Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự là Người Tốt

Chương 91



Bên một khe suối nước trong veo, chảy róc rách, Nguỵ Vô Tiện xoay người xuống khỏi thân kiếm. Chạy thoát được, tỏ ra vài phần đắc ý: "Những người này, sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to, chỉ biết phất cờ hò reo, kết quả ngay cả bóng của chúng ta cũng không chạm tới được".

Hắn đi tới trước vài bước, không thấy Lam Vong Cơ đuổi theo, quay đầu nhìn lại, Lam Vong Cơ thu kiếm vào vỏ, động tác ảnh hưởng đến vai trái, lông mày nhíu lại.

Chỉ thấy trên vai nhiễm đỏ một mảng, nhìn doạ người, Nguỵ Vô Tiện sắc mặt biến đổi: "Lam Trạm? Ngươi bị thương?!" Vội đi tới kéo y đến bên một tảng đá, ấn ngồi xuống, kiểm tra kỹ lưỡng.

Trên vai là một vết kiếm đâm, da thịt bị hở một mảng, cũng may không chạm gân cốt, chỉ chảy máu rất nhiều, Nguỵ Vô Tiện điểm vào đại huyệt trên ngực y, để cầm máu, sau đó xem xét khắp người y một lượt, càng xem càng đau lòng, càng xem càng khó chịu. Lớp áo trắng mỏng nhẹ phía sau lưng, không biết từ khi nào có mấy vết máu, miệng vết thương không sâu, vạt áo có chỗ còn bị chém mất một miếng, chỉ cắt vào vải, chưa chạm đến da thịt, nghĩ chắc là do linh lực hộ thể.

Tim hắn co thắt lại từng chặp, rầu rĩ đau lòng, "Lam Trạm, ngươi... đều thay ta chống đỡ?"

Lúc vạn mũi tên bắn ra khi nãy, rồi sau đó đến trận tấn công truy đuổi trên trời, từ đầu đến cuối, Lam Vong Cơ đều bảo hộ hắn chặt chẽ ở trong lòng, hắn chỉ lo thổi sáo ngự thi, chẳng bị hề hấn gì, thân thể toàn vẹn, vô cùng đắc ý, cho rằng đối phương thật sự là tài nghệ không giỏi, đúng là vô dụng.

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu: "Đều là vết thương nhỏ, không sao".

Cảm xúc mãnh liệt giày vò trong ngực, Nguỵ Vô Tiện túm chặt ống tay áo của Lam Vong Cơ, rũ mắt, một hồi lâu không nói gì.

Lam Vong Cơ không biết hắn bị sao, ôn nhu gọi: "Nguỵ Anh?" lời còn chưa dứt, lồng ngực đột nhiên lạnh đi, vạt áo chợt bị vạch ra một cách mạnh bạo, lộ ra mảng ngực trắng như tuyết, Lam Vong Cơ không khỏi thở gấp một hơi, "Nguỵ Anh, ngươi...!"

Nguỵ Vô Tiện vẫn cúi đầu, lấy một bình thuốc nhỏ từ trong ngực ra, lắc lắc cho thuốc bột rơi xuống miệng vết thương, đồng thời nói: "Ngươi kêu ta cái gì mà kêu, ngươi đã muốn chắn đao chắn kiếm cho ta, thì phải đoán được ta sẽ cởi áo xức thuốc cho ngươi chứ, hoặc có thể nói là... ngươi chiến đấu quên mình như vậy, chính là muốn ta cởi áo ngươi, sờ thân thể ngươi đó nha?"

Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen láy mang ý cười xấu xa của Nguỵ Vô Tiện, hô hấp của Lam Vong Cơ giống như bị chặn lại, có chút hít thở không thông.

Xức thuốc xong, Nguỵ Vô Tiện xé xuống một đoạn vải áo sạch sẽ, thật sự trải lên ngực Lam Vong Cơ, băng bó cho y.

Nguỵ Vô Tiện cũng không khách sáo với y, hai ba động tác lột áo y ra, nâng cánh tay y lên, vòng trước vòng sau vài vòng, đầu ngón tay nhẹ nhàng đè lên cơ bắp của y, trải mảnh vải cho phẳng, rồi cẩn thận cột một cái gút. Hắn dán vào rất gần, động tác không chút nào cẩu thả, hơi thở đều phà hết lên người Lam Vong Cơ, sắc mặt Lam Vong Cơ bắt đầu mất tự nhiên, quay đầu đi, môi mím lại.

