Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự là Người Tốt

Chương 100



Cứu binh ở dưới chân núi lập tức đến, trong đám người truyền đến tiếng xôn xao mừng rỡ.

"Nguỵ tiền bối, bình thường Loạn Tán Cương này của ngươi cũng náo nhiệt như vậy sao? Khách hết đợt này đến đợt khác".

Tiết Dương nghiêng nghiêng đầu, khoé miệng kéo ra một nụ cười âm trầm, ánh sáng nhiệt tình hiếu khách phát ra từ nụ cười này còn chưa phai nhạt, hắn đã đứng trước mặt Kim Quang Thiện.

Trước mắt bao nhiêu người, gã cứ thế bay vút qua, ai cũng không có thời gian trống để phản ứng, một chưởng đánh lên ngực trái Kim Quang Thiện, khi bàn tay rời đi, một dấu bàn tay năm ngón cháy đen đột ngột, giống như lạc ấn đóng lên trên ngực Kim Quang Thiện, xương sườn có thứ gì, nếu còn chưa kịp chấn động bể nát, thì đã tan chảy vào trong lòng bàn tay giống như lò lửa này, đúng ngay vị trí trái tim.

Kim Quang Thiện trực tiếp ngã xuống.

Vị gia chủ Lan Lăng Kim thị này lúc còn sống phong quang vô hạn, uy quyền vô hạn, thậm chí còn chưa kịp để lại cho kẻ địch một cái ngoái nhìn oán độc, thì mặt đã tràn đầy kinh ngạc mà khuỵu xuống.

Sau khi dứt khoát lưu loát làm xong việc này, ánh mắt Tiết Dương không nghiêng không lệch, khoá chặt trên người Kim Tử Hiên.

Lúc này, cho dù là người trì độn cũng nhận ra, Tiết Dương đây là muốn hoàn thành mục tiêu giết người mà khi ở Bách Phượng Sơn gã bị gián đoạn do sai sót chưa thể hoàn thành!

"Sư tỷ...!"

Nguỵ Vô Tiện rút Trần Tình ra, ngưng thần thổi lên.

Một trận hắc phong ồn ào náo động nổi lên dưới âm thanh ma quái, lao tới những hoả thi đang xúm lại bên người Kim Tử Hiên, Kim Tử Hiên còn đang chìm đắm trong nỗi khiếp sợ phụ thân bị hạ gục, đến khi tiếng thét chói tai của Giang Yếm Ly vang lên bên tai, mới theo bản năng chém ra một kiếm, đánh lui kẻ tấn công trước mắt. Tiếp theo, Tuế Hoa phát ra một tiếng keng vang dội, nhân lúc chủ nhân đang tràn ngập phẫn hận cực kỳ đau xót mà quét qua thân ảnh đang bốc cháy ngùn ngụt trước mắt.

Linh mạch Kim Tử Hiên không bị phong toả, hiện giờ càng là chiến đấu với nỗi đau mất cha, hơn nữa có thủ hạ âm linh của Nguỵ Vô Tiện tương trợ, mười mấy hoả thi hoàn toàn không thể đến gần hắn. Không gì có thể ngăn cản Tuế Hoa, những phần chân tay của hoả thi bị chém đứt bay loạn trên không trung, dung nham văng tung toé rơi trên người hắn, xèo xèo cháy mấy lỗ nhỏ, hắn cũng hoàn toàn không hay biết.

Tu sĩ Kim gia bị trận kiếm quang hoành tráng bùng nổ từ thiếu tông chủ nhà mình làm cho choáng váng một lát, nghiến răng liều mạng, bất chấp thân thể không có linh lực, cũng dứt khoát nhào tới.

Tiết Dương phát ra nụ cười lạnh, chớp mắt, thứ đang ôm trong lòng bị ném ra một cách tuỳ ý, tiếng khóc của đứa bé bị doạ sợ đến nỗi hơi ngưng lại, rơi vào ngay giữa cơn lốc xoáy.

Động tác và hô hấp của mọi người đều ngừng lại ngay lập tức, sắc mặt Kim Tử Hiên trắng bệch, kêu to một tiếng "Kim Lăng", phi thân về hướng bọc tả rơi xuống.

