Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự là Người Tốt

Chương 114



Lúc Nguỵ Vô Tiện bị gọi đến Nhã Thất, người vẫn ngây ngốc, liếc mắt một cái nhìn thấy Lam Vong Cơ quy quy củ củ quỳ trên mặt đất, thấy hắn đi vào, đôi mắt hơi nghèn nghẹn, dường như có vài phần chột dạ lại có chút khẩn trương, người này gương mặt này biểu tình này, thật sự là khiến Nguỵ Vô Tiện không thể không kinh ngạc, không rõ nội tình mà quét mắt qua vài lần, nhìn thấy đoá thược ở trong ngực Lam Vong Cơ, lại thấy phát quan của y đã cài lại thật chỉnh tề, liền hiểu ngay.

Xưa nay da mặt hắn không mỏng, cũng không định dong dài nhiều lời chống chế, vài bước đi đến bên người Lam Vong Cơ, dứt khoát lưu loát quỳ xuống, há miệng nói: "Chuyện đó, Lam tiên sinh, đều là lỗi của ta, là ta đùa giỡn với Lam Trạm, ngài đừng trách y".

Nam nhi dưới đầu gối có vàng, hắn đã không còn là thiếu niên cầu học năm ấy, là khách ở Lam gia, vốn không cần như thế, có lẽ là khi còn thiếu niên làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm, nên vừa thấy Lam Khải Nhân nổi giận, đầu gối liền bắt đầu ngứa ngáy, lại nhìn thấy Lam Vong Cơ quỳ thật đoan đoan chính chính trên mặt đất, không khỏi có chút đau lòng, nghĩ mau mau nhận lỗi, cũng dễ mang Lam Trạm trở về. Có cái lý do này, trở về đóng cửa lại cho dù kêu hắn bồi thường thế nào cũng được, tưởng tượng như vậy, quả thật có chút vui vẻ.

Lam Khải Nhân nhìn thấy hắn cợt nhả mà, người gần như dán sát lên người Lam Vong Cơ, giận tím mặt: "Đùa giỡn?! Chuyện, chuyện này cũng có thể đùa giỡn?!"

Nguỵ Vô Tiện bị ông rống lên đến trợn mắt há mồm, cảm giác sàn nhà cũng rung lên mấy cái, sau một lúc lâu, mặt mày đau khổ, rụt cổ nói nhỏ: "Còn không phải chỉ là cài một đoá hoa thôi sao, làm gì đến nỗi tức giận như thế....."

Lam Khải Nhân mắc nghẹn, náo loạn nửa ngày hoá ra hiểu lầm, lãng phí cơn nóng giận chẳng còn lại bao nhiêu của chính mình, chỉ chỉ Lam Vong Cơ: "Ngươi nói với hắn"

Lam Vong Cơ tất nhiên là nói không nên lời, Nguỵ Vô Tiện nhìn y, lại nhìn nhìn Lam Khải Nhân, người trước muốn nói lại thôi, một bộ dáng vẻ lề mề hiếm thấy, người sau vẻ mặt khổ đại cừu thâm, không đội trời chung, khắp đầu Nguỵ Vô Tiện không thể hiểu được, nhỏ giọng nói: "Ta lại làm sai cái gì?...."

Lam Khải Nhân nhìn ngang nhìn dọc đánh giá Nguỵ Vô Tiện vài lần, muốn tìm ra thằng nhóc này rốt cuộc có chỗ nào có thể tương xứng với đứa nhỏ nhà mình, kết quả càng nhìn càng giận, chỗ nào cũng đều là vô dụng không chịu nổi, ngoại trừ bề ngoài xác thật có vài phần tướng phong lưu.... Phi phi phi, cố tình chính là cái tướng phong lưu này, ánh nhìn nơi khoé mắt đuôi mày đó, khi đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ, là một chút ý cười cợt nhả như nước chảy, câu Lam Vong Cơ đến trực tiếp ngẩn ngơ, quả thực là không dời mắt đi được....