Thấy y quẫn bách đến đáng yêu, cái miệng của Nguỵ Vô Tiện lại càng nhịn không được: "Còn xấu hổ gì hả Lam Trạm? Ngươi sớm đã bị ta nhìn thấy hết rồi, ra tay cũng chỉ là việc sớm hay muộn".

Lam Vong Cơ ngẩn ra, thân hình gần như ngồi không vững, tầm mắt nóng bỏng đột nhiên bay về phía mặt Nguỵ Vô Tiện.

Gương mặt lạnh lùng băng sương thế mà hình như lộ ra một cảm xúc nhiệt tình dâng trào, Nguỵ Vô Tiện bị ánh mắt cổ quái của y làm cho cứng đờ, nhưng trong nháy mắt lại có chút chịu đựng không nổi, như thể một hồ nước lạnh bị hắn khuấy động loạn cào cào, vậy mà khuấy lên được một mạch nước nóng ở bên dưới, mạnh mẽ làm hắn bị bỏng, hai bàn tay đầy vết thương giống như kim chích, hắn giật nảy một cái, đụng vào vết thương, Lam Vong Cơ bị ăn đau, rên lên một tiếng.

"A! Thực xin lỗi!" Hắn vội vàng hoàn hồn lại, tập trung chăm sóc vết thương, không để đầu óc lang thang nữa.

Xử lý xong vết thương trên vai, Lam Vong Cơ duỗi tay đè Nguỵ Vô Tiện lại, "Những vết thương khác, không sao... Tiếp theo, ngươi định thế nào?"

Nói đến chính sự, tâm trạng Nguỵ Vô Tiện đột nhiên chìm xuống, trong đầu hiện lên diễn xuất kín kẽ không chút sơ hở, cầm chắc chiến thắng của Kim Quang Dao, căm giận nói: "Thằng nhãi Kim Quang Dao này, hôm nay bị hắn lừa vào tròng, ngày nào đó chắc chắn sẽ trả đủ". Trên mặt hiện lên một tia lệ khí giảo hoạt, suy nghĩ lại xoay chuyển, vỗ đùi nói: "Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, chúng ta dứt khoát lẻn vào Kim Lân Đài, lật tung chỗ ở của Kim Quang Dao lên, ta không tin lục không ra chút nhược điểm nào của hắn".

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu: "Lỗ mãng. Kim Quang Dao ẩn núp ở nơi tối tăm nhiều năm, có thể thấy là một người tâm tư cực kỳ kín đáo, loại chứng cứ có thể đẩy hắn vào chỗ chết, chỉ sợ chúng ta không dễ dàng kiếm ra được, ngược lại còn tự mình bại lộ".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Vậy theo ý ngươi thì phải làm thế nào? Trong tay chúng ta không có gì có thể vạch mặt hắn. Hơn nữa hắn đa mưu túc trí như vậy, cho dù chúng ta bắt được cái người có bàn tay lửa kia, hắn chặt tay dứt tình, cắt đứt quan hệ, nhân tiện lôi ra mấy con vật tế thần, rồi bằng cái miệng lanh lợi kia của hắn, bịa ra một câu chuyện qua loa lấy lệ trả lại cho mọi người, vẫn yên ổn ngồi trên đài cao. Ngày nào chưa có chứng cứ trực tiếp đánh ngã được hắn, thì chúng ta khó mà xoay chuyển được tình thế".

Lam Vong Cơ trầm ngâm một lát, hơi nhúc nhích, Nguỵ Vô Tiện mở to hai mắt, đang chờ y nói tiếp.

Thế nhưng Lam Vong Cơ lại hiếm khi có chút do dự, "Ta có một kế, chỉ là kế này bất kể thành công hay không, cũng đều là hơi tàn nhẫn".

Nguỵ Vô Tiện càng thêm tò mò: "Kế gì?"

Lam Vong Cơ nói: "Kêu huynh trưởng lẻn vào Kim Lân Đài, tìm hiểu bí mật của Kim Quang Dao".

