Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

Chương 27: Tôi không có đau lòng cho cậu đâu



27

Khương Nặc nghe lời nhắm mắt và ngậm miệng lại.

Thu Diệc Diệu nhìn hắn hai giây.

Khương Nặc nhắm mắt lại đẹp quá.

Lông mi rất dài, tựa như là cánh bướm. Hắn vừa lúc ngồi ở bên cạnh cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua song cửa toả vào, đổ lên những vệt sáng trên gương mặt của hắn. Sống mũi cao thẳng, độ cong thành hình môi đẹp đẽ, chỉ là đang hơi mím chặt, cũng có chút trắng bệch.

Cậu lấy lại bình tĩnh, cúi đầu xé một miếng bông rồi thấm nước thuốc, nhẹ nhàng chấm lên vết thương ở trên đầu gối, vừa khử trùng vừa lau bụi bặm và cát đá đi.

Lúc này, Khương Nặc đã lặng lẽ mở mắt ra, nhìn người ở trước mặt.

Thu Diệc Diệu khử trùng thật sự nghiêm túc, cậu còn chưa lấy cho mình một chiếc ghế mà là một chân cong, một chân quỳ trên đất, cứ ở tư thế này để xử lý vết thương cho hắn.

Khương Nặc đột nhiên cảm thấy lòng của mình đã mềm thành một mảnh, giống như chưa từng có người vì hắn mà làm điều này.

Hắn không rõ chính bản thân của mình là đang làm sao đây, có lẽ cơ thể đang ở hoàn cảnh mệt mỏi nên khiến cho cảm xúc của con người trở nên mẫn cảm.

Hắn không tự chủ được vươn tay, xoa xoa tóc của Thu Diệc Diệu ở trước mặt.

"Làm sao vậy? Đau hả?" Thu Diệc Diệu ngẩng đầu hỏi, Khương Nặc phát hiện hai mí mắt của cậu rất sâu, tròng mắt trong trẻo, lúc nhìn lại đây đôi mắt còn trông rất tròn.

"Cảm ơn."

Thu Diệc Diệu ngẩn người, cắt ghép hai câu nói của mình và Khương Nặc lại thì phát hiện đây là hai chuyện khác nhau.

"Cảm ơn cái đầu cậu, cảm ơn lần nữa là tôi cắn cậu đấy." Thu Diệu Diệu lộ cái răng nanh của mình ra với hắn.

Đáng yêu quá.

Khương Nặc cười, không nói nữa.

Bây giờ hắn bắt đầu cảm thấy có chút may mắn khi mà lúc trước lại chơi cái trò thử thách kia.

Thu Diệc Diệu vất vả đỡ tên báu vật to bự cao một mét tám di chuyển về phía khu dạy học.

Phòng y tế và sân thể dục thì rất gần, nhưng khu dạy học thì lại rất xa.

"Đại ca Thiên Địch đâu rồi? Sao lại chơi trốn mất chứ, đi khiếu nại thì cũng phải sớm về rồi." Thu Diệc Diệu nhìn xung quanh.

"Cậu đỡ không được?" Khương Nặc nhìn cậu.

"Ha! Tôi đệt! Cậu cố ý!" Thu Diệc Diệu cảm thấy người ở trên vai càng lúc càng nặng, cảm giác như tên chó này đang ỷ vào việc mình bị thương nên cả người đều đè lên cậu.

"Không được rèn luyện nhiều rồi."

"Ai không được? Ông đây rất được nghe chưa!" Thu Diệc Diệu hét lên.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, lúc này cậu thấy phía trước chỗ cua có một bóng dáng chợt thoáng qua, là La Thiên Địch.

Khương Nặc cũng thấy rõ.

"Thiên——" Thu Diệc Diệu đang muốn gọi thì lại bị Khương Nặc bịt miệng, đành phải trơ mắt nhìn La Thiên Địch chạy mất dáng.

"Ơ cậu àm ái gì ậy!" Cậu làm cái gì vậy! Miệng của Thu Diệc Diệu vẫn đang bị Khương Nặc bịt lại, phát ra âm thanh không rõ ràng.