Ông ho thật mạnh một tiếng, cắt ngang tầm nhìn triền miên si ngốc kia giữa hai người, từ trên cao nhìn xuống nói: "Làm chuyện mất mặt gì, còn muốn người khác nói ra sao?". Truyện Kiếm Hiệp

Nguỵ Vô Tiện trong lòng biết Lam Khải Nhân chán ghét hắn, vì tính tình hắn không tốt, còn vì hắn ly kinh phản đạo, nhưng giờ phút này vẻ mặt lạnh lùng và tràn ngập căm hận kia của ông, lại khiến hắn sinh ra một chút cảm giác không rét mà run, giống như là.... như là mình cướp đi một thứ gì đó yêu thích từ ông ấy vậy. Hắn thật khẽ khàng, thật dè dặt chuyển ánh mắt sang người Lam Vong Cơ, gần như cảm nhận được bằng trực giác ánh mắt cảnh giác của Lam Khải Nhân ở trên người hắn, càng thêm rầu rĩ, làm như sợ hắn làm bẩn học trò cưng của mình, hận không thể băm vằm hắn giống như chém dưa xắt rau, suy nghĩ của hắn xoay nhanh, thầm nghĩ, chẳng lẽ là... chẳng lẽ là Lam lão nhân nghe thấy quan hệ ái muội giữa hắn và Lam Trạm từ nơi nào đó?

Vậy... rốt cuộc nên làm sáng tỏ hay không nên làm sáng tỏ?

......

Không đúng, hắn và Lam Trạm, giữa hắn và Lam Trạm... không thể nào làm sáng tỏ.

Trong một thoáng chốc, ngay cả bản thân Nguỵ Vô Tiện cũng không thể nói rõ quan hệ giữa bọn hắn là cái gì, nói về lý, chuyện quá đáng nhất giữa bọn hắn cũng đã làm rồi, tuy rằng lúc ấy hắn không phải là tự nguyện, xét về tình, hắn... sớm đã hãm sâu trong đó. Nhưng trừ phi chính miệng Lam Vong Cơ nói cho hắn, rằng y cũng như vậy, nếu không, hắn không thể nào tự chủ trương mà kéo Lam Vong Cơ xuống nước, cùng Di Lăng Lão Tổ, dây dưa không rõ ở chung một chỗ, đối với Hàm Quang Quân mà nói, đó thật sự coi như là vạn kiếp bất phục (mãi mãi không ngóc đầu lên được).

Thật khó có thể làm rõ những suy nghĩ rắc rối phức tạp này của hắn, giữa lúc đang á khẩu không nói nên lời, thì nghe thấy Lam Vong Cơ chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp bất ngờ, hai tay trong tay áo đều siết chặt thành quyền, nói: "Thúc phụ, chuyện đó không liên quan đến Nguỵ Anh, là Vong Cơ, là Vong Cơ cưỡng bách hắn".

Nghe vậy, Lam Khải Nhân và Nguỵ Vô Tiện cùng song song nhìn về phía y, trong mắt đều là ngạc nhiên.

Lam Vong Cơ hai mắt nhìn xuống, giữa mày đè nén nỗi xấu hổ và ngại ngùng không cách nào tan biến, đè nén đến nỗi y không thể nào ngẩng đầu lên, y im lặng quỳ gối, bao phủ trong hồi ức đau khổ nhất cả cuộc đời.

Nguỵ Vô Tiện chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ luống cuống lo lắng không yên như vậy của Lam Vong Cơ.

Mà những chấn động Lam Khải Nhân phải chịu đựng trong ngày hôm nay, giờ phút này là sự chấn động nặng nề nhất!

Ngay một khắc trước, ông còn mạnh miệng cứng đầu, đòi tra xét đến tận cùng, trong lòng mặc dù tự cảm thấy có chút lừa mình dối người, chỉ vạn lần không nghĩ tới, chân tướng mà chính mình bám riết không tha muốn có được này, lại càng khó có thể chấp nhận hơn ông tưởng tượng, trước mắt một mảnh trời đất tối tăm, bầu trời như muốn sụp đổ.

"Thúc phụ!"

Lam Vong Cơ đưa tay ra định đỡ, Lam Khải Nhân nhoáng lảo đảo nhưng vịn vào chiếc bàn phía sau đứng lại vững vàng, phất tay áo đẩy tay y ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt vô hồn, trước sau chưa tập trung lại được.

Nguỵ Vô Tiện có chút hoang mang lo sợ nhìn một màn này, trong lòng lại là, đang xảy ra chuyện gì?

Tại sao đã kéo đến... sự kiện kia rồi?

Một sự kiện vốn dĩ, hẳn là đã chôn sâu dưới đất, vĩnh viễn không thấy ánh sáng, làm thế nào lúc này lại bị đào lên hưng sư vấn tội? Lam Khải Nhân làm sao biết được? Không đúng, không có khả năng, loại chuyện này, trừ khi Lam Vong Cơ chính miệng thừa nhận, nếu không, căn bản sẽ không có ai biết!

