Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại

Chương 41



Tất cả chi tiết dần trở nên rõ ràng.

Tại sao Hà Nguyệt trước đến giờ không khuyến khích cô đi chơi bây giờ lại chủ động hỏi cô có muốn đi chơi với bạn cùng lớp không.

Tại sao Hà Nguyệt lại chủ động đi in ấn offset cho cô. (?)

Tại sao Hà Nguyệt lại hỏi cô thi vòng loại có cần sàng lọc thí sinh trước không.

Vọng Thư càng nghĩ về những chi tiết này, cô càng cảm thấy lòng mình như có một lỗ hỏng, mọi thứ đều trống rỗng.

Lúc Lăng Việt tìm được cô, cậu đã thấy cô ngồi một mình trước cửa phòng thí nghiệm của trường, co mình lại một góc.

Cô cầm mặt dây chuyền khủng long nhỏ móc trên thẻ học sinh ngây người nhìn.

Đúng là cậu tặng cô chú khủng long nhỏ này lúc cô đang buồn, nhưng cậu không ngờ nó lại là vật an ủi cô mỗi khi cô có tâm trạng.

Cậu dừng bước chân: “Vọng Thư.”

Thân hình người trước mặt cứng đơ, im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Mẹ tớ làm ầm trong lớp rồi?”

“Tớ biết mà…”

“Không có,” Lăng Việt nói úp úp mở mở: “Cô Viên yêu cầu dì ấy không nên quấy rối trật tự trong lớp, kịp thời dẫn dì ấy đi rồi, mọi người không biết chuyện gì đâu.”

Chẳng qua lúc Hà Nguyệt lao vào lớp học đã la to “Vọng Thư” “Lăng Việt” “Tức chết đi mất” v.v… là mọi người đã đoán được hết rồi.

Khi đó Viên Thịnh Dung vừa tức vừa bất lực, lần trước cô đã nghe phong thanh từ chỗ Vọng Thư, cô bé nói với mình rằng: “Cô ơi, em muốn yên tĩnh một chút. Em ở trong trường thôi, cô giúp em trấn an mẹ em với ạ.”

Cô còn đang suy nghĩ xem có việc gì thì một giây sau Hà Nguyệt đã lao vào.

Lúc nào Vọng Thư cũng nhẫn nhịn hiểu chuyện, so sánh với người mẹ Hà Nguyệt phản ứng thái quá, nói năng không kiêng kỵ càng khiến cho người cô này cực kỳ đau lòng cho con bé.

Học sinh cấp ba vốn nhạy cảm, cha mẹ nên dạy dỗ bọn trẻ cách ở chung với bạn bè, để sau này bọn trẻ còn biết cách tự giải quyết vấn đề.

“Vọng Thư,” Lăng Việt ngồi xổm xuống, cậu không biết nên an ủi cô thế nào.

Vọng Thư sờ chú khủng long nhỏ trên thẻ học sinh rồi tháo nó xuống.

Cô lặng lẽ hít một hơi thật sâu đặt nó xuống ghế chiếc ghế đằng sau: “Lăng Việt…”

Trong lòng Lăng Việt căng thẳng, cậu biết hành động này có ý nghĩa là gì.

Cậu cũng biết cậu sẽ không chịu bó tay bó chân ngồi đó nhận lấy những lời tiếp theo của Vọng Thư.

“Vọng Thư,” Lăng Việt gọi cô, “Tớ thích cậu.”

Cậu không có cách khác, cậu chỉ muốn ngay lúc này, vững vàng và kiên định ở bên cạnh Vọng Thư.

Vọng Thư run lên, không lên tiếng.

“Vọng Thư,” Lăng Việt chờ hồi lâu không thấy cô đáp lại, cậu vòng đến trước mặt cô thì mới phát hiện người vừa rồi cảm xúc còn ổn định đã nước mắt đầy mặt.

Cậu ngồi xuống, kéo cô vào ngực mình ôm chặt.

Vọng Thư khi nãy còn đang nén nước mắt bây giờ không nhịn được nữa òa khóc.