Nguỵ Vô Tiện đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhịn không được vỗ một cái thật mạnh lên người Lam Vong Cơ, "A! Xin lỗi! Lam Trạm, lại làm đau ngươi hả?... Nhưng cách này của ngươi lợi hại á, gậy ông đập lưng ông, một chiêu phản gián. Kim Quang Dao làm thế nào cũng sẽ không ngờ, lần này, người khẩu Phật tâm xà chính là Nhị ca mà hắn trân trọng yêu quý. Chỉ là... Trạch Vu Quân có bằng lòng không? Hoặc nói đúng hơn là, y có tin tưởng chúng ta không?"

Lam Vong Cơ nói: "Ta lập tức viết cho huynh trưởng một bức thư, bất luận huynh ấy tin hay không tin, một khi lòng nghi ngờ đã nảy mầm trong lòng, thì sẽ không có cách gì nhổ bỏ, cho dù là vì rửa sạch hiềm nghi cho Kim Quang Dao, huynh ấy cũng phải tra ra một chút manh mối. Nhưng mà, thành công hay không thành công, huynh ấy cũng cần phải phản bội nghĩa đệ, ngọt nhạt giả vờ, lừa gạt cho ra chân tướng".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Xác thật là có vài phần tàn nhẫn. Quan hệ của Trạch Vu Quân và Kim Quang Dao tốt như vậy, ngay cả chuyện vặt vãnh chúng ta ngủ chung cũng nói cho hắn... Trạch Vu Quân cũng thật là, loại chuyện này cũng kể cho hắn, chuyện này... chuyện này rốt cuộc có gì hay mà kể?"

Lam Vong Cơ tránh né ánh mắt của hắn, nói sang chuyện khác: "Ta tin tưởng, huynh trưởng là người thị phi rõ ràng, nếu Kim Quang Dao thật sự là người không giống với vẻ bề ngoài giả vờ của hắn, ngầm làm những việc tàn bạo gian ác, hành động vì đại nghĩa diệt thân như thế, huynh trưởng cũng chắc chắn không chối từ".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Được, vậy Kim Quang Dao sẽ giao cho Trạch Vu Quân. Kế tiếp... kế tiếp chúng ta cũng không có nơi nào đi được, đi đâu cũng nguy hiểm, cũng chỉ còn có Loạn Tán Cương... Loạn Tán Cương! Không xong rồi, Lam Trạm!"

Thấy sắc mặt hắn đại biến, Lam Vong Cơ hỏi: "Loạn Tán Cương thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên túm chặt lấy y: "Lam Trạm, chúng ta phải nhanh chóng trở về Loạn Tán Cương! Đám người kia cho dù là muốn tìm ta, hay là muốn nhân cơ hội trả thù, khẳng định là đều sẽ lên Loạn Tán Cương, nếu ta không ở đó, nhóm người Ôn Ninh Ôn Tình chắc chắn sẽ gặp nạn!"

***

Bên dưới Loạn Tán Cương, trận pháp Nguỵ Vô Tiện bày ra vẫn bình yên vô sự, tấm bùa vàng phấp phới trong gió, tựa như chào đón người trở về nhà.

Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, mang theo Lam Vong Cơ đi lên trên, vừa đi vừa nói với y về nghi ngờ của mình đối với việc Kim Quang Dao hay Kim Quang Thiện là người ở sau màn.

Lam Vong Cơ sau khi nghe xong, trầm giọng nói: "Nếu là do Kim Quang Thiện làm, vậy cái giá phải trả kia, không khỏi cũng quá lớn rồi".

Nguỵ Vô Tiện đồng ý nói: "Ta cũng cảm thấy, trước hết không nói chuyện Kim phu nhân vì thế mất mạng, mà những người chết trên sườn núi, phần lớn đều là khách khanh đắc lực dưới trướng Lan Lăng Kim thị và Kim thị. Khổ nhục kế nếu làm đến mức này, thì nội chân răng chua xót thôi cũng đủ trúng độc chết rồi. Cho nên ta nghĩ, nếu là Kim Quang Dao làm, thì những việc này đều không phải là khổ nhục kế, mà giữa hắn và Kim Quang Thiện..."

Lam Vong Cơ nói: "Giữa bọn họ rất có khả năng nảy sinh hiềm khích. Ta nghe huynh trưởng nói, gần đây Kim Quang Thiện đã bắt tay với một số khách khanh, không ngừng kín đáo phê bình Kim Quang Dao. Lần này tổn thất của tu sĩ Kim thị, rất có thể là Kim Quang Dao muốn diệt trừ ai đó".

