Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự là Người Tốt

Chương 128: (A) - END



Ba ngày sau, Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Khi Lam Vong Cơ trở về từ chỗ Lam Hi Thần bế quan, đúng lúc đầu lâu đang từ biệt với Nguỵ Vô Tiện, nói mình đi theo hai đứa nhóc bọn hắn đủ lâu rồi, sau này còn muốn tiếp tục đi lang thang khắp nơi, tới chân trời góc biển, cơm ngon rượu say, hãm hại lừa gạt.... Cái này là Nguỵ Vô Tiện nói.

Ông lão tịch thu mấy vò Thiên Tử Tiếu Nguỵ Vô Tiện lén giấu dưới giường vào trong túi càn khôn kho tàng giống như cái mồm máu to của ông ta, Nguỵ Vô Tiện duỗi tay lên không trung kịp vớt lại được một vò, rất là bất mãn nói: "Lão nhân gia ngài chào từ biệt thì chào từ biệt, tại sao muốn cướp đồ cất giấu riêng của người ta? Ngài thần thông quảng đại, tự mình xuống núi trộm đi chứ, đây là do ta mua bằng vàng thật bạc trắng mang về".

Đầu lâu nói: "Đường đường Di Lăng Lão Tổ mà keo kiệt như vậy, có mất mặt không, nhưng ngược lại ngươi đòi tiền Lam Vong Cơ đi, bao nhiêu y cũng chịu đền cho ngươi đó".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Có ta nhớ thương túi tiền của y còn chưa đủ, ông lão ngài nhớ thương làm cái gì".

Đầu lâu nói: "Nếu không phải ta, năm đó ngươi đã sớm bị phu quân nhà ngươi chém chết rồi, ở đâu ra Lam Nhị phu nhân phú quý bây giờ? Ta lấy chút lợi tức cũng không quá đáng chứ?"

Nguỵ Vô Tiện thẹn quá hoá giận: "Ai là Lam Nhị phu nhân?? Bổn lão tổ mới là phu quân được chưa!! Lam Nhị y làm gì có cửa đánh nhau với ta... A, Lam Trạm, ngươi đã trở về.... Ta là nói, hai chúng ta đều là phu quân, ngươi, ngươi đừng nghe lão già châm ngòi ly gián".

Đầu lâu nói: "Ta ở bên trong túi càn khôn của ngươi, ngươi cho rằng ta không nghe được động tĩnh ban đêm của vợ chồng son các ngươi à? Mỗi ngày cái người cứ kêu người ta là phu quân không biết là ai..."

Nguỵ Vô Tiện nổi giận, cầm vò rượu lên ném qua: "Lão già dâm dật nhà ngươi! Ai biểu ngươi nghe lén! Không biết liêm sỉ, già mà không nên nết!"

Đầu lâu trốn phía sau Lam Vong Cơ, không biết dùng tà thuật gì nuốt trọn vò rượu mà hắn ném, sau đó nghiêm mặt nói: "Đủ rồi đủ rồi, không náo loạn với thằng nhóc ngươi nữa, cũng không trông cậy ngươi làm tấm gương kính già yêu trẻ. Làm quà tiễn biệt, tặng các ngươi một thứ, ta thấy hai ngươi có thể dùng được đấy".

Đầu lâu há cái miệng rộng, phun ra một món đồ nhỏ tinh xảo, Lam Vong Cơ đưa tay nhận lấy xem xét kỹ lưỡng, một cái lư hương hình heo vòi cũ kỹ, trên thân lư hương âm trầm, phong cách cổ xưa, rất là kỳ lạ.

Nguỵ Vô Tiện đến bên cạnh Lam Vong Cơ nhìn, giơ bàn tay phủ lên trên, đan điền vận lực, cảm thụmột chút sự lưu chuyển của oán khí và linh lực, không hề có phản ứng, chỉ cảm thấy bình thường không có gì kỳ lạ, không chút để ý nói: "Còn không phải là một cái lư hương thôi sao? Dùng làm gì?"