Tình huống tiếp đó không ai thấy rõ, thân hình Tiết Dương gộp cùng với nụ cười ác độc trên mặt gã, thẳng tắp lao về hướng Kim Tử Hiên.

"Tử Hiên! Cẩn thận!" Kim Tử Hiên bỗng nhiên quay đầu, một thân hình mềm mại nhào vào trong lòng.

"Sư tỷ ---!!!" Nguỵ Vô Tiện hét lên một tiếng xé gan xé phổi, tất cả âm linh bên cạnh hắn đồng thời phát ra tiếng gào thét chói tai sởn tóc gáy.

Lúc bàn tay lửa của Tiết Dương đánh trúng Giang Yếm Ly, vạn quỷ cũng gầm rú xuyên qua người gã. Máu gã phun ra, gục người xuống đất.

Cùng lúc đó, bọc tả lượn vòng trên không trung bộp một tiếng, âm thanh trầm đục rơi trên mặt đất, sau đó lăn vài vòng nữa, mới dừng lại. Sau khi dừng lại, không phát ra một âm thanh nào nữa.

Tuế Hoa loảng xoảng rơi xuống đất, Kim Tử Hiên ngơ ngác, đầu tiên là nhìn thoáng qua bọc tả nhỏ mà vừa rồi còn xả thân đuổi theo, một khắc trước vẫn khóc lanh lảnh rõ ràng, uỷ khuất trách móc oa oa, tiếng líu lo chợt im bặt, sự im lặng khiến người ta hít thở không nổi từ bốn phương tám hướng vây lấy hắn.

Cho đến khi trong lòng ngực truyền đến một tiếng rên rỉ, hắn lại bừng tỉnh cúi đầu.

Giang Yếm Ly nhìn hắn, run giọng nói một câu gì đó, ngay sau đó run lên một cái, mắt nhắm lại.

Nguỵ Vô Tiện giống như phát điên xô đẩy đám người, chỉ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt như lụa trắng của Giang Yếm Ly, trên ngực là dấu bàn tay cháy đen khiến người ta sợ hãi, Kim Tử Hiên run rẩy sờ mạch đập của nàng.

Ngẩng đầu, ở xa xa, bọc vải nhỏ mềm như bông nằm yên trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Nguỵ Vô Tiện phát ra một tiếng rống không giống người.

Một thân ảnh mặc áo đen máu sùi bọt mép loạng choạng nghiêng ngả đẩy đám đông ra, hoả thi ở phía trước mở đường cho gã, hơi nóng cuồn cuộn ập vào mặt, không ai dám cản, thân ảnh một đường chạy về cuối đường núi.

"Tiết Dương ---!!"

Đất bằng dậy sóng, tất cả âm linh ở trên bầu trời Loạn Tán Cương cùng nhau kêu thét chói tai, màng nhĩ của mọi người giống như bị xé toạc từng lớp, tim phổi chấn động muốn nhảy ra ngoài, cả đám đông che tai và che ngực, quỳ trên mặt đất.

Giữa một đám đông suy sụp, một thân hình bạch y phi ra, giận dữ đuổi theo bóng người áo đen.

Phía sau bạch y nhân, vạn quỷ sôi sùng sục, tiếng khóc tiếng cười giống như đến từ trận cuồng hoan và than thở của địa ngục, quét qua bầu trời ngột ngạt hung hiểm, gào thét đi theo người nọ.

"Nguỵ Anh!!"

Lam Vong Cơ gọi một tiếng này, trên người hiện ra linh quang màu xanh lạnh lẽo, Tị Trần leng keng bay về tay chủ nhân đang phi thân ra. Lòng y như lửa đốt kích động lên, phá tan tất cả linh mạch bị khoá trên người.

Mọi người còn chưa tỉnh người, đầu tiên là bị hơi nóng cuồn cuộn như lửa địa ngục hun phỏng, tiếp theo lại bị cơn gió âm lạnh thấu xương quét qua ngã trái ngã phải, đang la hét kêu khổ trên mặt đất.

Tiết Dương chạy xuống theo đường núi bên phải, một lát sau, đường núi bên trái truyền đến tiếng người ồn ào.

