Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại

Chương 5



Đây là lần đầu tiên cô bằng mặt mà không bằng lòng, biết rõ Hà Nguyệt sẽ không cho phép cô làm nhưng vẫn khăng khăng làm

Cô giống như là cố đem tay của mình vươn ra khỏi căn phòng tối, cảm nhận được cơn gió đầu tiên.

Vọng Thư giống như không có chuyện gì, bình tĩnh quay người lại: “Bài văn làm sao vậy mẹ?”

“Phụ huynh trong diễn đàn đều nói con viết bài văn kia là cho đài phát thanh?”

“À? Bọn họ nói sao vậy?” Cô làm như thể mình mới biết vậy, tò mò nhìn của phụ huynh khác đối với mình.

“Chuyện này không có liên quan đến bọn họ nên không xảy ra chuyện gì quá lớn!” Hà Nguyệt đã nói hai lần nhưng lần nào cũng bị Vọng Thư lảng tránh, có chút tức giận: “Vọng Thư, chuyện này nên để thầy cô hiệu trưởng giải quyết, con xen vào làm gì? Con nhìn xem, chuyện đã lâu như vậy thì con nhảy ra làm gì?”

Giọng bà ấy rất lớn, nói hết câu này đến cái khác, không có ý định dừng lại, rất có cảm giác hùng hổ bắt nạt người khác.

“Con đúng là ngu ngốc, tự nhiên đứng ra làm chim đầu đàn, không biết sau lưng con có bao nhiêu người chê cười con đâu!”

“May lỡ con bị giáo viên ‘ghim’ thì làm sao bây giờ?”

“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, hiện tại con nên lấy việc học là việc quan trọng nhất, ít chú ý đến mấy chuyện lung tung, lộn xộn đó!”

“Còn như vậy thì mẹ sẽ tịch thu điện thoại của con, không cho mang đến trường nữa.”

Vọng Thư cau mày, qua một lát mới bình tĩnh nói: “Con không quan tâm chuyện đó, nhà trường chỉ bảo con viết một bài văn thôi, không có liên quan đến đài phát thanh.”

“Thật không?”

“Vâng ạ. Hơn nữa, nếu hiệu trưởng muốn dẹp đài phát thanh thì cũng không duyệt bài văn của con đâu.”

“Hơn nữa giáo viên ngữ văn còn muốn con gia nhập câu lạc bộ phát thanh.” Cô quan sát vẻ mặt của Hà Nguyệt, thấy bà ấy cau mày, có dấu hiệu tức giận thì nhẹ nhàng nói thêm: “Nếu tham gia thì cũng có thể viết vào học bạ, có lợi cho chiêu sinh đại học.”

Hà Nguyệt nghi ngờ nhìn cô, trong lúc nói chuyện Vọng Thư đều cầm lấy cặp của mình, cả người thả lỏng, không có biểu hiện căng thẳng hay chột dạ nào.

Khi cô nâng mắt lên nhìn thẳng người khác, đôi mắt cô híp lại, hoàn toàn che dấu đi sự bướng bỉnh, lộ ra con ngươi trong sáng, nhìn rất đơn thuần, vô tội.

“Tốt nhất là không nên tham gia mấy câu lạc bộ này, nhưng nếu mà cô Viên cứ muốn con vào thì con nên vào.”

“Vâng ạ.”

Vọng Thư trở mình trên giường, chờ ở ngoài không còn ai nữa thì lặng lẽ bật đèn, mở cuốn sách《 Hôm nay bạn thật đẹp 》, im lặng ngắm nhìn chú khủng long dễ thương.

Sáng hôm sau thức dậy, Hà Nguyệt không có ở nhà, có lẽ là đi ra ngoài mua đồ ăn. Trên ghế móc một chiếc áo khoác nam, đầy mùi thuốc lá, từ xa cũng có thể ngửi được.

Vọng Thư và Vọng Dự từ trong phòng đi ra: “Dậy rồi à?”

“Vâng ạ.”

“Gần đây học thế nào?”

“Khá tốt ạ.” Vẫn là những câu hỏi cũ, Vọng Thư cũng đoán được câu tiếp theo là gì.

