Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự là Người Tốt

Chương 126



Đi chẳng bao lâu, ba người đi vào một thung lũng nhỏ có sương đen bao phủ, đưa tay ra xung quanh không thấy năm ngón tay, ngay cả tiểu Kim Lăng cũng cảm nhận được sự khác thường, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, tròng mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm bốn phía.

Trong màn sương đen, dần dần xuất hiện rất nhiều bóng đen thấp bé, Nguỵ Vô Tiện vứt ra mấy tấm Minh Hoả phù, ánh lửa chiếu ra từng cỗ quan tài được sắp xếp nghiêm cẩn, phóng tầm mắt ra nhìn, các quan tài làm như lộn xộn, mỗi cái một hướng, vị trí khoảng cách không có quy luật rõ ràng, giống như ông trời tuỳ ý đặt một loạt các quân cờ bên trong thung lũng, khiến cho người ta không giải thích được tại sao như vậy.

Nguỵ Vô Tiện đến gần xem kỹ, tất cả quan tài đều là quan tài không mục rữa.

"Bên này". Tô Thiệp bị bắt ăn cẩu lương suốt đoạn đường, rốt cuộc lúc này gần như là may mắn có thể có chút thời gian để thở, gã chỉ vào một phương hướng không rõ lắm, làm như rất có lòng tin, Lam Vong Cơ giơ tay phong bế linh mạch của gã, thu hồi lưỡi kiếm trên cổ gã, lời ít ý nhiều nói: "Dẫn đường, nếu chạy lung tung, sẽ lấy mạng ngươi".

Hai người quẹo đông quẹo tây giữa các quan tài nằm ngang dọc một hồi, bỗng nhiên, phía trước bốc lên một đám đất cát, Lam Vong Cơ nhích lại gần bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, một dòng linh lực cảnh giác xẹt qua lưỡi kiếm sắc bén của Tị Trần, Nguỵ Vô Tiện kéo chiếc khăn lau nước dãi của em bé xích lên trên, hai ngón tay của tiểu Kim Lăng cào cào vào chiếc khăn, lên tiếng phản đối: "A a!"

Nguỵ Vô Tiện giơ tay khẽ vỗ vào mông nó, đồng thời dỗ dành: "Kim Lăng ngoan, đồ vật ở đây không sạch sẽ, đừng ăn vào nha. Đợi chúng ta ra khỏi nơi này, cho ngươi ăn ngón tay của cữu cữu được không? Ngón tay của cữu cữu ăn rất ngon, có lúc Lam Trạm thúc thúc của ngươi cũng thích ăn...."

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn giữa lúc bận rộn túi bụi, khi quay đầu lại, không chỉ phía trước, mà phía sau cũng đều bị bao phủ bởi đất cát, bên dưới lớp đất cát truyền đến tiếng động ào ào của thứ gì đó di chuyển.

Y tập trung quan sát một lát, "Quan tài đang di chuyển".

Nguỵ Vô Tiện ôm chặt Kim Lăng, nhìn kỹ đất cát chuyển động lặng lẽ cạnh đôi giày của mình, "Là đất cát đang kéo quan tài di chuyển".

Tô Thiệp sắc mặt như bình thường, làm như nhìn thấy điều quái lạ không kinh ngạc, im lặng dẫn bọn hắn tiếp tục đi tới trước, quen cửa quen nẻo xuyên qua các quan tài đang chuyển động.

Suy nghĩ của Nguỵ Vô Tiện quay nhanh, "Đây là lối vào hầm mộ Trương gia, nghĩ Kim Quang Dao đọc được không ít tư liệu từ những cuốn sách bí truyền của Ôn thị, đối với trận pháp cũng nghiên cứu kỹ lưỡng. Cũng trách không được Trương gia muốn xây hầm mộ ở Loạn Tán Cương, nếu bố trí lối vào này ở đâu đó, các quan tài lại còn có thể bay tới bay lui thế này, há chẳng doạ chết khiếp người đi nhầm vào. Nơi này ngày xưa là chiến trường, sau đó thay đổi thành nghĩa địa vô chủ, cũng không ai rảnh rỗi không có việc gì làm tới đây đi dạo cho vui, đúng thật là vô cùng bí ẩn. Không biết nhóm người đại ca làm thế nào đi vào?"