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện vô thức rơi xuống trên người Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ dường như đã khôi phục một tia bình tĩnh, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, ánh mắt ôn nhu kia khiến hắn quen thuộc, nhưng còn có một chút cảm xúc không rõ ý nghĩa, như thể tự đầu thú, uyển chuyển ly biệt.

Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, suýt nữa muốn chụp lấy tay Lam Vong Cơ hỏi cho rõ ràng, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống cơn xúc động này, trong đầu hắn như một cuộn chỉ rối, cố hết sức nắm bắt một điều gì đó.

Không thể như vậy.....

Tên Lam Trạm ngốc này! Tại sao thành thật như vậy! Cùng người khác tư thông là một chuyện, nhưng cưỡng bách người khác lại là một chuyện khác! Hắn không biết trong gia quy của Lam thị quy định như thế nào đối với chuyện này, nhưng ngẫm lại 3000 điều gia quy khiến da đầu người ta tê dại, gia phong quy củ đến mức giận sôi kia của Lam gia, ngay cả đi nhanh vài bước, ăn cơm nhiều mấy miếng cũng phải phạt, thì thật không thể tưởng tượng phạm phải hành vi điên đảo phản nghịch này, kết cục sẽ thảm thiết như thế nào!

Giới tiên....

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên lắc lắc đầu, cùng lúc đó, gần như là buột miệng thốt ra: "Không, không phải...."

Hắn cảm giác được cả hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn.

"Ta... ta tự nguyện!"

Lúc ba chữ này được nói ra từ trong miệng mình, sau đó đi vào lỗ tai, hắn mới ý thức được mình đã nói gì, bất chấp đối mặt với ánh mắt như đóng đinh trên người mình của Lam Vong Cơ, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt chịu đủ đả kích, làm như lập tức già đi mười tuổi của Lam Khải Nhân, nói từng câu từng chữ: "Là ta tự nguyện! Lam Trạm không cưỡng bách ta, ta... cam tâm tình nguyện cùng y phát sinh quan hệ, ta...."

Hắn nuốt xuống cổ họng, như thể dũng khí thốt ra khỏi miệng đã dùng tới một chút cuối cùng, chỉ cảm thấy gương mặt của mình nóng đỏ như thịt kho tàu, vốn tưởng rằng còn có thể thay Lam Vong Cơ biện giải vài câu, nhưng lại là không thể nào tiếp tục, trái tim hắn đập thật nhanh, đột nhiên cúi thấp đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Cứ như vậy, cả gian phòng im lặng không nói gì tràn đầy kinh ngạc, Nguỵ Vô Tiện sau một lúc lâu không dám ngẩng đầu, trong lòng rối tung suy nghĩ, như vậy, hẳn là có thể bảo vệ được Lam Trạm nhỉ.... Một lát sau, lại cảm thấy, không đúng, cho dù là ta tự nguyện, truyền ra như vậy, thanh danh cả đời của Lam Trạm sẽ bị huỷ, tự nguyện phạm phải tội lớn dâm loạn này, kêu y sau này làm sao đứng trước mặt người trong tộc, nên lại ngẩng đầu nói: "Không đúng, vẫn là không đúng, là ta dụ dỗ Lam Trạm, là ta... là ta chuốc say y, sau khi chuốc say y rồi mới..."

"Khốn nạn ---!!"

Nguỵ Vô Tiện còn chưa nói hết câu, trước mắt đã loé lên một bóng trắng, đồng thời trên eo có một luồng sức mạnh quyết đoán, rồi đột nhiên bị kéo vào trong một vòng tay, trán hắn đập vào ngực đối phương, nhào vào một hơi thở tràn ngập mùi đàn hương thanh lãnh đến cực điểm, ngẩng đầu, Lam Vong Cơ gắt gao che chở hắn, dùng lưng mình trực tiếp ngăn lại một cước đá vào ngực hắn của Lam Khải Nhân.

Cú đá đột ngột vì cơn giận dữ xông lên tận tim này của Lam Khải Nhân, lực đạo là nhân gấp mười lần, Lam Vong Cơ ăn một cú đá này, nặng nề ho mấy tiếng, cau mày nuốt xuống vị ngọt tanh ở cổ họng, hít sâu một hơi thở hổn hển, nhanh chóng xoay người, quỳ thẳng trên mặt đất, giang hai tay ngăn trước người Nguỵ Vô Tiện, mở miệng nói một cách rành rọt: "Hắn không có! Thúc phụ, hắn không dụ dỗ ta, cũng không chuốc say ta, Nguỵ Vô Tiện là vì bảo vệ ta nên mới nói dối, không có câu nào của hắn là thật. Gia huấn bên trên, không thể nói dối, lời nói của Vong Cơ, từng chữ là sự thật, nếu có lừa gạt, sẽ bị trời đánh!"