Đôi khi cuộc nói chuyện cũng có thể thể hiện rất nhiều thứ. Hà Nguyệt mới khi nói đến việc học đều có thể nói rất nhiều thứ, bài thi toán lý hóa, từ vựng tiếng anh, mà Vọng Dự chỉ có thể hỏi mấy câu chung chung vậy thôi.

“Phải chú ý sức khỏe của mình, đừng quá mệt mỏi, sức khỏe là quan trọng nhất.”

“Vâng ạ.”

Vọng Dự cầm lấy chiếc áo khoác: “Ba có việc phải đi ra ngoài một lát, nên không ở nhà ăn, lát con nói với mẹ con.”

Vọng Thư im lặng, nhìn ông thay giày rồi rời đi.

Một lát sau, Hà Nguyệt mua đồ ăn trở về: “Ba con đâu?”

“Vừa mới ra ngoài rồi ạ.”

“Hừ, mỗi ngày đều chạy ra ngoài, ông ta không xem nơi này là nhà à?” Bà ấy nổi giận đùng đùng vào bếp, bắt đầu rửa tay nấu cơm.

Vọng Thư đứng trong phòng khách một hồi, cảm giác cô như một cành cây nhỏ còn cơn buồn ngủ là một vũng bùn, đang cố hết sức kéo cô xuống.

—-

Ngủ qua một giấc, Vọng Thư đã làm xong mấy câu hỏi bài tập, lấy cô phải đi mua sách, cô liền đến tiệm cà phê sách mà mình thích.

Chủ tiệm là một đôi vợ chồng trẻ, hai người mua một căn nhà mặt tiền, tự mình trang trí nội. Cánh cửa trang trí bằng hoa quấn quanh, bên trong còn có mùi gỗ thơm nhẹ.

Bên phải cánh cửa là bàn làm việc, buổi chiều đôi vợ chồng sẽ trang trí những món đồ nhỏ xinh bằng gỗ, nhìn sang hướng khác sẽ là những kệ sách đan xen cùng với chỗ ngồi. Bên trong là một khu vực nhỏ, trải những tấm thảm lông và sô pha mềm mại, thư giãn rất tốt.

Cô đã dành ra nửa buổi chiều để tìm sách, sau đó mới về nhà thu dọn đồ đạc quay lại trường học.

Lúc cô chuẩn bị rời đi mới nhớ ra là bánh kem mà Quý Ngâm Thu cho cô mới ăn một hộp, cô suy nghĩ rồi yên lặng ăn hết bánh kem.

Bánh kem vừa mới lấy ra từ tủ lạnh, hơi lạnh từ thực quản lan đến dạ dày, rồi từ từ lan ra cả người. Vọng Thư uống vài ngụm nước ấm nhưng không thể làm tan hơi lạnh trong bụng.

Buổi sáng hôm sau, Quý Ngâm Thu vẫn còn đang mơ màng buồn ngủ thì đến hỏi cả nhà có ăn bánh kem thế nào.

“Bọn họ đều cảm rất ngon.” Vọng Thư nghe thấy chính mình nói.

Cô cảm thấy rất rõ thấy rất ghét chính mình, một câu nói dối lại nói thêm một câu nữa, chỉ có thể để vết thương thối rửa dưới mặt hồ bình lặng.

“Vậy là được rồi, mẹ mình bắt mình nhất định phải hỏi đấy!”

“Nhưng mà mình nghĩ, nếu nó không ngon thì cậu khó nói ra lắm đó!”

“Cho nên mẹ mình chắc là lừa dối người khác thôi.”

“Mẹ cậu chắc muốn khẳng định tay nghề thôi.”

“Người lớn nhưng tính cách giống đứa trẻ.”

“Đúng rồi, mình kể cho cậu nghe.” Quý Ngâm Thu đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng nhìn Vọng Thư mà kể chuyện mới xảy ra cuối tuần.

“Làm sao vậy?” Vọng Thư ngẩng đầu lên.

Cô rất nghiêm túc khi người khác kể chuyện, sẽ im lặng mà nghe, không chen lời nên làm người khác nảy ra sự tin tưởng.

“Hôm thứ bảy mình xem tiểu thuyết bị ba mẹ mình phát hiện!”

“Mẹ mình bảo mình tìm gì đó trên điện thoại nhưng mà mình đang đọc tiểu thuyết.”

