Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

Chương 32: Người này khác với một Khương Nặc bình thường



32

Hôm sau là ngày hẹn cùng với đám Trần Gia Huy ra ngoài chơi một buổi, bởi vì ở tiệm net làm tổ một đêm nên hôm nay Thu Diệc Diệu tới rất sớm, đứng ở trước cổng cùng một đám người.

Lần này Trần Gia Huy gọi tới rất nhiều bạn gay trong giới của cậu ấy, có người ở trường của bọn họ, Thu Diệc Diệu nhìn mặt thấy quen, còn có người thậm chí chẳng phải là học sinh nữa.

Nhạc nền trong khu trò chơi điện tử có âm lượng rất lớn, nói chuyện ở bên trong gần như phải kề sát mặt để gào lên, nếu không thì chỉ có thể nhìn thấy đối phương đang mở miệng nhưng không biết là đang nói cái gì.

Trần Gia Huy và Từ Thành đang chơi trò bắn súng đôi, trèo lên một chỗ trông giống với thùng xe, buông màn xuống, cũng chẳng biết rõ là ở bên trong đó làm gì.

Chơi điện tử xem như là một trong số những sở thích của Trần Gia Huy, trước đây luôn lôi kéo cậu tới, hoặc là hai người bọn họ, hoặc là giống như hôm nay, ngoài hai người ra còn gọi thêm một đám bạn bè khác.

Trước đây tuy Thu Diệc Diệu không cảm thấy hứng thú đến nỗi trầm mê vào các trò chơi điện tử, nhưng cũng cảm thấy đây là một vũ khí giết thời gian lợi hại.

Nhưng hôm nay đột nhiên cậu lại chán ghét.

Tâm tình của Thu Diệc Diệu bực bội, cơ bản chơi một lúc sẽ đổi sang một trò chơi khác, rất nhanh đã thay hết các trò trong khu trò chơi điện tử.

Cuối cùng cậu dừng lại ở trước một cái máy gắp thú, nhìn những con thú bông dưới ánh đèn, xoay tiền chơi game trên tay, thở dài.

Không biết tại sao khi Khương Nặc từ chối lời mời, cậu cảm thấy thật sự thì hôm nay không nhất thiết phải đến. Sự thật cũng chính là như thế, cậu nhìn dáng vẻ người khác hưng phấn vui sướng thì lại cảm thấy bản thân mình là một kẻ cô đơn.

Không biết bởi vì Thu La Phàm và Đinh Lan hay vẫn là vì Khương Nặc.

Cậu đã sớm học được cách không để hành động của người khác làm ảnh hưởng đến cảm xúc của chính mình, như vậy sẽ chỉ làm bản thân mình đau khổ. Thế nên ngày hôm qua khi bước ra khỏi nhà, thật ra trong lòng cậu cũng đã chẳng có cảm giác gì nữa.

Ba mẹ từ giờ không còn ở trong căn nhà này, thật ra nó cũng chỉ là một cái giấy chứng nhận, không ảnh hưởng lớn đến cuộc sống sinh hoạt thường ngày của cậu. Chỉ là đùa một chút, có lẽ xuất phát từ áy náy nên ba mẹ sẽ bù đắp cho cậu nhiều hơn ở những mặt khác chăng?

Nhưng cũng muốn nói chính mình thật sự vô kiên bất tồi* ư? Như vậy cũng không phải.

*Không gì là không phá giải được.

Ba mẹ đều chọn bỏ rơi cậu, đây là một sự thật đã định. Sự thật ấy bày ra ở nơi này có nghĩa là cậu sẽ mãi mãi không có cách nào hưởng thụ tình thân thêm được nữa, một khoảng nào đó trong lòng cậu vĩnh viễn sẽ bị bỏ trống.

Loại cảm giác trống rỗng này đạt tới đỉnh điểm, khi mà cậu lấy điện thoại ra nhưng lại không thể ấn gọi được cho Khương Nặc.

Đường lui không có người dựa vào, con đường phía trước cũng không có kỳ vọng. Khi đó cậu lẻ loi đứng trên đường phố nhìn người qua kẻ lại, trái tim co chặt đến khó chịu.

