ chẳng đứa nào chịu được cái tính hay cọc của tớ nữa cả, mấy bạn khác có khi oánh tớ luôn rồi ấy. Ngoài ra còn thằng Tùng nữa, nó hay bao tớ ăn nên tớ thích lắm, trước hình như nó còn crush tớ nữa cơ, nhưng sau một thời gian không chơi chung thì nó hết tránh mặt tớ và nói chuyện lại khá thân. Có lẽ là dứt được tớ rồi, hoặc là cái khác thì tớ không biết nữa...

Ở đây dù khá cô lập nhưng vẫn có những người bạn quý giá như thế này, vài tuần nữa phải xa nhau chắc tớ buồn lắm. Người ta nói rằng lúc khó khăn mới biết ai thực sự là bạn, tớ thấy nó không sai chút nào cả. Tuy bình thường mấy đứa hay chửi bới rồi giận hờn nhưng cuối cùng vẫn quay lại chơi như lúc đầu. Tuy như chó với mèo nhưng thấy bạn bị hắt hủi, thì đều quay ra dỗ dành.

Tớ quý mấy đứa ý lắm, nhất là cái Trang. Nó rất giỏi, giỏi tới mức khó hiểu luôn, nhưng lại không được mọi người thích cho lắm. Một phần là bởi tính cách của nó khá thẳng và đôi khi hơi khoa trương, khiến cho nhiều người không ưa dù phải thừa nhận nó giỏi.

Tớ ngưỡng mộ nó lắm, bởi nó được tham gia rất nhiều cuộc thi lớn và đều đạt giải cao, ở lớp thì thành tích học tập luôn ở trong top 3 lớp, top 20 trong trường. Nó học vất vả lắm, nhưng không kêu ca gì cả. Lúc nào cũng toả ra cái sự năng động và đầy nhiệt huyết ấy, nó làm tớ đến mức đau lòng thay nó.

Tớ với nó san sẻ nhau từng miếng ăn, thức uống. Nó bận, tớ giúp nó hoàn thành bài vở trên lớp. Tớ bận, nó động viên và an ủi tớ, nó chẳng làm được gì hơn cả vì nó rất bận.

Nó buồn, tớ hỏi lý do và phân tích đúng, sai cho nó. Tớ buồn, nó cố gắng làm tớ vui vẻ bằng những cái trò cười mà tự nó nghĩ ra. Nó không giỏi thể hiện cảm xúc, dỗ dành người khác, nhưng nó cố gắng làm người ta quên đi cái nỗi buồn. Nó nghĩ đến cảm xúc của người nó thân thiết, nhưng lại quên đi cái buồn của chính mình. Trang là thế đấy...

Nó cũng thi chuyên tỉnh với tớ, nhưng có lẽ nó sẽ đỗ thôi, còn tớ thì... còn phải cố gắng nhiều lắm. Tớ nỗ lực thi chuyên một phần cũng là vì nó. Tớ muốn giữ gìn cái quan hệ này, không muốn mất đi một chút nào cả. Nếu tớ không lên được chuyên, tớ sẽ mất nó, sẽ lại cô đơn, lại nhốt mình vào một cái lồng. Tớ không muốn điều đó xảy ra một chút nào, một chút cũng không...

Tớ có những động lực để đỗ chuyên, sẽ được học cùng Trang, cùng Tùng Dương, cùng rất nhiều người giỏi khác nữa. Tớ không muốn ở lì một nơi nhàm chán như này, tớ muốn được khám phá thế giới tươi đẹp ngoài kia. Nhìn những cơ hội tuột khỏi tầm tay, tớ thấy rất hối hận. Tớ không muốn một lần nữa vì sự rong chơi, buông thả của bản thân mà đánh mất những thứ quan trọng và quý giá này. Vì thế, tớ mới cố gắng và nỗ lực để đỗ chuyên như vậy.