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện hơi tập trung lại, trên mặt hiện lên vẻ hàn ý nghiêm nghị.

Lam Vong Cơ thấy hắn dừng bước chân, lại nhìn vẻ mặt hắn khác thường, hỏi: "Sao vậy?"

Nguỵ Vô Tiện trầm giọng nói: "Hiềm khích chỉ là nói giảm. Lam Trạm, ngươi nói xem Kim Quang Dao, đối tượng mà hắn muốn diệt trừ, có thể nào không chỉ là những tu sĩ và khách khanh âm thầm đối kháng với hắn hay không?"

Lam Vong Cơ hơi trầm ngâm, nói: "Ý ngươi là, giữa hắn và Kim Quang Dao sinh ra đối chọi, người mà hắn muốn mượn cơ hội giết hại, là Kim Quang Thiện, thậm chí là Kim Tử Hiên và Kim Lăng?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Kim Quang Dao lúc nhỏ không được phụ thân đón nhận, có lẽ nhiều năm trôi qua như vậy, mối quan hệ cha con giữa hắn và Kim Quang Thiện vẫn luôn là ngoài mặt tươi cười mà trong lòng giấu dao, về phần Kim Tử Hiên và Kim Lăng, khó mà nói, nhưng nếu Kim Quang Dao muốn hoàn toàn khống chế Lan Lăng Kim thị trong tay mình, thì Kim Tử Hiên và Kim Lăng, hai tông chủ tương lai của dòng chính này, đương nhiên cũng trở thành chướng ngại vật của hắn".

Lam Vong Cơ nói: "Giết cha, hại huynh, bắt cóc cháu, dã tâm của Kim Quang Dao, thật sự bành trướng đến mức này rồi sao?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nhưng thật ra còn có một vấn đề, hắn đã ẩn núp nhiều năm, tại sao lựa chọn bùng phát vào lúc này?"

Lam Vong Cơ nói: "Có lẽ, dã tâm của hắn bị Kim Quang Thiện phát hiện".

Nguyên nhân hậu quả, chuyện trước chuyện sau, chợt liên kết lại thành một chuỗi ở trong lòng Nguỵ Vô Tiện, hắn đột nhiên nói: "Cũng có thể là, hắn có nhược điểm nằm trong tay Kim Quang Thiện! Hai người nghi kỵ lẫn nhau, mâu thuẫn âm thầm cuộn sóng, vì thế ra tay trước sẽ có lợi thế. Có lẽ cái nhược điểm này, có liên quan đến việc Mạc Huyền Vũ bị nhốt vào năm đó! Hắn cho ra rằng ta là Mạc Huyền Vũ hoặc cho dù không phải Mạc Huyền Vũ mà là Di Lăng Lão Tổ sống lại, cũng sẽ thông qua các manh mối do Mạc Huyền Vũ để lại mà biết được bí mật của hắn, hắn tốn công lên kế hoạch, chính là muốn tận diệt ta và Kim Quang Thiện, để hai bên tàn sát lẫn nhau, đấu cho người chết ta sống, còn hắn ngư ông đắc lợi!"

Nguỵ Vô Tiện vừa đi vài bước, Trần Tình gần như xoay tít, khẽ nhíu mày lại, trầm giọng nói: "Mưu kế của Kim Quang Dao đều là thứ yếu, chuyện khó giải quyết nhất hiện nay chính là hoả thi. Sức mạnh của thứ này, thực sự khiến người ta kinh sợ, đừng nói dã tâm bành trướng của Kim Quang Dao, nếu bất kỳ ai có được sức mạnh này, thì chuyện xưng bá thiên hạ thực sự sắp sửa xảy ra. Cũng không biết hắn làm ra được loại tà thuật này bằng cách nào, cái người có bàn tay lửa, lại là ai?"

Lam Vong Cơ nói: "Càng là hung thần, phản phệ càng lớn. Thuật pháp trên đời này, có sức mạnh, tất có trả giá, nhẹ thì tâm trí hao tổn, nặng thì thân tiêu hồn tán".

Nguỵ Vô Tiện nghe ra ẩn ý trong lời nói của y, làm như muốn mượn cơ hội để cảnh báo, mếu máo, nói: "Lam Trạm, ngươi lại đang ám chỉ cụ thể điều gì vậy hả?"