Trong lòng của Thu Diệc Diệu tích tụ buồn bực, cau mày gãi gãi tóc, dứt khoát làm công tác tâm lý cho mình.

Ở một gia đình không thể cảm nhận được tình thân mà từng bước từng bước trưởng thành cho tới ngày hôm nay, Thu La Phàm và Đinh Lan căn bản không xứng ảnh hưởng tới tâm tình của cậu!

Nhưng Khương Nặc thì sẽ khác... phải không?

Cũng không xứng!

Thu Diệc Diệu mạnh tay nhét rất nhiều tiền xu vào máy gắp thú, sau đó hung ác nhìn chằm chằm vào cái kẹp bạch tuộc, như là muốn nhìn xuyên qua nó.

Cái kẹp bạch tuộc hệt như cơ bắp không có lực, mềm như bông, chỉ chạm vào chú gấu một chút đã run rẩy nâng lên.

Đây chính xác là sức lực của một người 80 tuổi bị liệt nửa thân!

Thu Diệc Diệu "Đệt" một tiếng, đấm một quyền nặng nề lên cái nút màu đỏ, kẹp bạch tuộc và con gấu ở bên trong cũng run rẩy vài cái vì sợ.

"A, lực cũng mạnh nhỉ?" Một giọng nói nam tính xa lạ vang lên ở bên tai cậu.

Thu Diệc Diệu xoay đầu nhìn, nam sinh cao lớn với cơ bắp rắn chắc không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh cậu, trong tay cầm một điếu thuốc đưa sang, "Anh hút không?"

Đây là người cùng đi với bọn họ, nhưng hai người không quen biết, cậu phất tay.

Nam sinh không cảm thấy có vấn đề gì nên thu tay về, ngậm điếu thuốc lên miệng, sờ một lúc ở túi quần rồi lấy ra một cái bật lửa để châm thuốc.

"Sao Khương Nặc không đi cùng?" Cậu ta thở ra một làn khói.

"Không biết." Đây đã là lần thứ tư trong ngày mà người khác hỏi cậu như thế. Trong lòng Thu Diệc Diệu thở dài, Khương Nặc không tới làm sao mà tôi biết được? Ông đây cũng chẳng phải là mẹ của cậu ta!

Chuyện cậu ta biết về cậu và Khương Nặc có hơi bất ngờ với cậu, cậu vẫn cho rằng cậu ta là người ở bên ngoài trường.

Nhưng mà cậu không hỏi, lười đi hỏi.

Người này giống như là biết tâm tư của cậu, chủ động giới thiệu tên của mình, Thu Diệc Diệu không nghe rõ nhưng cũng không định tiếp tục hỏi.

"Em học lớp 10, chuyện của hai anh cũng nghe nói sơ qua rồi, ha ha!"

"À."

"Nói thật đấy, em thật sự hâm mộ hai anh, có thể công khai như thế ở trường học mà cũng chưa có thầy cô nào tìm tới làm phiền. Đoán chừng là bởi vì thành tích của Khương Nặc tốt đến mức nghịch thiên thế nên thầy cô cũng không dám chọc đến anh ta."

"Ừ." Thu Diệc Diệu thật sự chỉ đáp cho có lệ.

"Tuần trước lúc diễn ra đại hội thể thao em có thấy hai anh, anh đỡ Khương Nặc đi tới phòng y tế, có phải chân của anh ta bị thương không?"

"Ừ, bị thương."

"Khi đó em thấy mối quan hệ của hai anh rất tốt, hôm nay lại có chuyện này... cãi nhau à? Chia tay rồi sao?"

"..."

"Cậu đừng có mà đoán mò nữa." Cuối cùng Trần Gia Huy cũng mở màn đi ra từ phía sau của chiếc xe, Từ Thành đi theo, hai người ở cạnh nhau vô cùng thân mật.

Nam sinh kia vẫn còn đang hi hi ha ha cười, "Anh Gia Huy, em có cảm tình rất tốt với anh Diệu, không biết anh ấy thích kiểu người thế nào nhỉ? Có thích nhỏ tuổi không?"

