Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự là Người Tốt

Chương 109



Nguỵ Vô Tiện không biết cơn mưa tanh tưởi kia kéo dài bao lâu, chỉ cảm thấy hắn đi trong cơn mưa một hồi thật lâu, những con quỷ đầy bùn đen lôi kéo chân hắn, khiến hắn đi rất nặng nề.

Cơn mưa kéo dài bất tận, nơi này là quỷ vực?

Hắn theo tiếng đàn quen thuộc thẳng một đường đi tới trước.

Đi đường trong đêm tối, tiếng đàn là cứu rỗi duy nhất, nhưng cho dù khúc nhạc dài đến đâu, cũng luôn có lúc kết thúc. Lúc tiếng đàn biến mất, những tiếng sột sột soạt soạt, tiếng khóc cười chửi mắng của nam nữ già trẻ đó lại một lần nữa ồn ào ầm ĩ lên, Nguỵ Vô Tiện run run rẩy rẩy cuộn tròn người lại, ngã vào trong vũng lầy máu do cơn mưa tanh tưởi tạo thành. Vũng lầy máu chưa cao tới đầu gối, cú ngã này, mùi tanh tưởi ập vào mặt như thể xối từ trên đầu xuống, mấy con tiểu quỷ thuận thế kéo hắn xuống.

Nguỵ Vô Tiện kêu lên một tiếng, vài con tiểu quỷ bị hắn vứt ra, nhe nhe hàm răng, không có ý tốt đi vòng quanh bao vây hắn, thấy hắn tiều tuỵ, lại chưa từ bỏ ý định mà bò trở về. Nguỵ Vô Tiện cố gắng đứng lên, cả người kiệt sức, suýt nữa té ngã lần nữa, mấy con tiểu quỷ kia nhân cơ hội nhào tới, hắn dùng sức muốn đẩy chúng nó ra, sau đó tuyệt vọng nhìn mấy khối quỷ ảnh đó hoá thành khí đen, lạnh căm xuyên thẳng vào bụng.

Lạnh, lạnh thấu tim, lạnh, quá lạnh, lạnh đến mức khiến hắn phát run. Hắn theo bản năng nhỏ giọng gọi một tiếng, một cái tên.

Trong hư không một người ôm hắn lên, lần nào hắn cũng không nhìn được mặt của người đó, chỉ cảm thấy dòng nước ấm áp màu xanh lam từ cánh tay y chậm rãi hoà nhập vào cơ thể mình, hắn bám lấy như thể cọng rơm cứu mạng. Người đó khẽ gọi tên hắn, vuốt thẳng mái tóc trên trán hắn, giống như trẻ nhỏ mà dỗ dành một hồi, trái tim nảy lên hoảng sợ của Nguỵ Vô Tiện được đón lấy một cách vững vàng, thân mình chìm vào trong ánh trăng vô biên, trôi lững lờ một lát trong dòng nước ấm áp rạng rỡ kia, mí mắt liền khép lại.

***

Tầm nhìn từ mờ ảo dần dần chuyển sang rõ ràng, đập vào mắt là một mảnh giường đệm trắng như tuyết.

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh, "Vong Cơ, ngươi ngày đêm chăm sóc Nguỵ công tử như vậy, nhưng bản thân mình có nghỉ ngơi đàng hoàng chưa? Vết thương trên người thế nào?"

Một giọng nói khác lại rất gần, trầm ổn, khẽ khàng từ tính, thông qua lồng ngực rung động truyền đến, Nguỵ Vô Tiện gối lên lồng ngực ấm áp đó, theo sự phập phồng nhẹ nhàng, một luồng hơi thở cuốn bên tai, "Đã không còn đáng ngại, huynh trưởng không cần lo lắng".

Mùi đàn hương như có như không quẩn quanh ở chóp mũi hắn, biển ý thức của Nguỵ Vô Tiện đổ vào một vùng sáng trong suốt, năm giác quan đột nhiên rõ ràng.