Cô khóc đến run cả người, khóc đến không dừng lại được.

Vọng Thư cảm thấy mình thật quá đáng, cô chỉ vừa mới nghe lời tỏ tình của cậu thôi đã phải từ chối rồi.

“Lăng Việt, xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi tớ.” Lăng Việt cảm giác cổ mình ướt nhẹp, nhẹ nhàng xoa đầu cô an ủi.

“Vọng Thư, cậu thích tớ không?”

“…” Vọng Thư thút thít không trả lời lại.

Lăng Việt muốn thấy mặt cô, nhẹ nhàng đẩy vai cô ra.

Nhưng Vọng Thư lại sợ hãi ôm chặt lấy eo cậu, như sợ cậu sẽ buông mình ra vậy, còn buột miệng thốt lên lời giấu tận sâu trong đáy lòng: “Thích.”

“Rất thích.”

Lăng Việt thở phào nhẹ nhõm đáp lời: “Vậy thì không nên xin lỗi.”

“Vọng Thư, tớ biết ý định trong lòng cậu.”

“Trước khi thoát khỏi mẹ mình, cậu muốn tạm dừng ” Mối quan hệ bạn thân” với tớ đúng không?” Lời nói của Lăng Việt quá dịu dàng, làm cho Vọng Thư cảm thấy chuyện này không phải chuyện gì quá to tát.

“Thật ra cậu không muốn từ chối tớ, đúng không?”

Nghe thấy câu này, Vọng Thư vô thức níu chặt áo Lăng Việt.

“Vậy thì đừng cảm thấy có lỗi với tớ.”

Lăng Việt đặt chú khủng long nhỏ đang ngồi lẻ loi trên ghế vào tay Vọng Thư: “Tớ đã tặng khủng long nhỏ rồi thì sẽ không lấy lại. Tớ nói tớ thích cậu rồi thì cũng sẽ không hối hận.”

“Vọng Thư, hôm nay cậu nói cậu thích tớ, cậu không biết tớ vui cỡ nào đâu.”

“Nhưng mà…”

Lăng Việt cắt đứt câu nhưng mà của cô.

Cậu muốn lúc Vọng Thư có quyền tự quyết định rồi sẽ không chút do dự chạy về phía cậu: “Vọng Thư, tớ có một yêu cầu quá đáng.”

“Cậu nói đi.”

“Ngày đầu tiên sau khi thi đại học xong, hãy hẹn hò với tớ, được không?”

Cậu dùng câu hỏi đảo khách thành chủ, dùng cách khác mạnh mẽ hơn để xóa tan tất cả băn khoăn và áy náy của Vọng Thư đối với cậu.

Nước mắt Vọng Thư càng ngày càng nhiều, cô thấy tủi thân thay cậu: “Cậu cứ để tớ bắt nạt cậu vậy hả?”

“Cho nên cậu phải cho tớ cơ hội bắt nạt lại cậu chứ.” Lăng Việt buông tay ôm cô ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt, “Vậy nên cậu đồng ý đi.”

“Cho tớ một lời ước hẹn trước.”

Vọng Thư đồng ý: “Nếu như lúc đó cậu còn thích tớ.”

Trong mắt Lăng Việt đều là sự kiên định: “Tớ thích bóng rổ mười bốn năm, đến khi không thể chơi bóng rổ nữa vẫn thích; tớ thích máy bay không người lái bảy năm, cho nên tớ nhất định sẽ theo học đại học ngành Kỹ thuật Hàng Không, sẵn sàng làm những công việc liên quan đến nó cho tới khi nghỉ hưu.”

“Vọng Thư, có thể bây giờ tớ không đủ tư cách nói hai chữ mãi mãi, nhưng tớ muốn nói rằng, cậu là người tớ thích hơn cả những thứ đó.”

Vọng Thư như trở lại mùa hè rực rỡ khi lần đầu gặp cậu, so với mùa hè, cậu càng chói mắt hơn thế.

Dường như cô chợt có dũng khí bất tận, cuối cùng cô khó khăn đứng dậy, dưới ánh mắt của Lăng Việt móc chú khủng long nhỏ lại vào thẻ: “Tớ hiểu rồi, Lăng Việt.”