"Đừng gọi loạn."

"Ai gọi loạn? Tôi gọi La Thiên Địch mà!"

"Tôi không muốn thu hút ánh mắt của người khác." Khương Nặc nói.

Có ý gì vậy?

Người này cũng có gánh nặng của thần tượng nữa hả? Không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ cử động không tiện của mình?

"Chúng ta như thế này còn chưa đủ nổi bật hay sao?" Thu Diệc Diệu cực kỳ cạn lời, tốc độ di chuyển của hai người bọn họ có thể so được với cả ốc sên, mỗi một học sinh đi ngang qua đều sẽ tò mò nhìn bọn họ một cái.

"Cậu đỡ tôi về là đủ rồi."

"Không đủ, không đủ được! Với lại đây không phải là đỡ, là khiêng!" Thu Diệc Diệu thầm nghĩ có phải nếu cậu cứ đứng nói chuyện thế này thì eo sẽ bị đau hay không?

Khương Nặc dùng ánh mắt yếu đuối đáng thương nhìn cậu.

Thu Diệc Diệu bại trận, nhận mệnh lệnh, "Được rồi, về việc điều khiển người khác thì cậu là chuyên gia rồi."

Buổi tối, mọi người đã mất hết tâm tư để tập trung vào tiết tự học, trong phòng cãi cọ ồn ào.

Mặc dù hai môn trời đánh là tiếng Anh và toán cũng đã có thêm một bài kiểm tra, nhưng mà mọi người đều rất lười làm.

Thu Diệc Diệu chưa bao giờ làm toán, cậu lấy bài kiểm tra tiếng Anh ra, một tay đỡ đầu, một tay viết ABCD trên giấy thi. Bài kiểm tra này đối với cậu mà nói thì quá đơn giản.

Ông Lý đi vào, trong lớp lúc này càng thêm náo nhiệt, có người lớn tiếng hỏi, "Thế nào rồi ạ? Kết quả khiếu nại của 4x100m như thế nào ạ?"

Ông Lý nhìn người kia một cái, hắng giọng tỏ vẻ có lời muốn nói nên phòng học an tĩnh trở lại, mọi người đều sốt ruột mong chờ nhìn thầy, còn có mấy nữ sinh nắm chặt tay lại với nhau.

"Khiếu nại thành công rồi, tuy rằng trọng tài không thấy được tình huống lúc đó nhưng có vài bạn học ở đấy đều hỗ trợ làm chứng."

"Thành tích của lớp 9 bị huỷ, nhưng không thể cộng điểm được vì thế thành tích của lớp chúng ta chỉ lên thêm một bậc, cuối cùng thì chúng ta ở vị trí thứ bảy*."

*Tác giả vẫn ghi là thứ bảy, vì ở hạng mục chạy 4x100m thì lớp 11-3 đã thắng 11-9 rồi, tức là vốn dĩ thành tích chạy đã ở vị trí thứ bảy, bên trên còn có 6 lớp nữa nên không thể cộng điểm để nâng hạng được. Vì vậy có vẻ như là sẽ được cộng điểm ở tổng thành tích.

"Yeahhh! Lớp 9 đáng đời!"

"Hại người cuối cùng lại hại mình! Bọn họ phải nhận một hình phạt xứng đáng!"

Trong lớp học có người vì thành tích của lớp 9 bị huỷ mà vỗ tay, cũng có người thì thở dài, vốn đã có hy vọng vào top 3, bây giờ chỉ còn lại thành tích thứ bảy.

"Giờ đây chúng ta còn một vấn đề." Ông Lý nhìn xung quanh một vòng, "Bạn lớp trưởng Khương Nặc bị thương ở chân rồi, ngày mai chắc chắn không chạy 5000m được, có ai tình nguyện thay bạn thi đấu không?"

Một thoáng yên tĩnh.

"Không ai xung phong sao? Không có thì thầy sẽ gọi tên nhé."