Trần Gia Huy: "Chính thất hiện tại là Khương ca rồi."

"Không phải em muốn có cơ hội thừa nước đục thả câu sao? Em đã chú ý anh Diệu rất lâu rồi."

Trần Gia Huy: "Cút đi, cậu ta đi thì cậu có thể vào được sao?"

Thu Diệc Diệu: "?"

Vào cái gì?

Có phải là ý mà cậu đang nghĩ không?

Thu Diệc Diệu răng rắc bẻ khớp tay.

Từ Thành lại nghiêm túc lên tiếng giải thích, "Khương Nặc đi dạy thêm cho các học sinh cấp hai, nói có việc không thể tới cũng không phải là lấy lệ qua loa với mọi người đâu."

Tuy trông Từ Thành như đang giải thích với mọi người, nhưng đôi mắt lại nhìn Thu Diệc Diệu, giống như chỉ vì muốn giải thích cho cậu nghe.

"À... hoá ra là như thế." Nam sinh nặng nề thở dài, đối với việc Khương Nặc và Thu Diệc Diệu không có cãi nhau rồi chia tay thật sự tỏ vẻ rất đáng tiếc.

"Khương ca cuối tuần mà cũng phải đi làm sao?" Trần Gia Huy cũng không biết chuyện này, rất hoảng hốt.

"Ừ, đã lâu rồi, cậu ấy giảng bài được lắm, bây giờ danh tiếng cũng rất lớn, có rất nhiều phụ huynh đều muốn xếp hàng để cho cậu ấy phụ đạo con cái nhà bọn họ."

Từ Thành biết việc này là bởi vì trước đây lớp ôn luyện của bọn họ vốn dĩ đã sắp xếp đi học vào cuối tuần, nhưng do Khương Nặc không sắp xếp được thời gian nên phải thay đổi, chiếm dụng thứ tư của tiết tự học buổi tối.

"Sao cậu ấy lại muốn đi giúp người khác học thêm? Là học sinh cấp ba hết cả rồi, việc học của mình cũng đã rất bận rộn mà." Trần Gia Huy tỏ vẻ không hiểu.

Thu Diệc Diệu ở một bên trầm mặc, đối với những chuyện của Khương Nặc có thể nói là dường như cậu chẳng biết gì cả.

Cậu không có chủ động đi hỏi và Khương Nặc cũng không có chủ động nhắc tới.

Giống như bọn họ quả thật chỉ thực hiện cái ước định kia, làm tình nhân ở bên ngoài, làm đủ trò để lừa gạt tất cả những ánh mắt của thầy cô và bạn học, nhưng thật ra lại không hiểu biết gì về nhau.

Ngay cả việc Khương Nặc đi dạy thêm cho các học sinh cấp hai để kiếm tiền, cậu hoàn toàn không biết.

"Điều kiện gia đình của Khương Nặc không được tốt lắm." Thật ra hiểu biết của Từ Thành đối với Khương Nặc cũng không quá nhiều, chỉ biết được đại khái.

Thu Diệc Diệu đột nhiên nhớ đến việc lúc trước, khi mà bắt đầu chơi "Đừng giả vờ yêu đương" cậu còn cố ý quẹt thẻ cơm của Khương Nặc, sau đó một thời gian dài dường như Khương Nặc đều ăn rất đơn giản ở nhà ăn, bình thường chỉ là một chén cơm và một món ăn thôi. Khi ấy cậu còn nghĩ rằng Khương Nặc cố tình làm như vậy để khiến cho cậu cảm thấy áy náy.

Nguyên nhân đằng sau vậy mà lại là cái này?

Khương Nặc bị câm sao? Tại sao không nói?!

Thu Diệc Diệu nhớ đến nên đột nhiên rất khó chịu, không chờ bọn họ nói chuyện xong đã một mình chạy tới máy chơi game khác để huyết chiến.

Thu Diệc Diệu thua hết lần này đến lần khác, cho đến lúc ăn cơm vẫn chưa thể thắng được, tâm tình của cậu rất không tốt.

Sau bữa tối có người đề nghị đi đến quán bar.