Lam Vong Cơ nói: "Trong số tu sĩ có cao nhân".

Nguỵ Vô Tiện gật đầu nói: "Cũng đúng, tu sĩ chuyên nghiên cứu kỹ thuật bày trận, nhà nào cũng có không ít. Nhưng, Lam Trạm, ngươi nói cái trận pháp này...."

Lam Vong Cơ: "Áp chế, trấn hồn khoá linh".

Nguỵ Vô Tiện: "Đúng vậy, là trận pháp dùng để trấn áp, nhưng rốt cuộc là trấn áp cái gì chứ?... Chẳng lẽ là, trấn áp thứ gì đó dưới mặt đất này?"

Ba người bị nhốt trong trận pháp mờ mịt đi bộ một hồi, cuối cùng đi đến trước một cánh cửa gỗ thật lớn, điều quỷ dị chính là, cánh cửa này thật sự chỉ là một cánh cửa, không có tường không có kiến trúc nào kết nối, một cánh cửa dựng đứng giữa khoảng không, Nguỵ Vô Tiện đi đến phía sau cửa liếc mắt quan sát một chút, một mảnh đất trống cũng không có gì khác thường, quả thực khiến người ta không nắm được ý đồ.

Tô Thiệp im lặng nhìn hắn một cái, cũng không giải thích, chìa một nắm tay ra, trên ngón giữa của nắm tay có một chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc đen, chắc hẳn cũng cướp được từ trong đống di vật của Ôn thị, nắm tay gắn khớp vào một chỗ hõm trên cánh cửa, cửa gỗ cảm ứng thánh vật của tộc trưởng, từ từ mở về phía sau.

Chỗ vốn là mảnh đất trống, xuất hiện một chỗ cát lún khổng lồ đang chìm sâu xuống bên dưới.

"Đây là lối vào?" Nguỵ Vô Tiện trợn mắt há mồm, hắn thật cẩn thận di chuyển đến bên cạnh lốc xoáy, ở giữa lốc xoáy là một mảnh tối đen, chỉ có dòng cát lún xoáy tròn thật nhanh không ngừng bị hút vào, nuốt xuống một vực sâu không biết đến tận đâu, "Quả nhiên chỉ có vào không có ra".

Lam Vong Cơ từ trong tay áo ném ra một sợi dây khổn tiên, dây thừng quấn lên người Tô Thiệp, vun vút quây mấy vòng, một đầu dây thừng được túm chặt trong tay Lam Vong Cơ, "Đi".

Ba người đồng thời nhảy vào trong lốc xoáy, Nguỵ Vô Tiện bảo vệ mặt mũi Kim Lăng chặt chẽ, đứa nhỏ túm lấy mớ tóc trước ngực Nguỵ Vô Tiện, khóc oa oa thật lớn, giữa một mảnh cát lún bay tối tăm mặt mũi, không biết trượt xuống dưới lòng đất sâu bao nhiêu, cuối cùng sau khoảng nửa khắc, đất cát dưới mông bỗng nhiên mất trọng lực, thân mình Nguỵ Vô Tiện bay lên trên không, đôi ủng đen nhanh nhẹn đạp phi thân một trận, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống đất.

Tới địa cung.

Nguỵ Vô Tiện vội vàng kiểm tra Kim Lăng ở trong lòng ngực, còn chưa kịp vạch khăn quấn ra, tiếng khóc vô cùng mạnh mẽ của tiểu Kim Lăng đã vang lên chấn động bên trong hầm mộ, bụi bặm tích tụ mấy trăm năm trên tường nháy mắt bị rung chuyển rớt xuống mấy tầng.

"Ngoan, ngoan, bảo bối ngoan, đừng khóc nha, Đại cữu cữu đây mà, địa cung này đáng sợ, nhưng ta và Lam Trạm thúc thúc của ngươi đều sẽ bảo vệ ngươi, đừng khóc nha..."