Một bóng người áo tím, xông pha đi đầu tiến vào giữa trận hỗn chiến, trước mắt một mảnh người ngã ngựa đổ, hoả thi tẩu thi đầy đất la liệt, những phần chân tay đứt lìa bị chia năm xẻ bảy không an phận mà co giật, thế mà vẫn chưa chết hoàn toàn.

Ánh mắt Giang Trừng rơi xuống đám người Kim Quang Thiện, Kim Tử Hiên, chỉ thấy nghiêng ngả, gục đổ, thương tích, bật thốt lên: "Sao lại thế này?!"

Phía sau Giang Trừng, một nhóm thân ảnh bạch y bay bay vượt qua các tu sĩ Vân Mộng Giang thị, cũng chạy lên trên đây, "Hàm Quang Quân! Nguỵ tiền bối! Nguỵ... bọn họ, bọn họ không ở đây sao?" Bọn tiểu bối Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi chen ra từ bên trong đám đông tu sĩ Cô Tô Lam thị, từ đằng xa kêu gọi, chạy đông chạy tây trên khắp vùng núi, nhưng tìm không thấy bóng dáng hai người đâu. Lam Khải Nhân dẫn đầu, liếc mắt đã nhìn thấy đám người Kim Quang Thiện ngã rạp trên đất, bước lên trước vài bước, người xung quanh đua nhau thi lễ với ông, những tu sĩ có quan hệ cá nhân tốt với ông thần sắc đau khổ kể lại sự việc mới vừa xảy ra.

Trong tình huống nhất thời bế tắc, không ai lên tiếng.

Dưới một phen khuyên giải dụ dỗ của Kim Quang Thiện, Giang Trừng và Lam Hi Thần bày tỏ lập trường mình sẽ không tham gia cuộc bao vây tiêu diệt Loạn Tán Cương, sau khi rời khỏi, một người lo lắng cho Nguỵ Vô Tiện, một người lo lắng cho Lam Vong Cơ, tuy hai người này danh không chính ngôn không thuận chạy thoát khỏi Bách Phượng Sơn, làm tông chủ một gia tộc, không tiện ra mặt che chở, nhưng cuối cùng không đành lòng đứng ngoài cuộc, hai nhà im lặng triệu tập nhân thủ đuổi theo người Lan Lăng Kim thị tới đây, với ý đồ bình ổn sự tình. Lam Hi Thần không biết tại sao, không xuất hiện không đám người, mà đổi thành Lam Khải Nhân dẫn đầu.

Giang Trừng loay hoay nửa ngày, rốt cuộc mới phát hiện Giang Yếm Ly ngã trong lòng Kim Tử Hiên, cả người hắn ngẩn ra, ".... Tỷ?"

Những người Kim gia vừa trải qua những chuyện này, trong đầu tựa như hồ nhão, kể lại mọi chuyện cũng có hạn chế, Lam Cảnh Nghi nghe xong một hồi lâu, giống như lọt vào trong sương mù, cuối cùng hỏi một câu: "Nguỵ tiền bối đuổi theo Tiết Dương, vậy Hàm Quang Quân đâu?"

Một người nói: "Chắc là y đuổi theo Nguỵ Vô Tiện".

Lam Khải Nhân nhìn thoáng qua hướng đường núi mà người kia chỉ, sắc mặt khó coi đến cực điểm, trên đường ông tới đây, nghe kể lại đủ loại phiên bản cảnh tượng dắt nhau chạy trốn của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện trên Bách Phượng Sơn, đã sớm nghẹn một bụng tức giận, lúc này râu càng dựng ngược, "Nghiệp chướng này! Đợi nó trở về ta phải quất roi đánh chết nó!"

Đám đệ tử nhìn bộ dáng này của ông, nơm nớp lo sợ.

"Tiết Dương là ai vậy?! Giết mấy người một cách tàn ác như vậy, hiện giờ muốn chạy trốn tới chỗ nào?" Lam Cảnh Nghi nắm chặt bội kiếm, lo lắng nói: "Hàm Quang Quân và Nguỵ công tử bị thương nặng như thế, còn đuổi theo tên ác ôn kia, sẽ không sao chứ? Chúng ta có nên cùng nhau đuổi theo không?"