Đầu lâu nói: "Tác dụng nhiều, tự các ngươi mò mẫm cẩn thận đi. Dùng thích cũng không cần cảm ơn ta, thấy ở hầm mộ Trương gia, thuận tay lấy về chơi, cảm thấy hai vợ chồng các ngươi cần hơn, cất đi."

Đầu lâu nói xong câu này, đã đi mất rồi.

Nếu ông lão đã thưởng thức qua, nói vậy không phải là vật gì hại người, vào buổi tối, Nguỵ Vô Tiện liền đốt một miếng gỗ trầm trong lư hương, hương trầm miên man, hắn vừa lên giường chẳng bao lâu, đã cùng Lam Vong Cơ đi vào giấc ngủ.

Khi mở mắt, hai người lại là ngồi dựa vào một gốc cây cổ thụ trong con hẻm nhỏ, ánh nắng thưa thớt, xuyên qua tán cây rơi xuống những bóng râm loang lổ đầy đất. Nguỵ Vô Tiện dụi dụi mắt, đứng dậy, tiếng người ồn ào náo động từ phía trước truyền đến, hắn lôi kéo Lam Vong Cơ đi ra khỏi hẻm nhỏ, đi vào một con phố dài đông đúc, hai bên hàng quán phồn thịnh, những người bán hàng rong rao hàng khắp nơi, Nguỵ Vô Tiện nhìn xung quanh, hưng phấn nói: "Lam Trạm, đây là chỗ nào ha? Nhiều thứ thú vị quá, ta nhớ tới lúc chúng ta đi dạo ở thành Đàm Châu..."

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, hơi nghi hoặc phân biệt cảnh quan bốn phía, Nguỵ Vô Tiện bên cạnh làm như nghe thấy được mùi rượu, thân mình nghiêng qua, hai chân không kềm chế được tự di chuyển, nhưng mà còn chưa đi được hai bước, một tiếng kêu to vui vẻ phấn khởi truyền đến từ một con hẻm nhỏ ngoắt nghéo nhìn không thấy: "Lam Trạm nghe thấy không, ta có vợ!"

Nguỵ Vô Tiện lập tức dừng lại, trong đầu hiện lên một cảnh tượng quen thuộc, khu chợ ồn ào, ngõ hẹp thơm mùi rượu....

Đây chẳng phải tình cảnh ngày ấy ở Đàm Châu, hắn và Lam Vong Cơ cùng bọn tiểu bối đi dạo phố mua mặt nạ, sau đó gặp được quỷ sai, mượn nhìn lén《Sổ nhân duyên》hay sao?!

Nguỵ Vô Tiện quay phắt đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Lam Vong Cơ, "Lam Trạm, tác dụng của cái lư hương này, chẳng lẽ là làm cho người ta trở lại quá khứ sao?"

Lam Vong Cơ hơi nhúc nhích, Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, lại nói: "Lão già nói chúng ta cần cái lư hương này hơn hắn.... Ta phỏng đoán, hồi ức trong giấc mơ, chắc hẳn là những sự việc mà trong lòng chúng ta không thể buông bỏ xuống được nhất...."

Đúng lúc này, một bóng dáng màu trắng bỗng lướt qua bên cạnh, một hơi thở lạnh lùng băng sương đến một ngọn cỏ cũng không mọc nổi ập tới ngay trước mặt, Nguỵ Vô Tiện hơi lảo đảo, không cần ngước mắt cũng biết là ai, hắn cắn cắn môi, nhìn bóng dáng quen thuộc này lộ ra một chút loạng choạng cực kỳ hiếm thấy, như một mảnh băng trôi lặng lẽ chìm trong tiếng cười nói xung quanh, chỉ cảm thấy lồng ngực buồn đau đến khó chịu, hắn thậm chí cũng không dám nhìn người hiện giờ đang đứng bên cạnh hắn, nhưng cảnh tượng này chỉ thoáng qua, trong ngõ nhỏ rất nhanh truyền đến tiếng kêu to, một đám đệ tử mặc bạch y rào rạt chạy ra, theo sau là một "Nguỵ Vô Tiện" không hiểu rõ nội tình.