“Cậu về trước đi.”

“Vậy còn cậu?”

“Tớ đi giải quyết chuyện vô nghĩa này.”

Lăng Việt lo lắng cau mày nhìn cô.

Vọng Thư tiến lên một bước, nhón chân nhẹ nhàng áp môi mình lên môi cậu.

Dưới ánh trăng, cảnh tượng hai người kề bên nhau đẹp như trong giấc mơ.

“Yên tâm đi.”

“Lời tớ nói, có giá trị rất rất lâu.”

Nói xong, cô nhanh chóng rời đi.

Để lại Lăng Việt đang đơ người, sửng sốt hồi lâu mới lấy tay bịt miệng mình lại.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? 

Cậu vừa được hôn hả?

Cậu được hôn rồi.

Cậu có cảm giác tim như ngừng đập, quên hết mọi cảm giác.

==

Vọng Thư vào nhà vệ sinh trước, phủi sạch chỗ bẩn trên áo quần, rửa mặt sạch sẽ.

Sau đó cô lấy điện thoại ra: “Alo, 110 đúng không? Em muốn báo án.”

Mặc dù cảnh sát đã xem xét tình hình của trường cấp ba, đặc biệt tránh giờ học rồi, nhưng tin tức “Ngô Văn Hãn bị chú cảnh sát đưa đi không rõ lý do” vẫn bị truyền ra ngoài.

Ba của Ngô Văn Hãn vừa đến đồn cảnh sát đã cho cậu ta liền một cái bạt tai, mấy người xung quanh vội vàng chạy lại ngăn, lúc này cậu ta mới tránh khỏi cái tát thứ hai.

Hai bên ngồi xuống thương lượng xem nên giải quyết thế nào, cảnh sát cảm thấy tình tiết vụ việc cũng nhẹ, nên yêu cầu Ngô Văn Hãn xin lỗi Vọng Thư và phải hứa sẽ không tái phạm nữa.

Thật ra thì Ngô Văn Hãn cũng khá “kiềm chế” khi làm chuyện xấu, chẳng qua chỉ là âm thầm bịa chuyện với Hà Nguyệt, chứ không đi lan truyền rộng rãi. Nói đúng ra thì chuyện này không tính là xúc phạm danh dự Vọng Thư, cũng không hẳn là đặt điều vu khống.

Theo lí thuyết thì cách xử lý tốt nhất là để Vọng Thư âm thầm liên hệ với nhà trường, mời giáo viên ra mặt phê bình cậu ta qua loa là cũng khá ổn rồi.

Tuy nhiên Vọng Thư không muốn như vậy.

Cô không phải Thánh Mẫu, bản thân bị tổn thương rồi mà còn phải thông cảm cho người khác. Tất cả sự nhẫn nhịn và kiềm chế trước kia chỉ bởi vì Hà Nguyệt là mẹ cô.

Có điều bây giờ cô đã nhận ra, nhẫn nhịn và nhượng bộ không có tí tác dụng nào. Nếu cái giá phải trả cho người phạm sai lầm thấp đến như vậy, vậy thì anh ta sẽ càng trắng trợn được voi đòi tiên.

Cô đây muốn để cho người khác nhìn thấy cảnh cậu ta bị cảnh sát đưa đi, để cho Ngô Văn Hãn biết hối hận và kiêng dè; cô đây muốn chuyện này được chú ý, đủ để chuyển hướng dư luận của mọi người đối với Lăng Việt.

Không biết Viện Thịnh Dung âm thầm trao đổi chuyện gì với Hà Nguyệt, sau khi Hà Nguyệt ra khỏi đồn cảnh sát, bà không đề cập một chữ về chuyện tối hôm đó với Vọng Thư nữa, chỉ vội vàng rời đi, rồi gửi tin nhắn Wechat cho cô, nói nhiệt độ đầu xuân hay thay đổi, chủ nhật sẽ kêu Vọng Dự gửi táo, lê và ít thuốc dự phòng cho cô.