Lam Tư Truy liếc liếc nhìn Lam Khải Nhân đang trong cơn thịnh nộ, lặng lẽ thở dài, nói: "Ta lo lắng bọn họ sau khi trở về có thể gặp chuyện gì hay không nhiều hơn á". Truyện Việt Nam

Lam Khải Nhân giận thì giận, nhưng dù sao cũng lo lắng cho an nguy của Lam Vong Cơ, chào hỏi người các nhà khác, rồi dẫn đầu đám người Lam thị đi theo con đường núi bên phải để tìm người.

"Nguỵ công tử? Hàm Quang Quân? Bọn họ ở đâu?"

Một lát sau, lại có người đến tìm người, nhưng lần này lại là những giọng nói hơi rụt rè truyền ra từ cửa Phục Ma động, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong Phục Ma động ào ra một đám người quần áo xám xịt, ăn mặc như kiểu nông dân nhà quê, lần lượt thò đầu ra nhìn, cẩn thận quan sát xung quanh, người đi đầu, có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt có con ngươi vẩn đục ánh lên làn da trắng bệch của hắn càng tăng thêm vẻ âm trầm đáng sợ.

"Quỷ --- quỷ tướng quân!!" Mọi người cảnh giác chĩa trường kiếm lên.

"A? Từ từ đã... các vị, ta không có ác ý!" Ôn Ninh cuống quýt xua tay, lại khom khom lưng, thân mình cứng ngắc miễn cưỡng hành lễ, rồi mới nhịn không được chạy mấy bước tới chỗ mọi người: "Ta muốn hỏi các vị, Nguỵ công tử và Hàm Quang Quân đâu? Bọn họ bình yên vô sự không??"

Thấy hắn cũng không có ác ý, một tu sĩ do dự nâng tay lên, chỉ về xa xa, "Bọn họ đuổi theo Tiết Dương".

Ôn Ninh cảm tạ một tiếng, quay đầu lại thoáng nhìn về hướng Ôn Tình, Ôn Tình hiểu ý gật đầu một cái, nói: "Ngươi đi đi".

Kim Tử Hiên vẫn đờ đẫn nắm cổ tay Giang Yếm Ly, hai mắt ứa lệ, đồng thời thì thào: "A Ly, A Ly, nàng, nàng vẫn có mạch đập!"

Một tu sĩ già bên cạnh giúp kiểm tra một chút, lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn Kim Tử Hiên làm như không đành lòng, chỉ cho rằng hắn đã mất trí, vỗ vỗ vai hắn.

Kim Tử Hiên không thể tin tưởng nhìn ông ta, cả giận nói: "Có! Có! Ta sờ thấy, a Ly nàng chưa chết! Có ai không??? Y sư, có y sư không??"

"Để cho ta" Ba chữ sắc bén mà dứt khoát vang lên, tu sĩ Kim gia thoáng giật mình, sau đó nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi có gương mặt xinh đẹp đi ra từ trong đám người Ôn thị, bước chân vững vàng đi đến chỗ Kim Tử Hiên.

Tu sĩ Kim gia lập tức cảnh giác: "Ngươi là ai?!"

"Mọi người cẩn thận, Ôn cẩu! Dư nghiệt của Ôn cẩu!"

"Đây, đây không phải là Ôn Tình sao?!"

"Ôn Tình?? Y sư trứ danh của Kỳ Sơn á??"

"Vậy, Kim phu nhân có phải được cứu rồi không? Chúng ta mau tránh ra đi!"

"Cẩn thận! Năm đó chúng ta nhốt bọn chúng lại bắt làm việc khổ sai, nàng ta rất có thể mang ý gây rối, trả thù chúng ta bất kỳ lúc nào!"

"Đúng đúng! Ôn cẩu sao có thể tốt như vậy! Cẩn thận có gian trá!"

Khoé mắt Ôn Tình đảo qua nhóm người giương cung bạt kiếm, gấp gáp nôn nóng này, lạnh lùng nói: "Nếu không cứu, thì người sẽ chết, các ngươi có thể nghĩ kỹ!"

Lúc này, Kim Tử Hiên kêu to một tiếng: "Để nàng ấy lại đây!"