"Lam Trạm, ngươi ---!" Nguỵ Vô Tiện tức giận đẩy y ra, Lam Vong Cơ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hắn đẩy hơi lảo đảo, sau đó dựng thẳng eo lưng, để mặc hắn đánh rồi đấm, đều im lặng chịu đựng, không chút suy suyển.

".... Là ta cưỡng bách hắn, từ đầu đến cuối, đều là ta cưỡng bách hắn". Ngữ khí Lam Vong Cơ quyết tuyệt, làm như tự dùng cực hình lên chính người mình, cực kỳ gian nan nói xong những lời này, một dòng nước mắt trong suốt chảy trên gò má y.

Rơi xuống mặt đất, tung lên một chút bụi mờ.

Nguỵ Vô Tiện sững sờ ngay tại chỗ.

....

Lam Trạm....

Lam Trạm tên ngốc nhà ngươi.....

Lúc này nói thêm một câu đều là sai, mà y lại, liên tục nói nhiều như vậy, mỗi một câu đều đóng đinh bản thân mình chặt hơn trên cái giá sỉ nhục, người này chẳng lẽ thích tự huỷ như vậy hay sao?!

Nguỵ Vô Tiện quả thực kinh ngạc đến không nói gì được, đầu óc xoay chuyển cũng chậm đi mấy nhịp, sau một hồi thật lâu, mới khôi phục thần chí, gần như là nghiến chặt răng một cái, dự định liều mạng lần cuối: "Không phải! Không phải, Lam tiên sinh!". Hắn giống như một con châu chấu hoang mang gấp gáp, nhảy đến dưới chân Lam Khải Nhân, kéo góc áo của ông nói: "Ngài đừng nghe Lam Trạm nói bậy, thật ra, nếu phải nói, thì khi đó hai ta đều còn nhỏ, tuổi trẻ khí thịnh, ở chung một phòng, nhất thời, nhất thời cầm lòng không đậu mới... mới phạm vào tội lớn, ngài xem xét đến sự thiếu hiểu biết thời niên thiếu của chúng ta, mà bỏ qua chuyện cũ đi!"

Lam Khải Nhân bị hắn kéo vạt áo đến lệch đi một nửa, hắn ra sức kéo, muốn mạnh mẽ kéo cho đối phương thành ra dáng vẻ không nghiêm chỉnh, già mà không đứng đắn, Lam Khải Nhân vốn định phát tác, vừa cúi đầu, đụng phải ánh mắt gần như bất lực của Nguỵ Vô Tiện, một đôi mắt hơi hơi ửng đỏ, sốt ruột như con kiến chạy lăng quăng khắp nồi, sợ ông trách mắng Lam Vong Cơ dù chỉ một chút, bỗng nhiên mềm lòng. Ông khẽ quát một tiếng "Buông tay", Nguỵ Vô Tiện ngây người ra trong giây lát, vội vàng buông lỏng tay, ngượng ngùng cười cười, lại khẩn trương vuốt phẳng mấy nếp nhăn từ trên xuống dưới cho ông.

Sau một hồi thẩm vấn nghiêm túc thật lâu, bị hai tên nhóc thúi này quậy một trận, Lam Khải Nhân giống như bị hai cơn sóng lớn một trái một phải dập tới dập lui thẳng vào mặt, gần như tắt thở, không cách nào sắp xếp rõ ràng mà cũng không muốn sắp xếp lại rõ ràng những rối rắm như đay rối kia, sửa sang quần áo đứng vững lại, thở ra một hơi buồn bực, vừa định nói gì đó, bỗng nhiên đôi mắt nheo lại, ".... Nguỵ Anh, ngươi mới vừa nói, việc đó... là chuyện trước kia sao?"

"Đúng vậy, là chuyện xảy ra vào năm đó cầu học" Nguỵ Vô Tiện ngốc ngốc trả lời một câu.

"Vậy....." Lam Khải Nhân trầm mặc một hồi, khoé mắt loé lên ánh sáng đã mất từ lâu, "Mấy ngày nay, các ngươi tuân thủ nghiêm ngặt đúng mực, vẫn chưa vượt qua lễ giáo?"