Các bạn học nhìn nhau, sau đó nhao nhao cúi đầu, hy vọng là thầy Lý sẽ không gọi đến tên của mình, giống như là từng con đà điểu đang chôn đầu ở trong cát.

Sau một hồi yên lặng, bỗng nghe thấy ở cuối phòng học phát ra một tiếng nói mạch lạc.

"Em thi!"

Mọi người đều nhốn nháo xoay đầu lại thì thấy đó là Thu Diệc Diệu ngồi bên cạnh Khương Nặc.

Khương Nặc cũng giật mình không kém, trăm triệu lần hắn không thể ngờ, một Thu Diệc Diệu vốn ghét chạy đường dài lại nguyện ý thay hắn để hoàn thành môn thi đấu.

Trước đó Thu Diệc Diệu cũng chưa hỏi Khương Nặc rằng ngày mai chạy 5000m thì phải thế nào đây.

Thật ra cậu cũng không dám đối mặt, cậu sợ nếu mình hỏi thì Khuơng Nặc sẽ thuận miệng nói, "Nếu không thì cậu thi giúp tôi đi", cậu cũng chỉ có thể căng da đầu ra để nghĩ cách tiếp.

Nhưng vào lúc này không biết vì điều gì khi cả lớp yên lặng, cậu lại nhìn không được.

Không sai, cậu nhìn không nổi.

Khương Nặc là lớp trưởng của lớp 3, bình thường vì các bạn mà phục vụ nhiều như thế, vậy mà ở ngay thời điểm mấu chốt xem trọng danh dự tập thể như vậy lại không một bạn học nào tình nguyện thay thế hắn chạy 5000m.

Không phải là 5000m thôi sao, cậu chạy là được.

Còn chưa nói là tham gia chạy 5000m có cả kẻ thù truyền kiếp của bọn họ, Lưu Dũng.

Tạm dừng lại ngắn ngủi, cả lớp vang lên một trận vỗ tay.

Thu Diệc Diệu không để ý đến chuyện này, gương mặt cậu không thay đổi mà cúi đầu xem đề, viết một chữ C lên trên giấy thi.

Thầy Lý Đầu Nhi cũng bất ngờ không lường trước được, ông không nghĩ học sinh này năm ngoái một môn cũng không muốn tham gia vậy mà một năm sau lại thay đổi nhiều đến thế.

"Em thật sự muốn thi?" Ông Lý hỏi.

"Vâng." Thu Diệc Diệu không ngẩng đầu, lại viết thêm chữ A.

"Được, được, thầy sẽ giúp em đi đăng ký! Mọi người nhìn đi, phải học tập bạn Thu Diệc Diệu đấy!" Thầy Lý nói rồi lập tức chạy ra khỏi phòng học để đi đăng ký lại danh sách.

Khương Nặc cũng nghiêng đầu nhìn cậu, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.

"Mẹ nó cậu đừng dùng cái ánh mắt này nhìn tôi." Thu Diệc Diệu lười biếng nâng mí mắt lên.

Vài giây sau.

Khương Nặc: "Vợ anh giỏi quá, cảm ơn vợ nhé."

Thu Diệc Diệu cầm bút thành dao, đặt ở trên cổ của Khương Nặc.

"Ở trong xã hội cũ thì nói bậy là sẽ bị kéo đi tròng lồng heo vào người biết chưa!"

Nói rồi, "dao" cũng ghì chặt vào cổ của Khương Nặc.

"Tôi sai rồi tôi sai rồi, xin đại hiệp tha mạng." Khương Nặc phối hợp lên tiếng.

Thu Diệc Diệu "chậc" một cái.

"Trẻ con."

Còn tốt là Khương Nặc không tiếp tục nói cảm ơn với cậu, nếu không thì cậu thật sự sẽ lại kề dao vào cổ của hắn đấy, nói được thì làm được.

Buổi tối lúc trở về ký túc xá, Thu Diệc Diệu ném Khương Nặc cho La Thiên Địch. Cậu không muốn tiếp tục quản nữa, nặng muốn chết, khiêng một người như thế về đến ký túc xá thì ngày mai cậu cũng không cần phải chạy 5000m nữa.