Ôn Tình đi tới trước mặt Giang Yếm Ly giữa một đám ánh mắt đầy cảnh giác bất thiện, Giang Trừng mang sắc mặt phức tạp nhìn nàng vài lần, rốt cuộc vẫn là tránh ra. Bắt mạch một hồi, Ôn Tình nói: "Mạch đập rất yếu, tâm mạch bị chấn động vỡ nát không ít, nhưng hình như lúc tấn công bị đánh chệch một chút, không phải là trí mạng, an dưỡng đầy đủ, có thể cứu được, dùng thuốc này trước".

Mặt Kim Tử Hiên rốt cuộc khôi phục một tia huyết sắc, gật gật đồng ý, đưa tay nhận viên thuốc, liên tục cám ơn.

Giang Trừng thở phào nhẹ nhõm, vừa định lộ ra chút vui mừng, thì nghe thấy một giọng nói vạn phần ngập ngừng nói:

"Vậy... Kim Lăng tiểu công tử thì sao... còn có thể cứu được hay không....?"

Giọng nói này bày ra trước mắt sự việc mà mọi người không dám nhắc tới, im lặng cho đến giờ. Vừa hỏi xong, lại không ai dám đến kiểm tra bọc tả kia, hiển nhiên trong lòng đã sớm có phán đoán, các ánh mắt lần lượt né tránh, không ai muốn làm cái việc đen đủi tuyên bố cái chết cùa Kim Lăng.

Ôn Tình nghe mấy lời bàn tán này, theo ánh mắt mọi người nhìn lại, trong lòng hiểu rõ hơn phân nửa, ngoái đầu nhìn thoáng qua Kim Tử Hiên, hắn ôm chặt thê tử, sắc mặt rét lạnh như băng, đôi mắt căng chặt trong hốc mắt đến mức nổi lên màu xanh tím, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm về hướng Kim Lăng, đôi môi mím chặt, nhưng vẫn không ngăn được cơn run rẩy sợ hãi.

Giang Trừng đứng thẳng bất động một bên cũng nhìn về hướng đó, thân hình hơi lảo đảo, được tu sĩ Giang gia bên cạnh đỡ lấy.

Ôn Tình thở dài một hơi, trước mắt bao nhiêu người, đứng dậy đi đến bọc vải nhỏ bị vứt lẻ loi kia.

Nhẹ nhàng giở bọc vải ra, sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, ".... Đây là?!"

Mọi người ngừng thở, đang chắc chắn nàng sẽ tuyên bố cái tin tức không nỡ nghe kia, nhưng lại thấy biểu tình của nàng trở nên kỳ lạ.

Ôn Tình ổn định tinh thần, cẩn thận nhìn thêm vài lần, xác nhận, rồi bình tĩnh nói: "Đây không phải là người".

Mọi người ngạc nhiên, đua nhau xúm lại chỗ nàng, một lát sau, hàng loạt tiếng hít hà sợ hãi vang lên.

Trong bọc vải, một đứa trẻ mở to mắt nhìn bọn họ, cái miệng nhỏ đang mút ngón cái một cách ngon lành, chỉ là tròng mắt xoay tròn kia, là một mảnh trắng nhợt vô hồn, làn da khắp người nó, cũng xanh đen loang lổ, nhiễm hàn khí lạnh lẽo, vô cùng khiến người ta hoảng sợ, hiển nhiên đã chết lâu ngày, không phải là vật còn sống.

"Quỷ sơ sinh! Đây là quỷ sơ sinh!" Một người kêu lên.

Một người khác nhíu mày suy nghĩ một hồi, do dự nói: "Nói vậy, là Tiết Dương lừa mọi người? Tìm một con quỷ sơ sinh để giả mạo Kim Lăng tiểu công tử? Tình huống vừa rồi hỗn loạn như vậy, mọi người đều kinh hoảng, không xác nhận có phải là Kim Lăng hay không, chỉ nghe được tiếng trẻ con khóc, liền cho là phải".

"Đúng đúng đúng! Nói như vậy, Kim Lăng tiểu công tử chắc là còn trong tay đám người bắt cóc, hẳn là tạm thời bình an!"

Mọi người cùng lên tiếng phụ hoạ, Kim Tử Hiên như là sợi dây căng chặt thả lỏng ra, mềm nhũn sụp xuống, đầu nhẹ nhàng gác lên trán Giang Yếm Ly, khoé miệng nở nụ cười nhẹ nhõm và yên tâm, như được sống lại.