Người này, biểu tình này, trong lòng Nguỵ Vô Tiện không hiểu sao muốn đánh người, nhưng không thể nhìn nổi chính mình trong giấc mơ, cứ mang vẻ mặt vô tội mà đuổi theo, không hề để ý đến người bên này bị "chính mình" chọc giận. Cảm giác tức giận này còn chưa giảm xuống, thì một cảm giác áy náy lại quay cuồng sinh ra, Nguỵ Vô Tiện phất mạnh tay áo, cúi người đi vào hẻm.

Ngõ nhỏ, quỷ sai gầy thì thầm nói: "Hắn rõ ràng là một nam tử, tại sao có thể gả chứ?" Lời này chưa nói xong, đã cảm thấy một cổ sát khí ập đến trước mặt, suýt nữa lật chỏng ngược mình lên trên trời, "Gia?! Ngươi ngươi ngươi sao quay lại rồi?"

Nguỵ Vô Tiện không cùng gã dong dài, đoạt ngay lấy sổ chi chép trong tay gã, làm như có mối thù giết cha với giấy trắng mực đen này vậy, giận không thể kềm nén lật qua vài tờ, quét qua vài dòng, ngay sau đó dừng lại, hai mắt hắn từ từ mở to, không thể tin tưởng nhìn đi nhìn lại mấy lần.

Một tia vui mừng bò lên đuôi lông mày, "Lam Trạm!"

Đôi mắt đen của Nguỵ Vô Tiện sáng như dải ngân hà, một mảnh lộng lẫy rạng rỡ, gần như khiến cho Lam Vong Cơ đi theo sau thất thần trong một tích tắc.

Hắn tràn ra một nụ cười trong veo tinh khiết, lộ ra hàm răng trắng tươi xinh đẹp, đôi tay mở《Sổ nhân duyên》đưa về phía y ---

"Lam Trạm, là ngươi".

Lam Vong Cơ vốn đang cảm thấy trái tim mình chìm xuống hồ sâu đến mức không thể vớt lên được, chỉ vào khoảnh khắc nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện tươi cười, nghe thấy hắn kêu một câu kia, lại từ trong tĩnh mịch sinh ra một chút nhịp đập hỗn loạn, gần như là bất an nảy lên hai cái, y tiếp nhận sổ ghi chép từ tay Nguỵ Vô Tiện.

Ở bên cạnh, quỷ sai gầy khoe ra hàm răng vàng khè, không biết đại hoạ rớt xuống đầu, vẫn cười hì hì nói: "Gia, chuyện này, may mắn ngài quay lại, tiểu nhân mới vừa vả vào mắt, phát hiện nhìn lầm rồi, trong số mệnh của ngài là có một vị lang quân tuấn tú, không phải mỹ kiều thê, nhưng đây cũng gần như ---"

"Vút" một tiếng, quần áo vốn đang ngay ngắn nghiêm chỉnh của gã bỗng nhiên không có gió tự bay lên, lúc đánh vào mặt của gã, không biết từ khi nào đã rách ra thành từng dải từng dải, rõ ràng có một cỗ oán khí đen ngòm từ dưới lên trên, bóp chặt cổ gã, những dải lụa bị rách ra như những ngọn roi quất tàn nhẫn từng cái từng cái lên người gã, gã sợ đến mức run lên, đã thấy nam tử phong thần tuấn lãng, nụ cười thoải mái, lan ra một tia lệ khí tái nhợt ở đuôi mắt, giống như đổi thành một người khác, cho đến khi khiến gã đột ngột rùng mình một cái.

Nguỵ Vô Tiện âm u nói: "Đôi mắt ngài dùng không tốt lắm nhỉ, vậy tròng mắt có phải hơi thừa thãi rồi hay không?"