Hắn cố gắng dùng hết sức lực, hết hôn lại dỗ, làm mặt quỷ giống như một tên ngốc, một người chia thành mấy kiểu, giả làm mèo rồi giả làm chuột, toàn bộ hồn phách sắp sửa lìa khỏi xác, nhưng vẫn không ngăn được tiếng khóc của em bé, đinh tai nhức óc như thể bản hợp xướng của kèn chiêng trống vang lên bên tai Nguỵ Vô Tiện, một khắc sau, trong đầu Nguỵ Vô Tiện dâng lên một suy nghĩ: "Chức đại cữu này của ta có thể từ bỏ không làm nữa được không?"

Rút kinh nghiệm xương máu, hắn đem bọc khăn tã không ngừng giãy giụa trong tay giơ ra ngoài, mặt vô biểu tình nói: "Lam Trạm, đứa nhỏ này tặng không, ngươi có muốn hay không?"

Lam Vong Cơ: "....."

Nguỵ Vô Tiện giơ đứa bé lên không trung, thở dài nói: "Tục ngữ nói thật đúng, Diêm Vương dễ làm, tiểu quỷ khó chơi".

Kim Lăng bị hắn tung hứng mấy cái, nhất thời ngẩn cả người, Nguỵ Vô Tiện cho rằng nó nín khóc, mặt mày hớn hở, vừa định khen hai câu, ai ngờ thằng nhãi ranh kia chỉ là là nghẹn lại một hơi, nho nhỏ thở hổn hển hai cái, sau đó càng ra sức gào lên.

Nguỵ Vô Tiện trong nháy mắt cảm thấy hầm mộ Trương gia nếu cứ sờ sờ như thế bị sụp đổ vì tiếng khóc, có phải sẽ tiết kiệm cho bọn hắn sức lực tìm lối ra hay không. Nghĩ như vậy, hắn liền coi em bé như một vũ khí huỷ diệt giận dỗi hướng về phía các vách tường của hầm mộ, cơn giận dỗi này chẳng có gì, nhưng vách tường hầm mộ phủ đầy đất cát kia thật sự run lên hai lần rất nhỏ đến mức không thể phát hiện, làm như thật sự sợ đứa nhỏ này vậy, chỗ đối diện đột ngột vì tiếng khóc của nó mà rung chuyển ra một chỗ lõm.

Nguỵ Vô Tiện: "Ủa?"

Ngay cả sắc mặt của Lam Vong Cơ cũng hơi đổi, y giơ hai ngón tay ra, xem xét chỗ lõm, ngay sau đó phát lực, thế nhưng ngón tay cứ thể lún vào một đốt ngón tay. Ban đầu bọn hắn quan sát không kỹ, bây giờ nhìn lại, phát hiện vách tường này không có lớp vữa, cũng không nhìn thấy dấu vết của gạch, theo lý cũng chỉ có thể là một bức tường do vôi vữa trực tiếp trét thành, thế nhưng sờ vào lại cảm giác mềm như bông, làm như cả vách tường này đều do cát lún hình thành, không có bất kỳ vật thể gì cố định.

Nguỵ Vô Tiện đào mồ vô số, nhưng chưa từng gặp qua bức tường trong hầm mộ nào như vậy.

Chỉ có thể tạm thời còn nghi vấn, Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua tiểu Kim Lăng đang bị hắn coi như cái loa bự, nói: "Hay là lại ướt nước tiểu?"

Nguỵ Vô Tiện đưa tay sờ soạng kiểm tra sau mông em bé một chút, "Không có á?"

Lam Vong Cơ nói: "Vậy... hay là đói bụng?"

Nguỵ Vô Tiện ngẩn người, thấy hai mắt Lam Vong Cơ nhìn lên trên người hắn, lập tức che kín ngực mình, hờn giận nói: "Lam Trạm ngươi nhìn cái gì, ta lại không có sữa cho nó bú".