Thu Diệc Diệu rửa mặt xong thì dùng một cái khăn xoa mái tóc ướt sũng, đột nhiên lại trông thấy có một Khương Nặc đang ngồi ở trên giường mình nên hoảng sợ.

"Má nó, cậu làm gì ở đây vậy!"

"Chờ cậu." Khương Nặc nói.

"?"

"Cậu quên rồi sao? Buổi sáng ở sân thể dục cậu bảo tối lên giường thì nói mà." Khương Nặc thoạt nhìn rất là vô tội.

Thu Diệc Diệu nhớ tới, đúng là khi thi vòng loại xong thì mình đã nói một câu như vậy.

Buổi tối lên giường thì nói cậu tuyệt vời ở đâu.

Một câu trêu chọc như vậy đấy!

Bỗng dưng Thu Diệc Diệu có hơi đỏ mặt, không ngờ chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà Khương Nặc lại nhớ rõ như thế, tới rồi đó, tới nữa rồi đó!

Bây giờ cậu nên biết phải làm sao đây? Bào chữa cái gì đây?

Không lẽ thật sự muốn phân cao thấp ở trên giường à?

Cũng may là Khương Nặc đã kịp thời cứu cậu, "Được rồi, không trêu cậu nữa, đến đây giúp tôi bôi thuốc đi."

"?"

Khương Nặc chầm chậm lấy ra số thuốc mà hôm nay đã mua ở phòng y tế.

"Cậu không tự bôi được sao?"

"Không." Khương Nặc nói rất hợp tình hợp lý, "Tôi không nhìn máu được."

"......"

Thu Diệc Diệu thấy ở trên đùi của Khương Nặc đã hoàn toàn không còn màu của thuốc nữa, có bị quần cọ qua thì cũng không thể lau sạch đi hết như thế.

"Cậu tắm hả?"

"Đúng rồi."

"Bác sĩ nói vết thương không được dính nước mà cậu còn đi tắm?!" Thu Diệc Diệu gào ầm lên. Người này bình thường khi đi học thầy cô nói qua kiến thức gì cũng sẽ không quên, nhưng tại sao lời bác sĩ nói lại không để trong lòng chứ!

"Hôm nay đổ nhiều mồ hôi mà... Với lại, không được tắm rửa sạch sẽ để sang tìm cậu sao?" Khương Nặc cười.

Thu Diệc Diệu cạn lời, còn nói đùa với cậu nữa chứ.

"Cậu mà nhiều lời nữa thì đừng nói đến việc bôi thuốc, bây giờ tôi còn muốn đá cậu rơi xuống giường."

Vì không thể bị đá một cú rơi xuống, Khuơng Nặc nghe lời ngậm miệng.

Thu Diệc Diệu bôi thuốc tốt nhất cho Khương Nặc, rồi lại ôm lấy hắn lôi về phòng ký túc xá.

Người này lại còn bị thương cả hai chân, nếu không thì một chân thôi cũng có thể để cho hắn nhảy lò cò về phòng ký túc được.

Cuối cùng cũng đưa Phật về được tây thiên, lúc đi khỏi thì lại gặp La Thiên Địch vừa đi từ phòng rửa mặt trở về.

"Hi~ bé Diệu Diệu." La Thiên Địch vẫn mang một vẻ mặt đáng ghét.

"Thiên Địch." Thu Diệc Diệu chợt nhớ tới tối hôm nay cậu ấy đưa Khương Nặc về ký túc xá nên thuận miệng hỏi, "Thế nào? Khiêng Khương Nặc về ký túc xá có phải đã phế đi cả đôi tay kỳ lân của cậu rồi không?"

"Tại sao lại phải khiêng?"

"À đỡ, kéo." Thu Diệc Diệu thay đổi lại từ ngữ.

"Có cần đâu, cậu ta tự đi được mà." La Thiên Địch khó hiểu.

"Tự đi được?" Thu Diệc Diệu mở bừng hai mắt, Khương Nặc ở trước mặt cậu hệt như là lá liễu trước gió kia mà?