Hắn cảm thấy mình đang trong tư thế nửa ngồi nửa dựa, được đỡ tựa lên vai đối phương, một bàn tay vòng sau eo hắn, một bàn tay nắm cổ tay hắn, dòng linh lực chậm rãi đi vào trong cơ thể hắn.

Hắn chớp chớp mắt, giường đệm trắng thuần ánh vào mắt, rào chắn bằng gỗ màu sậm chạm rỗng hoa văn mây cuốn thanh nhã bao xung quanh mép giường, lớp màn lụa màu nhạt trang trí bên thành giường, tua rua trắng tinh rũ trong màn, tất cả mọi thứ vẫn không thay đổi sau nhiều năm, Nguỵ Vô Tiện ẩn ẩn nhớ lại nơi đã từng ngủ suốt một đêm vào thời thiếu niên này.

Hắn dựa vào trên người của người nọ, tuy rằng thể lực đã hồi phục, nhưng không biết tại sao lại lười biếng không muốn nhúc nhích, làm như quyến luyến mùi hương thanh lãnh và thân thể ấm áp này, đôi mắt lại nhắm lại, giả vờ như ngủ say, hai cánh tay vươn về phía người nọ, vòng quanh eo y, cả người thoải mái nép vào lòng ngực đối phương.

Người nọ bối rối, thân hình cứng đờ trong chớp mắt.

Giọng nói ngừng một lát, Lam Hi Thần hắng hắng giọng, ý cười thấp thoáng không giấu được, "Nguỵ công tử hắn... vẫn luôn hôn mê như vậy sao?"

Lam Vong Cơ do dự một lát, một bàn tay xoa lưng Nguỵ Vô Tiện, nhẹ nhàng vỗ về, "Dạ, nửa tháng, vẫn luôn như vậy, ngủ không được yên ổn. Có lúc ta đánh đàn, hắn tốt hơn một chút, có lúc phải... truyền cho hắn chút linh lực như thế này, hoặc là...."

Lam Hi Thần nói: "Hoặc là...?"

Lam Vong Cơ dừng một chút, muốn nói lại thôi, "Hoặc là... ôm hắn như vầy, thì hắn sẽ dễ chịu một chút".

Lam Hi Thần hình như mỉm cười, "Cho nên, buổi tối cũng là muốn ngươi ôm như vậy mới có thể ngủ được?"

"Huynh trưởng, ta... ta không có, ta chỉ là, hắn, Nguỵ Anh hắn...." Ngực Lam Vong Cơ hơi phập phồng, đầu Nguỵ Vô Tiện lắc lư theo.

Lam Hi Thần rốt cuộc nhịn không được mỉm cười lên tiếng: "Ngươi đừng gấp, ta biết hết, ta cũng không phải là thúc phụ, bất kỳ chuyện gì ngươi cũng không cần phải gạt ta....". Lời này hắn còn chưa nói xong, Lam Vong Cơ tựa như càng sốt ruột hơn, mới định nói gì đó, bị Lam Hi Thần ra hiệu kềm nén xuống, thu hồi lời nói đùa, hắn thoáng nghiêm mặt nói, "Điều ta lo lắng chính là, những oán khí kia... trên người Nguỵ công tử, ngươi ở cùng hắn ngày đêm như vậy, sẽ không bị...."

Lam Vong Cơ nói: "Không sao, ta có kim đan hộ thân, Nguỵ Anh hắn không có, nên mới bị oán khí xâm nhập thế này".