Coi như là hành động thay cho lời xin lỗi.

Nhưng Vọng Thư không còn chút mong đợi nào đối với Hà Nguyệt nữa.

Cô chỉ trả lời đơn giản “Dạ”.

Hôm sau Vọng Thư quay lại lớp học, Lăng Việt đã chủ động đi tìm Viên Thịnh Dung xin đổi chỗ ngồi, không ngồi bàn sau Vọng Thư nữa, hai người cũng không còn âm thầm trao đổi.

Các bạn trong lớp vẫn ồn ào như không có chuyện gì xảy ra, bình thường đến lạ.

Quý Ngâm Thu ngầm lo lắng cho Vọng Thư, nhưng cô nàng không hiểu rõ tình hình, không dám tùy tiện mở miệng, chỉ ôm đầu giải toán hình học, cuối cùng giải ra kết quả “CP=BE”, không khỏi khóc trong lòng một chút.

Là do cô giải sai.

Nhất định là cô giải sai rồi.

Vọng Thư thò đầu sang: “Đáp án này đúng.”

Cô không muốn để Quý Ngâm Thu lo lắng, vậy nên lén lút tiết lộ bí mật: “Nhưng CP cậu ship bằng HE.”

Quý Ngâm Thu mừng như điên.

==

Một tuần sau, bài văn của Lăng Việt lần đầu tiên được chọn làm bài văn mẫu, in ra cho học sinh các lớp tham khảo.

Cậu còn là người không giỏi viết văn tự sự.

Vọng Thư đọc bài văn này trong một buổi chiều ấm áp.

Cậu dùng giọng văn của một chiếc flycam, kể câu chuyện nó theo chân một nhà thám hiểm tìm kiếm sự tự do.

Bọn họ dùng bước chân của mình đo đạc mỗi một thước núi, một tấc sông; dùng ống kính của mình ghi lại mọi vẻ đẹp tráng lệ; cùng nhau nhìn ngắm vẻ đẹp hùng vĩ và thơ mộng của cánh rừng khó chinh phục; cùng nhau chứng kiến cảnh tượng hàng ngàn tảng băng tan ra và đổ sụp xuống đại dương.

Nhà thám hiểm không được người nhà thấu hiểu, anh cũng từng bị bỏ rơi. Trong một đêm trăng sáng bị nhà cao tầng che khuất, bọn họ cùng nhau nếm trải mùi vị của sự cô độc.

Nhưng sau đó, bọn họ cùng nhau leo lên vách núi được ánh trăng bao phủ, ngắm nhìn vầng trăng khuyết trong ánh sáng lấp lánh.

Bọn họ quyết định lên đường lần nữa.

Cuối cùng, Lăng Việt dùng ngôi kể của chiếc flycam viết một câu: 

【Chạy về ánh sáng phía trước, tôi ở bên cạnh bạn.】

Chỗ cuối bài, vốn nên là một câu văn, thì một vầng trăng nhỏ lại được vẽ ra.

…..

Tác giả có lời muốn nói:  

Câu cuối cùng của Lăng Việt là tiếng lòng ban đầu của tôi khi viết truyện này. (Các bạn không quên ý nghĩa tên của Vọng Thư đâu nhỉ! Chương 5 đã đề cập, vầng trăng nhỏ là ám chỉ tới Vọng Thư.)

Đời người có chín mươi tám chuyện không vừa lòng, nhưng chỉ có hai ba chuyện có thể tâm sự với người khác.

Bởi vì sự ảnh hưởng từ gia đình, Vọng Thư rất cô độc. Truyện đã viết tới đây, nhưng cô vẫn chưa từng kể rõ với ai về cha mẹ mình, may mắn thay cô gặp được Lăng Việt, kiên định ôm cả cô và sự cô độc ấy vào lòng mình.

Hy vọng mọi người đều có thể gặp được người dịu dàng và kiên định như vậy.

==

Chính văn sẽ hoàn sau khi hai người lên đại học, câu chuyện tình yêu ngọt ngào sẽ được viết tiếp ở ngoại truyện.