"Đúng rồi, hơi chậm một chút thôi." La Thiên Địch kỳ quái nhìn cậu rồi xoay người đẩy cửa vào phòng của mình.

"** má!" Thu Diệc Diệu đứng ở chỗ suy nghĩ một chút rồi phát ra một câu tán thưởng.

Bỗng dưng cậu lại nhớ ra, nếu như Khương Nặc thật sự đi không được thì làm sao có thể đến và ngồi lên giường của cậu? Không lẽ để cho La Thiên Địch đỡ tới ư, làm sao có thể? La Thiên Địch nếu phải dùng sức để đỡ hắn sang đây thì đã tự bôi thuốc cho hắn luôn rồi.

Cậu lao vào phòng của Khương Nặc, Khương Nặc thì đang thoăn thoắt tự bò lên giường của mình, không hề phòng bị nên khi thấy cậu thì hoảng sợ.

Thu Diệc Diệu khoanh tay, cười lạnh một tiếng, "Ha, không kịp giả vờ nhỉ?"

Khương Nặc: "..."

Thu Diệc Diệu bước hai bước tới cạnh giường, đưa tay làm bộ muốn đánh vào đầu gối của hắn.

"A đừng! Còn dính máu đấy!" Khương Nặc hô to.

Bàn tay của Thu Diệc Diệu chỉ còn cách chân của Khương Nặc 3cm, cậu cũng chỉ định doạ hắn thôi, không muốn đánh thật.

"Lừa người khác đến nghiện rồi sao?" Thu Diệc Diệu tức giận nhìn.

"... cũng hơi nghiện."

"Đệt." Thu Diệc Diệu tự sa ngã nên thở dài một tiếng.

"Thật ra rất đau, nhưng bất quá nhẫn nhịn một chút thì vẫn có thể chịu đựng được." Khương Nặc nói.

Thu Diệc Diệu nhìn thoáng qua đầu gối của hắn, không nói gì.

Quả thật bảo không đau là không có khả năng, bị thương một vết lớn như thế, nếu đổi lại là cậu thì cũng phải nhờ người ta đỡ đi.

Khương Nặc không để cho La Thiên Địch đỡ mà tự mình đi về, đoán chừng cũng không dễ dàng.

Khương Nặc thuộc về loại người sẽ không chủ động đi làm phiền người khác, có chuyện gì thì sẽ tình nguyện tự mình gánh vác, tự mình giải quyết. Nhưng khi người khác rơi vào thời điểm khó khăn thì cậu ấy lại rất nhiệt huyết đi giúp đỡ. Chẳng trách mối quan hệ ở lớp của cậu ấy rất tốt, mọi người đều phục cái danh lớp trưởng này.

Chỉ là như thế, mãi mãi đối xử tử tế với người khác thì sẽ bạc đãi chính mình.

Lòng của Thu Diệc Diệu mềm đi, lại thở dài, "Nếu cậu đau, có người đỡ sẽ tốt hơn nhưng lại ngại nói với người khác thì cứ tới tìm tôi."

Khương Nặc ngẩn người, ý cười ở trong ánh mắt lộ ra, "Được."

Người này sao lại tốt bụng và đáng yêu đến như thế.

Rõ ràng một giây trước vừa mới tóm được hành vi lừa gạt người khác, giây tiếp theo đã chấp nhận được việc này.

Thu Diệc Diệu thật sự biệt nữu*: "Tôi cũng không phải là đau lòng cho cậu đâu, chờ đến khi vết thương của cậu lành rồi, ông đây muốn cậu phải quỳ trước mặt tôi cả một ngày một đêm!"

*Nói một đằng làm một nẻo, toàn nói những thứ trái với suy nghĩ thật trong lòng mình.

"Được." Khương Nặc vẫn cười như cũ, ôn hoà gật đầu.

Tác giả có lời muốn nói.

Còn non kinh nghiệm quá bé Diệu ơi, bây giờ mà không nhân cơ hội khi anh Khương bị thương để làm công thì sau này chẳng còn cơ hội đâu đấy