Lời này tuy không phải giả, nhưng ngăn không được nỗi lo lắng của Lam Hi Thần, hắn biết vị đệ đệ này, một khi gặp chuyện gì dính dáng đến Nguỵ Vô Tiện, là lý trí giảm đi bảy phần, hoàn toàn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, có thói quen nói qua loa về bản thân mình, ngày ấy lúc nhặt được y về ở Nghĩa Thành, nửa cái mạng đã không còn, cố chống đỡ một hơi, vẫn là ép ca ca hắn đây đưa mình đến bên cạnh Nguỵ Vô Tiện. Nghĩa Thành hoang vu, bao nhiêu tu sĩ huyền môn tại đó, Giang Trừng gần như đưa toàn bộ người của Liên Hoa Ổ đến, sau đó lại kinh động đến Thanh Hà Nhiếp Thị, còn thêm một vài tu sĩ Kim gia do Kim Tử Hiên phái đến, cùng với Lam thị, tham gia trận bao vây tiêu diệt có quy mô lớn nhất từ Xạ Nhật Chi Chinh tới nay, chỉ là không phải bao vây tiêu diệt Nguỵ Vô Tiện, mà là âm linh ngập trời đào thoát khỏi Âm Hổ phù sau khi bị Tiết Dương tiêu huỷ, và tấn công chủ nhân.

Lam Vong Cơ kiên trì ba ngày ba đêm, trước khi kiệt sức ngất đi, đàn quỷ rốt cuộc bị trấn áp, y lê tấm thân tàn, vọt đến bên người Nguỵ Vô Tiện, ôm chặt lấy hắn, một thân trắng thuần nhiễm đầy máu, nhưng người lại giống như sống lại, hình ảnh này, khiến mọi người tại hiện trường cả đời cũng không thể quên.

Sau khi Lam Vong Cơ ngất đi, không ai nói một câu bàn tán nào, ngay cả Giang Trừng cũng không nói một lời, Nguỵ Vô Tiện được đưa về Vân Thâm Bất Tri Xứ, cùng với Lam Vong Cơ.

Lam Hi Thần nhớ tới mọi chuyện này, thở dài, "Y sư nói thế nào?"

Sắc mặt Lam Vong Cơ biến đổi: "Y sư nói không ngại".

Lam Hi Thần hồ nghi quét mắt liếc y một cái, nhắc nhở nói: "Vong Cơ, rời nhà nhiều ngày, chẳng lẽ gia huấn đã quên bảy tám phần rồi sao? Có nhớ... không thể nói dối không?"

Ánh mắt của ca ca ruột xưa nay sắc bén, Lam Vong Cơ có chút chột dạ, quay đầu không nhìn hắn, nói sang chuyện khác: "Kim tiểu phu nhân và Kim Lăng, thế nào?"

Nghe được hai cái tên đó, trái tim Nguỵ Vô Tiện đột nhiên chìm xuống, nhịn xuống cơn co thắt của dạ dày, trong đầu khẽ nhẹ bẫng đi, giọng điệu khi nói những lời này của Lam Vong Cơ lại giống như một cái móc nhỏ, khảy khảy lên sợi dây treo trái tim đã xơ cứng mục rữa của hắn.

Chỉ nghe Lam Hi Thần nói: "Y thuật của Ôn cô nương rất cao, nghe nói thân thể Kim tiểu phu nhân đã lành năm sáu phần, qua một thời gian ngắn nữa là có thể xuống đất...."

Nghe xong lời này, rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện không thể giả vờ nổi nữa, chống lên ngực Lam Vong Cơ ngồi dậy, một tay túm lấy vạt áo y, ánh mắt bay qua bay lại mấy lần giữa Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ, giọng nói gần như run rẩy nói: "Sư tỷ, tỷ ấy không chết?!"

"Nguỵ Anh, ngươi, ngươi tỉnh lại khi nào?" Bàn tay của Lam Vong Cơ cào lung tung trên người hắn, không dám tin tưởng, lại nắm lấy cổ tay hắn, vén ống tay áo lên, cẩn thận bắt mạch, Nguỵ Vô Tiện trong lòng sốt ruột, nhưng cũng nhớ Lam Vong Cơ, trong lúc vội vàng vẫn quan sát tỉ mỉ y vài lần, trở tay nắm lấy tay y, một bên nhẹ nhàng miết, miết để an tâm, một bên hướng về Lam Hi Thần cầu xin giúp đỡ, "Trạch Vu Quân, sư tỷ của ta còn sống?!"