Nguỵ Vô Tiện gật đầu như giã tỏi, "Lam Trạm y, chỉ là chăm sóc ta, truyền linh lực cho ta thôi, những chuyện khác.... giữa chúng ta cái gì cũng không có!"

Lam Vong Cơ chậm rãi quay đầu, nhìn hắn một cái.

"Vậy tốt". Lam Khải Nhân giống như khôi phục lại một chút uy nghiêm và tinh khí thần, giống như tự mình nhổ củ cải, nói với hai người: "Nếu là chuyện cũ năm xưa, hai người các ngươi.... nhiều năm qua đi như vậy, vật đổi sao dời, nếu như từ nay về sau an phận thủ thường, ta cũng sẽ... cũng sẽ không truy cứu nữa". Giọng điệu của ông dừng lại, ý vị thâm trường nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện.

Lời nói này của ông đầy hàm ý, Nguỵ Vô Tiện bối rối, ngẩng đầu thoáng nhìn lên Lam Khải Nhân, trái tim bỗng nhiên lặng lẽ chìm xuống.

Bốn chữ "Vật đổi sao dời" nhẹ nhàng bâng quơ, đem tình cảm ân oán khi xưa của hai người - bất kể là có hay không có, bên nào nặng bên nào nhẹ, toàn bộ đều quét sạch, mà nay chỉ còn lại trời yên biển lặng, không còn vướng bận gì nữa, "an phận thủ thường", tức là đồng thời lập ra một điều kiện, nếu sau này không xảy ra chuyện gì nữa, thì xoá bỏ toàn bộ, nếu muốn tác yêu tác quái, nối lại tiền duyên, thì đừng trách ông ấy nhắc lại chuyện xưa bất kỳ lúc nào, xử theo kỷ cương. Ngụ ý, lần này Lam Vong Cơ có bị phạt hay không, thì phải xem Nguỵ Vô Tiện hắn có tự mình biết điều hay không, từ đây về sau không được dây dưa, để y giữ được một đời danh tiết, vẫn làm Hàm Quang Quân đạo đức tốt, không nhiễm bụi trần của y. Đây là ẩn ẩn mang ý cảnh cáo, thậm chí uy hiếp, nếu Nguỵ Vô Tiện ngươi thật sự quan tâm đến y giống như biểu hiện vừa rồi, không muốn y chịu tổn thương -- bất kể là tổn thất về mặt danh tiết hay là bị đánh bằng gậy lên thân thể, thì từ lúc này ngươi hẳn là nên cách xa y một chút, để cho y yên phận mà sống.

Rời khỏi... Lam Trạm?

Hô hấp của Nguỵ Vô Tiện đông cứng lại giống như bị một luồng khí lạnh từ trên trời giáng xuống, lại như có một cây dùi, từng chút từng chút gõ vào tim hắn, đau đớn âm ỉ lặng lẽ đục khoét da thịt, cùng với máu huyết ứ đọng bịt kín khắp lồng ngực, chặn lại khiến cho hắn khó chịu vô cùng, không có nơi nào để đi.

Sẽ không, cho dù hắn bằng lòng, Lam Trạm cũng sẽ không đồng ý, y đã từng nói....

Y sẽ, sẽ cùng với hắn, không phải sao?

Hắn làm như cầu xin sự giúp đỡ mà nhìn về phía Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ không nói tiếng nào nhìn xuống sàn nhà.

Lam Trạm....?

Một sợi chỉ mông lung trong đầu Nguỵ Vô Tiện mong manh như hơi thở đã đứt phựt, đôi mắt không thể tưởng tượng được mà chớp chớp, sau đó, lại có chút nặng nề ủ rũ xuống.

Lam Khải Nhân thấy thế, trầm ngâm một lát, nhất thời có chút bừng tỉnh, thấy Nguỵ Vô Tiện không có ý kiến gì khác nữa, lại cảm giác một chuyện đã xong, trong lòng không khỏi thả lỏng vài phần, chậm rãi chuyển hướng sang Lam Vong Cơ, ngữ khí nghiêm hơn một chút: "Vong Cơ, ngươi có đang nghe không?"

Lam Vong Cơ thoáng ngẩng đầu, thì nghe thấy Lam Khải Nhân nói: "Việc này không truy cứu nữa, nhưng không phải là tha cho ngươi, còn xem biểu hiện sau này của ngươi. Trước hết đi từ đường lãnh phạt, ăn năn sám hối".