Lam Vong Cơ: ".... Túi càn khôn Kim Quang Dao đưa cho ngươi đâu?"

Nguỵ Vô Tiện bừng tỉnh, từ trong ngực lấy ra một cái túi nhỏ, tìm được một cái bình cùng loại với bình đựng rượu chứa đầy sữa, liền dùng muỗng nhỏ đút từng chút một cho tiểu Kim Lăng, em bé bập miệng, ăn say sưa, "Lam Trạm, vẫn là ngươi hiểu...."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng thở ra, y tuy không kiên nhẫn như Nguỵ Vô Tiện, nhưng mang một đứa bé xuống dưới hầm mộ thực sự là phiền toái và chậm trễ, y một lòng nhớ đến an nguy của huynh trưởng, chỉ mong mau chóng tìm được nhóm người Lam Hi Thần. Nghĩ như vậy, lại quét mắt về phía Nguỵ Vô Tiện, hắn hiếm khi an tĩnh lâu như thế, có lẽ là lại một lần nữa cảm nhận được niềm vui làm cữu cữu, không tiếp tục la hét đòi vứt bỏ Kim Lăng nữa.

Chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện cầm trong tay một bình rượu đen như mực, trên mặt dán một tờ giấy màu đỏ quen thuộc, ba chữ "Thiên Tử Tiếu" trên đó, đang cười tủm tỉm đút đứa nhỏ, Lam Vong Cơ hơi giật mình, chỉ cảm thấy hơi khác với cái bình đựng đầy sữa trước đó, càng không phải là bình rượu Thiên Tử Tiếu hàng thật giá thật ở trước mắt này, "Nguỵ Anh, ngươi....?"

"A?!.... Ta...." Tròng mắt Nguỵ Vô Tiện đảo một cái, càng che càng lộ đem cái bình nhỏ tròn vo kia giấu giấu ở phía sau.

Lam Vong Cơ không thể tin tưởng được hành vi đạo đức của vị cữu cữu Nguỵ Vô Tiện này lại có thể thấp đến mức đó, tức giận đến mức không có lời gì để nói, khe khẽ hít một hơi, giọng điệu ngược lại hạ thấp xuống, ".... Đây thật sự là Thiên Tử Tiếu?"

Nguỵ Vô Tiện mím môi, nhón mũi chân, nhẹ nhàng quét qua quét lại trên mặt đất, ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng.

Lam Vong Cơ tiếp tục hỏi: ".... Đây là ngươi mang ở bên người?"

Dưới khí tràng vô hình của Lam Vong Cơ, sự lạnh lùng bình tĩnh đó càng đáng sợ hơn, đầu Nguỵ Vô Tiện nổ tung, rốt cuộc chịu không nổi, chắp hai tay lại, vội vàng không ngừng giải thích: "Lam Trạm ta sai rồi ta sai rồi, ta chỉ là thấy nó ồn ào quá, đợi đến lúc đối đầu kẻ địch mạnh, thì không rảnh để lo cho nó, vạn nhất phân tâm một cái, mắc mưu thì làm sao đây? Ta thấy cái bình đựng sữa kia, liền nhớ tới chút rượu Thiên Tử Tiếu ta mang theo, cho Kim Lăng uống hai ngụm, cũng không phải để nó uống say, chỉ là làm cho nó mơ màng một chút, yên ổn một chút cũng tốt mà. Lam Trạm, ngươi xem đứa nhóc này, còn rất thích mùi vị đó á, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, có cùng khẩu vị với đại cữu của nó, đều thích rượu ủ nổi tiếng của Cô Tô, có tiền đồ, lớn lên sau này ta lại có thêm bạn... rượu...?"

Lúc này hắn hưng phấn lên, bô bô không thèm suy nghĩ nói hết ra những lời trong lòng, hai chữ cuối cùng đối diện với ánh mắt Lam Vong Cơ quét tới, lập tức lại hoảng sợ.

Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc: "Cất đi".