Lam Vong Cơ trịnh trọng nhìn Nguỵ Vô Tiện, vẻ mặt không giấu được sự lo lắng, giọng nói nghiêm lại: "Âm Hổ phù, chính là vật hung thần, không phải cách lâu dài. Cho dù ngươi tu quỷ đạo thành công, thật sự có thể khống chế được, thì Âm Hổ phù cũng không thể giữ lâu, lần trước bị người có bàn tay lửa đánh lén, ngươi đã rơi vào tình thế nguy hiểm như thế, nếu ngày nào đó..."

Nguỵ Vô Tiện nghe thấy lời này, khoé mắt đuôi mày lại hoá thành một nụ cười nhu hoà: "Lam Trạm, còn không phải có ngươi đó sao, chỉ cần chúng ta đêm nào cũng duy trì tiên quỷ song tu, tà khí sát khí của ta chẳng lẽ không bị trấn áp?"

Lam Vong Cơ ngơ ngẩn nhìn hắn một hồi, đôi mắt bỗng sáng lên, rồi chợt ảm đạm xuống, "Nếu có một ngày, ta không ở bên cạnh ngươi..."

Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện mở to, ngực bị đập mạnh một búa, ngay cả giọng nói cũng không còn giống giọng của mình nữa: "Lam Trạm, ngươi... ngươi sẽ rời khỏi ta ư?"

Hắn đột nhiên chấn động, lớp vỏ ngoài tuỳ tiện phóng túng, không sợ trời không sợ đất kia chợt bị đập vỡ, lộ ra một trái tim mềm yếu không hề phòng bị ở bên dưới, tình cảnh này, khiến trái tim Lam Vong Cơ chợt co rút thật mạnh, suýt nữa không ngăn được cơn xúc động muốn ôm Nguỵ Vô Tiện vào lòng.

Ngón tay dưới ống tay áo của y cuộn lại, giọng lại nhỏ xuống: "Không phải, là ta sợ..."

Sợ người rời đi là ngươi.

Sợ cuối cùng có một ngày, sợi tơ hồng kia không thuộc về ta, dắt ngươi đi mất, mà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn, ngươi bị đưa đến bên cạnh một người khác.

Trái tim ngừng đập từ từ sống lại, Nguỵ Vô Tiện lâu rồi không thấy qua dáng vẻ bất an này của Lam Vong Cơ, vội vã hỏi: "Sợ cái gì?"

Ánh mắt vỡ vụn đóng băng mọi tương lai ảm đạm không thể dự đoán trước, Lam Vong Cơ thở dài một hơi: "Không có việc gì".

Nguỵ Vô Tiện cả giận: "Lam Trạm, ngươi doạ chết ta. Ta mặc kệ, dù thế nào ta cũng ăn vạ ngươi, ngươi phải phụ trách đến cùng".

Lam Vong Cơ im lặng không nói.

Đáy lòng Nguỵ Vô Tiện chợt hoảng loạn một trận không sao giải thích được, ngay cả hô hấp cũng hụt mấy nhịp, hắn há miệng thở dốc, nhỏ giọng nói: "Ngươi đã nói... khi đó, ngươi đã nói, trước khi ta từ bỏ quỷ đạo, đều sẽ canh giữ ở bên cạnh ta".

Khoé mắt hắn hơi đỏ lên, giọng nói kềm nén sự run rẩy như có như không: "Lúc Xạ Nhật Chi Chinh ngươi đã nói, lúc ở hang động sâu bên dưới hầm mỏ, ngươi cũng đã từng nói, ngươi đã nói hai lần, cũng không thể nuốt lời".

Lam Vong Cơ nhìn hắn một hồi, lâu thật lâu sau, nặng nề mà "Ừm" một tiếng.

Gió trên Loạn Tán Cương lặng lẽ thổi một trận, hai người đạp lên tro bụi xương cốt, đi vài bước. Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp chui vào dưới tay áo Lam Vong Cơ, miết miết vào lòng bàn tay của y, rồi siết chặt mấy ngón tay của y.

Quay đầu, thấy Nguỵ Vô Tiện mím môi, tức giận không thèm nhìn y, nhưng động tác rõ ràng là đang nói "Không cho phép tự mình chạy trốn".

Lam Vong Cơ hơi cử động, trở tay cầm lấy tay hắn.