"Dạ" y gần như máy móc mà lên tiếng, Lam Khải Nhân nhìn kỹ y vài lần, hình như có chút bất mãn, đi dạo vài bước, xoay người, lại nói: "Lúc trước ta cũng đã nói với ngươi, ngươi cũng sớm nên đặt tâm tư xuống, suy nghĩ đến việc thành gia lập thất, không có hồ đồ làm chuyện xằng bậy như thế nữa. Qua một thời gian, ta sẽ dẫn ngươi đến gặp vài vị cô nương được các trưởng bối ưng ý, đều là dòng dõi danh môn, tri thư đạt lý, hiền huệ đảm đang, ngươi ---"

"Thúc phụ!" Một tiếng kêu to gần như là hét lên cắt ngang lời ông.

Lam Khải Nhân ngạc nhiên nhìn về phía Lam Vong Cơ.

Ngực Lam Vong Cơ hơi phập phồng, trong mắt loé lên tia sáng lấp lánh nhưng trầm tĩnh, chậm rãi mà cố hết sức nói ra từng chữ: "Vong Cơ..."

"Cuộc đời này trái tim của Vong Cơ đã buộc vào một người...."

"Quãng đời còn lại... cũng sẽ chỉ yêu một người này".

"Không còn hắn nữa"

".... Yêu cầu của thúc phụ, thứ cho Vong Cơ không thể làm được".

Trong Nhã Thất bỗng nhiên yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Bên tai Nguỵ Vô Tiện kéo thành một sợi dây im lặng.

Hắn từ từ quay đầu, nhìn về phía Lam Vong Cơ.

Nói xong một hơi, Lam Vong Cơ lại không có động tác nào nữa, cằm khẽ nâng lên, mí mắt lại hơi rũ xuống, nhìn chăm chú vào một nơi xa.

Dường như mọi lời nói đều đã nói ra hết, mọi sự im lặng dồn hết về phía y, cuốn y vào trong đó như ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, không còn do dự, không còn sợ hãi, không còn lo được lo mất, chần chừ không tiến lên, phần còn lại, nếu còn bất kỳ điều gì khác, thì chỉ là sự chờ đợi.

Nhưng mà sự chờ đợi đó, y cũng không có quá nhiều mong đợi, y chỉ muốn biểu đạt lòng mình, những thứ khác, y đều quyết tâm không màng tới, con đường thật dài, phiêu bạt đến hôm nay, bất kể kết quả thế nào, rốt cuộc cũng do y tự vẽ ra điểm kết thúc.

Nguỵ Vô Tiện mở to hai mắt, nhìn y không chớp mắt.

Lam Khải Nhân nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, lại nhìn nhìn Lam Vong Cơ, "Ngươi...." Tay ông lại run lên, ngón tay đã chỉ tới trước mặt Lam Vong Cơ, nhưng chỉ còn lại một ngụm khí không thể nào nuốt xuống được, đột ngột làm ông mắc nghẹn.

Nguỵ Vô Tiện hé miệng ra, vốn định phát ra chút âm thanh, nhưng thất bại.

Tầm nhìn của hắn bỗng nhiên rõ ràng, Lam Vong Cơ dường như cuối cùng đã thất bại trong việc đặt sợi dây mong đợi đó vào trong lòng, chậm rãi xoay người lại, đôi mắt nhạt màu va vào ánh mắt hắn, hình như có chút thấp thỏm bất an, nhưng lại viết nên một tia mong chờ rất nhỏ, làm cho một hơi thở vô cùng thận trọng trở nên nặng nề.

Đầu óc Nguỵ Vô Tiện trống rỗng, cả người cứng đờ.

Không có cách nào đáp lại.

Từng giây từng phút trôi qua, ánh mắt Lam Vong Cơ dần dần ảm đạm xuống, thay vào đó, khoé môi lại cong lên một tia nhu hoà, chứa đựng sự ấm áp trước sau như một, nhàn nhạt nhìn chăm chú vào Nguỵ Vô Tiện.

Tựa như đang nói, không sao.

"Lam Vong Cơ!" Lam Khải Nhân cuối cùng bùng nổ cơn tức giận không thể nào kềm chế, mạnh mẽ đưa ra mệnh lệnh cuối cùng: "Ngươi đi, ngươi đi từ đường quỳ cho ta!.... Quỳ đến khi, chưa được ta cho phép, thì chưa được rời đi!"