“Khi mở khoá màn hình, giao diện là cảnh nam nữ chính đang hôn đấy! Viết như thật, sống động khiến người khác nuốt nước miếng.”

“Mẹ cậu mắng cậu?”

“Nếu mắng thì tốt rồi.”

“Mấu chốt là ba mẹ mình cùng nhau nghiên cứu cẩn thận, còn dùng bộ dáng của giáo viên để phân thích tại sao mình thích đọc thể loại đó.”

“Cứu mạng!” Quý Ngâm Thu vỗ trán, làm ra vẻ không thể chịu đựng được: “Đó chỉ là một cuốn cưới trước yêu sau đơn giản ngọt ngào thôi!”

“Tại sao cậu lại thích đọc thể loại đó vậy?”

“Đương nhiên là do mình là nhà phê bình truyện sắc nha! Có thể quang minh chính đại chiếm tiện nghi đó!”

“Thật không dám tưởng tượng vẻ mặt của họ khi thấy doi* đâu.”

*Doi đầu tiên được lan truyền từ fandom, và sau đó lan sang Weibo, trở thành một từ vựng phổ biến cho người hâm mộ CP. ( Ở đây có thể hiểu là ảnh nóng đó, cre: zhuanlan.zhihu)

Vọng Thư nghe theo lời cậu ấy nói thử tưởng tượng một chút, thật sự quá đáng sợ.

Cô bình tĩnh nói: “Ít nhất lúc đó cậu không xem cảnh nam chính ép nữ chính 419 trong truyện người lớn.”

“Đúng là vậy thật.”

“Vậy ba mẹ cậu phân tích cái gì vậy?”

“Không phân tích gì cả, bọn họ không thể hiểu được hạnh phúc của mình nên cuối cùng chỉ nói có thể xem nhưng không được ảnh hưởng đến tam quan và sinh hoạt hằng ngày.”

“Với lại chọn phổ cập tình yêu khoa học cho mình, thuận tiện còn nhét cho mình một bát thức ăn cho chó!”

Vọng Thư cảm thấy ba mẹ của Quý Ngâm Thu thật sự có thể làm cô kinh ngạc, cô còn phát hiện, thì ra ở trên đời này còn vẫn còn một mối quan hệ ba mẹ con cái tốt như vậy.

Trong thời gian nghỉ giải lao, Vọng Thư đi đến phòng của tổ ngữ văn và nộp cho giáo viên ngữ văn của mình là Viên Thịnh Dung một tờ giấy xin gia nhập câu lạc bộ phát thanh.

Cô không nói thật với mẹ mình, cô Viên căn bản không có mời cô tham gia câu lạc bộ. Chỉ là lúc mới khai giảng bà ấy có khen giọng đọc của cô trong trẻo, nhẹ nhàng như là ánh sáng mùa thu xuyên qua hành lang vậy.

Khi đó, cô thực sự rất thích câu lạc bộ phát thanh này nhưng mà Hà Nguyệt nhất định không đồng ý nên phải đành từ bỏ.

Gia đình ảnh hưởng cô rất lớn, Hà Nguyệt có khả năng khống chế rất mạnh, những thứ cô thích nhưng Hà Nguyệt không thích thì chỉ có thể từ bỏ.

Những món đồ chơi mà cô muốn, những thứ cô muốn học, không phải cô chưa từng khóc để đòi những cuối cùng chỉ có thể dùng đôi mắt đỏ hoe xin lỗi Hà Nguyệt.

Vọng Thư nhớ lại hồi bé, cảm thấy chính mình xấu hổ và đáng thương.

Nhưng bây giờ không giống nhau, cô có một ít năng lượng giành lấy những đồ mình thích.

Cô muốn cho Lăng Việt nhớ kỹ.

Quan trọng hơn là——cô đã phản kháng lại.

Từ trong văn phòng của giáo viên bước ra, cô tình cờ gặp Lăng Việt và một cậu nam sinh học lớp bên cạnh nhưng đã quên tên cậu ấy là gì.

Cậu nam sinh thấy cô hình như nhớ đến vụ việc ồn ào tuần trước, gật đầu với cô rồi quay qua chọc ghẹo Lăng Việt: “Kìa, đại ân nhân của mày kìa!”