Lam Hi Thần nhìn hai người bọn hắn ngươi sờ ta ta sờ ngươi, nhất thời ngẩn người, bị Nguỵ Vô Tiện nhìn tới, hơi hơi mỉm cười, hắng giọng, bổ sung vài chuyện xảy ra sau đó của ngày hôm ấy cho hắn, "Nguỵ công tử yên tâm, trên Loạn Tán Cương, lúc Kim tiểu phu nhân thoi thóp, đã được Ôn Tình cô nương cho uống một viên linh đan bảo vệ tính mạng, hiện giờ đang ở Kim Lân Đài dưỡng thương, có thuốc hay kỹ thuật tốt của Ôn cô nương, hẳn là không quá đáng lo. Kim Lăng tiểu công tử cũng không gặp nạn, hôm ấy thứ bị Tiết Dương ném xuống đất, là một thi thể sơ sinh không biết gã tìm thấy ở đâu ra, dùng để giả tiếng khóc hù mọi người. Nhưng, hiện giờ Kim Lăng ở nơi nào lại không ai biết, suy đoán là ở trong tay Kim Quang Dao làm con tin, nghĩ gã muốn lưu lại đường lui này, chắc là tạm thời sẽ không gây bất lợi đối với Kim Lăng, Nguỵ công tử có thể yên tâm một chút".

Trái tim chìm sâu xuống của Nguỵ Vô Tiện lại từ từ trồi lên, cúi đầu lẩm bẩm với chính mình mấy tiếng "Thật tốt quá", Lam Vong Cơ bắt mạch xong, vẻ mặt ngưng trọng cuối cùng cũng tan biến đi vài phần, nhưng đã nhiều ngày canh giữ bên người Nguỵ Vô Tiện, chịu lo lắng hoảng sợ quen rồi, trong lòng vẫn bay bổng mờ mịt chưa hạ xuống, đưa tay nắm lấy cằm của Nguỵ Vô Tiện, kéo mặt hắn đến trước mặt mình, nhìn sắc mặt thật lâu, đối diện với cặp mắt đen láy xoay tròn kia, bối rối.

Nguỵ Vô Tiện cười với y, "Lam Trạm, ta không sao... Ngươi, mặt ngươi bị sao vậy?! Đây là, bị phỏng?!"

Trên gò má trơn nhẵn như ngọc của Lam Vong Cơ là nhiều chỗ thịt gồ ghề thô ráp, "Không sao, có thuốc phỏng của y sư, đã khá hơn nhiều".

Nguỵ Vô Tiện đau lòng chạm vào, "Gương mặt đẹp như vậy, để lại sẹo thì làm sao đây? Không được, ta quay về kêu Ôn Tình tìm thuốc khử sẹo, mỗi ngày xức thuốc cho ngươi".

Những vết phỏng trên mặt này đoán chừng chỉ là một phần rất nhỏ, giọng điệu Nguỵ Vô Tiện đột nhiên ảm đạm xuống, ".... Thương tích trên người ngươi, thế nào rồi?" Trong lúc đao quang kiếm ảnh trời đất mù mịt, chính mình rốt cuộc đã làm gì, trong lòng hắn không yên tâm, chỉ nhớ rõ khi Lam Vong Cơ phun ra máu ngay trước người mình, trong đôi mắt là một tia dịu dàng khiến cõi lòng hắn tan nát.

Lam Vong Cơ im lặng một trận, Nguỵ Vô Tiện khẩn trương nuốt xuống cổ họng, mười ngón tay run rẩy sắp cởi đai lưng của y ra, "Ta... Ta nhìn xem...."

"Nguỵ Anh, ta không sao....." Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, "Không cần nhìn...."

"Không được, mau cho ta xem!" Nguỵ Vô Tiện cương quyết, không quan tâm mà kéo một góc vạt áo y ra, sau đó nắm hai bên trái phải, trực tiếp cởi ra cho y, cổ của Lam Vong Cơ lạnh đi, ngực lộ ra trong không khí, nhẹ nhàng phập phồng theo hơi thở hỗn loạn.