"Ờ..." Nguỵ Vô Tiện mếu máo, ngoan ngoãn làm theo, sau đó bế Kim Lăng lên, khẽ meo meo oán giận nói bên tai nó: "Lam Trạm thúc thúc của ngươi thế mà keo kiệt, nhà y cấm rượu, chính mình lại là một ly đã say, cho nên không chịu được nhìn người khác uống, tiểu Kim Lăng ngoan, đợi sau này ngươi lớn một chút, cữu cữu nhất định dẫn ngươi đi uống đầy đủ."

Sự thật chứng minh, cái ý tưởng xấu này của Nguỵ Vô Tiện thật đúng là phát huy tác dụng, tiểu Kim Lăng quả nhiên không còn khóc lóc ầm ĩ nữa, chân cẳng đá một hồi, cái tay nhỏ nắm tóc hắn, an an tĩnh tĩnh ngủ trong lòng Nguỵ Vô Tiện.

Hai người đi theo Tô Thiệp bị trói thành cái bánh chưng đi một trận trong địa cung, không biết có phải ảo giác hay không, đi mỗi vài bước, là Nguỵ Vô Tiện có thể nghe thấy tiếng động sột sột soạt soạt từ một nơi không nhìn thấy ở phía sau lưng, nhưng đến khi hắn tập trung lắng nghe, thì âm thanh này lại làm như đến từ bốn phương tám hướng, có xa có gần, như thể vô cùng vô tận, lắt nhắt khiến người ta không thể nào phân biệt được nơi xuất phát, làm cho cả người hắn nổi da gà, hắn lấy ra mấy tấm Nhiên Âm phù, lá bùa còn nguyên không có gì khác, Lam Vong Cơ dừng chân lại, xoay người thấy lá bùa trong tay hắn, nói: "Động tĩnh từ vách tường".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi cũng nghe thấy à? Ngươi cảm thấy là từ vách tường?"

Lam Vong Cơ nói: "Tiếng cát chảy".

Nguỵ Vô Tiện hơi hơi nhíu mày, "Cát chảy? Hạt cát đang chuyển động?.... Đại ca từng nói, đất có vấn đề, hay là ý nói đất cát trong ngôi mộ này? Chẳng lẽ tất cả đất cát ở đây có thể chuyển động?"

Lam Vong Cơ nói: "Vách tường đang biến hoá, từ lúc chúng ta đi vào hầm mộ đến giờ, vị trí phương hướng di chuyển vẫn luôn thay đổi, không hề có quy luật". Y quay đầu nhìn thoáng qua Tô Thiệp đang bận rộn phân biệt trận pháp quan tài bên trong hầm mộ, "Gã cứ luôn quan sát mấy cỗ quan tài này, dựa theo trận pháp của quan tài mới tìm ra đường đi, chứ không phải dựa vào cấu trúc của hầm mộ và hướng chỉ của la bàn".

Nguỵ Vô Tiện như suy nghĩ gì đó, "Trận pháp quan tài? Ý ngươi là những quan tài này, giống như lối vào vừa nãy trên mặt đất của chúng ta, đều là một kiểu trận pháp sắp xếp có chủ đích?"

Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu: "Trận pháp sắp xếp để trấn áp".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Trấn áp? Rốt cuộc là trấn áp cái gì? Nơi này không có hoạt động bất thường của âm linh, thi thể trong quan tài cũng rất yên ổn, rốt cuộc có thứ gì cần phải trấn áp?"

Lúc này, Tô Thiệp ở phía trước khẽ cười một tiếng, mỉa mai châm chọc nói: "Hai vị cao nhân, xuống dưới lâu như vậy, không nhận ra được sao? Là đất, đất chuyển động, luôn luôn biến hoá, tất cả đất cát xây nên hầm mộ Trương gia này đều là loại đất đó."