Quỷ sai béo rất có tầm nhìn mà quỳ rạp xuống đất, hai tay chắp lại thi lễ nói: "Gia, mắt hắn dùng không tốt, đầu óc cũng dùng không tốt, mong ngài đại nhân đại lượng không cần so đo với các tiểu nhân. Đọc nhầm nhân duyên của ngài, thật sự tội đáng chết vạn lần. Chúc ngài cũng vị tiên quân bên cạnh ngài, ân ân ái ái, bạch đầu giai lão".

Quỷ sai gầy vẻ mặt nịnh nọt, cũng vái lạy, "Đúng đúng đúng! Ngài đại nhân đại lượng, các tiểu nhân chúc ngài sớm sinh quý tử... A, không đúng không đúng, đáng chết đáng chết!". Mặt mũi gã đầy khổ sở, quả thực sắp khóc, nói rồi tự mình chát chát chát, tự động tự giác tát mấy cái thật vang dội.

Thấy hai quỷ sai chắp tay thi lễ dập đầu, Nguỵ Vô Tiện thở mạnh một hơi qua mũi, cuối cùng nỗi hận trong lòng cũng xả được vài phần, quay sang Lam Vong Cơ, nói: "Lam Trạm, ngươi xem, quả thật là hiểu sai rồi đó, chuyện này ngươi phải luôn nên tin tưởng ta, ta đã nói đời này chỉ một mình ngươi, thì sẽ không nuốt lời".

Lam Vong Cơ cúi đầu, nhìn không ra là cảm xúc gì, lát sau, y chậm rãi nhắm mắt lại, khi mở ra, nghênh đón Nguỵ Vô Tiện nhìn y, bằng ánh mắt có chút bối rối lại có chút đau lòng.

Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười với y, cầm lấy sổ ghi chép từ trong tay y, thuận tay lật lật, đang muốn xem bọn hắn sau khi kết hôn sống như thế nào, để y được an ủi thả lỏng nét mặt, thì bị Lam Vong Cơ túm chặt tay.

".... Lam Trạm?"

Trán nhẹ nhàng kề vào nhau, lông mi Nguỵ Vô Tiện khẽ cọ qua lông mi của Lam Vong Cơ, truyền đến một cơn run rẩy gần như tan nát cõi lòng, Lam Vong Cơ thật lâu không nói nên lời, ở khoảng cách gần trong gang tấc, Nguỵ Vô Tiện không nhìn được vẻ mặt của y, chỉ cảm nhận được trái tim nhảy tưng bừng trong lồng ngực y, dùng sức nắm chặt bàn tay như thể muốn thật sự phải túm chặt lấy khoảnh khắc trước mắt này, khoé mắt không khỏi có chút nóng lên, "Lam Trạm..."

Hai người cứ đứng kề vào nhau như vậy một hồi, hai tên quỷ sai cũng vô cùng thức thời mà ngậm miệng lại.

Trên《Sổ nhân duyên》viết cái gì, bỗng nhiên trở nên không quan trọng nữa, Nguỵ Vô Tiện tiện tay ném đi, cuốn sổ ghi chép đó nhẹ nhàng rơi xuống trên mặt đất, không gió tự động lật sang vài tờ, hắn hờ hững nhìn lướt qua, sau đó đờ người.

Lam Vong Cơ theo ánh mắt của hắn, cũng nhìn thoáng qua.

Nguỵ Vô Tiện: "....."

Chân mày Lam Vong Cơ hơi nhướng lên.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy rất cần thiết giải thích một cách thận trọng phản ứng này của y, trong lòng dâng lên một cảm giác chuyện lớn không xong, hắn theo bản nâng giơ một chân ra, đá cuốn《Sổ nhân duyên》bay vèo đến một góc, cười nói: "Ha ha ha, cái cái này viết lung tung, không chính xác, Lam Trạm ngươi đừng tin, cũng đừng... làm, làm theo".

Ánh mắt Lam Vong Cơ nhàn nhạt xoay chuyển trên gương mặt hắn, nói: "Vì sao không làm theo?"

Nụ cười của Nguỵ Vô Tiện cứng đờ.