Những vết cắt nhỏ đã khép lại, ngay cả sẹo cũng không thấy rõ, một vài vết phỏng khi đánh nhau với hoả thi, đã lên da non, thịt gồ ghề tuy hơi xấu, nhưng ít ra không đáng ngại, nhưng Nguỵ Vô Tiện biết thương tích mà y phải chịu không ngừng lại ở đây, đều nằm ở những nơi không nhìn thấy, không rảnh lo gì đến lễ nghĩa, bàn tay liền đưa lên sờ, ở trên ngực Lam Vong Cơ khẽ ấn mấy cái, chặn lại cánh tay Lam Vong Cơ đưa tới nắm tay hắn, nhẹ nhàng hỏi một câu: ".... Đau không?"

Câu hỏi đó đè nén rất nhiều cảm xúc, Lam Vong Cơ khựng lại, một khoảnh khắc, lắc lắc đầu, một tia dịu dàng trong đôi mắt nhạt màu giống như lúc trước.

Nguỵ Vô Tiện mở to mắt, nước mắt cứ thế lặng lẽ không một tiếng động rơi xuống.

Cả người Lam Vong Cơ lại sửng sốt, bàn tay đưa ra hơi cuộn lại, sau đó chậm rãi rút về.

Hắn hiện giờ đã tỉnh táo, Lam Vong Cơ bình tĩnh tự nói với mình, không cần được ôm như vậy nữa.... Đương nhiên cũng không thể, lại chạm vào hắn như vậy.

Nhiều ngày qua đã là giới hạn, y sợ chính mình tiếp tục vượt qua một chút, thì sẽ... không kềm chế được nữa.

Nguỵ Vô Tiện thấy trên mặt y bỗng nhiên thoáng hiện ra vẻ xa cách, không khỏi ngẩn ra một chút, chớp chớp mắt, thì thấy Lam Vong Cơ nhàn nhạt chuyển mắt đi, không nói lời nào cầm áo mặc vào lại xong rồi.

Bầu không khí giữa hai người đột nhiên thay đổi, Lam Hi Thần là người ngoài cuộc, nhìn đến mức sững sờ hết lần này đến lần khác, cau mày tự kiểm điểm một chút, nghĩ nguyên nhân ở mình, nên đôi trẻ không thể hiện được, lập tức rất tự giác lui về sau một bước, đang chuẩn bị làm cho vật chướng ngại là mình biến mất, thì lại bị Lam Vong Cơ gọi lại.

"Huynh trưởng định đi đâu?"

"À... ta, ta đi gặp thúc phụ". Lam Hi Thần chột dạ nói.

Trên mặt Lam Vong Cơ hiện lên một tia mất tự nhiên, y tất nhiên hiểu rõ tâm tư của Lam Hi Thần, trong lòng biết đây lại là một hiểu lầm, cũng không tốn nhiều lời, chỉ đẩy Nguỵ Vô Tiện đang ngơ ngác ra khỏi người mình, đỡ sang một bên, tém chăn cho hắn, "Ngươi vừa mới tỉnh, mạch tượng suy yếu, trước hết nằm nghỉ ngơi đàng hoàng".

Nguỵ Vô Tiện sắp bị y ấn nằm xuống, vội vàng lắc đầu, "Ta không mệt, ta thật sự không mệt". Hắn tuy rằng để ý đến phản ứng của Lam Vong Cơ, nhưng nhớ tới Lam Hi Thần bên cạnh, lúc này cũng không tiện hỏi, đành đè xuống. Sau một lúc lâu, ngược lại nhớ ra một việc khác khiến hắn lo lắng, "Có tin tức gì của Kim Quang Dao không? Thằng nhãi này trốn đi đâu vậy? Trạch Vu Quân, ngươi có tìm được bí mật gì từ trên người hắn không?"