Nguỵ Vô Tiện hơi kinh ngạc, trao đổi một ánh mắt với Lam Vong Cơ, nói với Tô Thiệp vẫn luôn im lặng nghe bọn hắn thảo luận: "Là ngươi nói, đất ở chỗ này là thứ có linh hồn? Sẽ chuyển động, sẽ biến hoá, những bức tường kia... còn có nền đất chúng ta bước lên và trần của hầm mộ, những thứ đó...." Hắn hướng tầm mắt nhìn lướt qua xung quanh, chỉ cảm thấy những vách tường bằng đất cát thô sơ tự nhiên trước mắt đều trở thành máu thịt trong cổ họng của con thú khổng lồ, dễ dàng nuốt chửng bọn hắn vào trong đó, "Những thứ đó đều có thể chuyển động? Căn phòng này cũng đang chuyển động?"

Ánh mắt Lam Vong Cơ nghiêm lại: "Vẫn luôn chuyển động, từ khi chúng ta đi vào, đã không ngừng biến hoá, bởi vậy việc xác định phương hướng không có tác dụng".

Nguỵ Vô Tiện tập trung nhìn ra xa, làm như muốn xuyên thấu qua vách tường nhìn vào khoảng không gian mênh mông vô tận ở phía sau, bỗng nhiên bật cười, "Ta hiểu rồi, hầm mộ này của Trương gia, chính là một cái hố cát to lớn chứa rất nhiều nước tiểu của con nít, xây nặn tuỳ ý, biến hoá linh hoạt, về phần là ai nặn những đất cát này... chẳng là ai cả! Trận pháp quan tài kia, chính trận pháp quan tài kia đang áp chế sự thay đổi của hầm mộ!"

Đối với việc so sánh đầy ắp hồi ức cá nhân của hắn... cùng với mùi vị nồng nặc, Lam Vong Cơ không tỏ ý kiến, lắc lắc đầu, kinh ngạc nói: "Trên đời thực sự có... linh thổ (đất có linh hồn) như vậy?"

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện sáng ngời, búng tay một cái, quay đầu nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, còn nhớ trước đây ta từng nói với người về những phỏng đoán kia không? Những nguyên tố thiên biến vạn hoá, vô cùng vô tận trên thế gian, kim, mộc, thuỷ, hoả đã trình diện, đoán xem tiếp theo chính là cái gì?"

Lam Vong Cơ nói: "Ý ngươi là, hầm mộ Trương gia chính là nguyên tố cuối cùng này --- đất vô tận?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Đúng vậy! Ngũ hành tương khắc, mà mộc khắc thổ, bởi vậy trận pháp của những quan tài bằng gỗ Giao Hoạn đó là người xây mộ dùng để áp chế đất cát di chuyển, tạo hình cho nó, hơn nữa hình thành kết cấu địa cung mà bọn họ mong muốn. Thông tin kết cấu của địa cung giấu bên trong trận pháp, cũng chỉ có thể từ trong trận pháp đọc ra được đường đến và đường đi... Thật sự là vô cùng kỳ diệu!" Tán thưởng một lát, hắn lại lẩm bẩm tự nói giống như suy ngẫm, "Không biết đất vô tận này là do cao nhân kỳ công diệu pháp luyện ra được, hay là linh vật do trời đất sinh ra? Vẫn luôn nằm yên dưới Loạn Tán Cương này, đúng lúc bị người Trương gia phát hiện?.... Lam Trạm, ngươi nói, trên đời này không chỉ có năm nguyên tố ngũ hành này có thể trở thành thứ vô tận, những thứ khác có thể luyện chế thành linh vật như vậy hay không? Ví dụ như là...."

Thấy hắn đắm chìm trong những ý tưởng kỳ lạ không thể tự thoát ra được, Lam Vong Cơ lại nhớ tới một việc càng khẩn cấp hơn, một tia lạnh lùng âm trầm xẹt qua chân mày, chậm rãi mở miệng nói: "Nếu cát chảy là dựa vào sự áp chế của gỗ thần, vậy trước đó Kim Quang Dao nói, khi bọn họ rời đi, đã huỷ diệt những sắp xếp lối ra làm bằng gỗ, vậy chẳng lẽ lối ra đã trở thành một đám cát chảy không bị khống chế rồi hay sao...."