Vọng Thư đã có ý đồ muốn nói chuyện mấy câu với Lăng Việt, nên dừng bước chân, nói chuyện với cậu nam sinh không biết tên kia: “Cái gì mà đại ân nhân?”

“Mình cảm thấy cậu không có trong câu lạc bộ phát thanh thật quá đáng tiếc.”

“Chuyện đó cũng không nên phát triển như vậy.”

Trong khi nói, cô liếc nhìn Lăng Việt đang im lặng đứng kế bên.

Tâm trạng lần này của cậu ấy hình như đã tốt hơn rất nhiều, cậu ấy lại trở thành người con trai ôn hòa ấm áp, lại chủ động nói chuyện với cô: “Vẫn nên văn ơn cậu, lớp trưởng lớp hai. Bài văn đó cũng xem như giải vây giúp mình.”

Niềm vui sướng khi nộp đơn cho cô chưa hết, cô buột miệng thốt ra một câu: “Lăng Việt, cậu có phải đã quên tên mình rồi không? Tại sao mỗi lần gặp mình cậu đều gọi mình là lớp trưởng vậy?”

Lời vừa ra khỏi miệng, cô cảm thấy có chút ngơ người.

Những lời này hình như không có ý khiêu khích, giúp đỡ.

Cô chỉ có thể nặn ra một nụ cười xem như đây là một trò vui.

Lăng Việt dừng lại, buông lỏng sợi dây quấn quanh ngón tay, thẻ công tác của hội học sinh bay lên giữa không trung.

“Mình nhớ mà.” Đôi mắt cậu nghiêm túc nâng lên nhìn Vọng Thư, bóng cô phản chiếu trong con ngươi của cậu, làm người khác cảm giác như mình được tôn trọng: “Cậu là Vọng Thư.”

“Hi hoà Vọng Thư, mặt trăng, tên này rất hay.”

Hi hoà, Vọng Thư, đều là những vị thần mặt trời và mặt trăng của Trung Quốc cổ đại.*

*Này mình không hiểu lắm nên để sát raw luôn nha.

Vọng Thư cảm thấy trái tim của mình như bị vuốt ve một chút, toàn bộ máy trong người đều chạy ngược lại, hai bên tai đều nóng lên.

Cô cảm thấy mặt mình đã đỏ lên rồi, sợ bị người khác phát hiện nên vội vàng nói một câu có lệ, vội vã rời đi.

Khi còn nhỏ, cô đã từng hỏi qua Hà Nguyệt tại sao lại đặt cho cô cái tên này. Lúc ấy, Hà Nguyệt đang dọn dẹp một rương để đồ, nghe xong bà ấy lau cái trán ướt đẫm mồ hôi, đầu ngón tay còn dính chút nước: “Bởi vì mẹ hi vọng con có thể là cho mẹ thoải mái, nên gọi là Vọng Thư.”

“À?”

“À cái gì? Con phải cố gắng nghe lời, đừng làm mẹ lo lắng, biết không?”

Người lớn đặt tên cho con của mình nhất định sẽ không qua loa, những lời Hà Nguyệt nói lúc ấy cũng có thể là nói giỡn nhưng bà ấy không biết, chỉ một câu nói thản nhiên của mình cũng đã khiến Vọng Thư khó chịu một lúc lâu.

Bây giờ nghe được từ miệng Lăng Việt một câu nghĩa rộng như vậy thì khúc mắc trong lòng cô cũng đã tan thành mây khói.

Thì ra, tên cô cũng có một ý nghĩa lãng mạn như vậy.

Cậu nam sinh vừa đứng nói chuyện với Vọng Thư xong thì nhìn thấy bóng lưng hốt hoảng của cô, nhỏ giọng nói với Lăng Việt: “Người anh em, chắc là người lớp trưởng đó cũng thích mày đó, tao của thấy lỗ tai của cậu ấy đều đỏ.”

Lăng Việt nhìn cảnh cáo cậu ta: “Đừng nói nhảm.”

Anh vừa mới trải qua cảm giác bị người khác đồn thôi, cũng không muốn người khác phải chịu cảm giác này.

Cậu nam sinh ngậm miệng, giơ tay đầu hàng.