"Tôi không đi đâu." Thu Diệc Diệu nói.

Nhưng cậu cũng không định về nhà, có lẽ là sẽ đi dạo ở đâu đó trong chốc lát.

"Không được không được, Thu Thu, cậu phải đi!" Trần Gia Huy lôi kéo cánh tay của Thu Diệc Diệu để làm nũng, "Buổi tối nhà của Từ Thành có việc nên phải đi trước, cậu đi cùng với tôi đi."

Trần Gia Huy dùng cả cái mạng để làm nũng, hệt như là một miếng kẹo mạch nha có muốn bỏ cũng không xong. Thu Diệc Diệu lại là một chủ nhân dễ mềm lòng, đành thở dài đồng ý, "Lúc này thì cậu mới nhớ đến tôi."

Trần Gia Huy cười hai tiếng, "Cậu đối xử với tôi tốt nhất!"

Nơi mà bọn họ muốn đến là một quán bar âm nhạc có tên "Tuỳ ý". Trước đây Thu Diệc Diệu chưa từng nghe qua, nhưng mọi người đi cùng tỏ vẻ rằng nơi này cũng không tệ lắm.

Quán bar ẩn sâu trong một con hẻm nhỏ cũ nát, đạp lên con đường đá xanh bị mưa làm ướt đẫm, đi thẳng vào sâu trong con hẻm nhỏ có một cánh cửa dẫn bằng bậc thang đi xuống mới có thể nhìn thấy —— thậm chí nếu không nhìn kĩ thì cũng sẽ không thấy được.

Mặt tiền và bảng hiệu thật sự không quá dễ thấy, cái tấm bảng "Tuỳ Ý" kia cũng chỉ tuỳ tiện khắc vào một tấm gỗ nhỏ cũ, chẳng phải treo trên cửa quán mà là dùng một sợi dây thừng treo lên phía bên phải, thoạt nhìn tuỳ thời sẽ bị gió thổi đi.

Cách âm của quán bar cũng không tệ, khi đám người đẩy cửa tiến vào mới nghe được ở bên trong truyền ra một giọng hát nam tính.

Là một bài hát cũ, "Ánh trăng thay cho lòng tôi", hát đến nhẹ nhàng lưu luyến, nhưng phong cách hát lại khác biệt với ca sĩ gốc, có hơi biếng nhác lại dễ nghe hơn ngoài dự đoán.

Diện tích của quán bar không lớn nhưng lại có rất nhiều người đang ngồi. Phong cách trang trí lấy gỗ làm chủ đạo, có một loại cảm giác cũ của thế hệ trước đây. Toàn bộ ánh sáng bên trong quán là một màu mờ nhạt, chỉ có sân khấu nho nhỏ ở giữa là có ánh đèn màu vàng ấm áp, chiếu rọi người ca sĩ đang cất giọng.

Thu Diệc Diệu bọc gió lạnh mùa thu tiến vào, vỗ vỗ sương sớm ở bên trên áo khoác, nâng mắt nhìn thoáng qua sân khấu.

Hành động của cậu bị đình trệ lại.

Người ca sĩ đang hát ngồi ở trên một cái ghế nhỏ cao, khí chất cả người biếng nhác, ánh sáng trên đầu và ánh sáng bên trong góc toả ra tạo thành một vòng tròn rơi xuống đỉnh mái tóc hắn. Trước mắt hắn bày biện một cái phổ giá, miếng phẳng đặt ở bên trên dùng để xem lời.

Người ở trên sân khấu là Khương Nặc.

Khương Nặc cũng đồng thời nhìn đến người đẩy cửa tiến vào, sự chú ý đã va phải vào ánh mắt của Thu Diệc Diệu.

Người này so với một Khương Nặc bình thường quá khác nhau.

Nếu không phải là Khương Nặc cũng vừa lúc đối diện với cậu thì Thu Diệc Diệu sẽ không nghiêm túc nhìn mặt ca sĩ trước, cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ tới người đang ăn mặc như thế kia trên sân khấu là Khương Nặc.

Bình thường Khương Nặc ở trường học tuy rằng cũng rất tuấn tú, nhưng đó là loại học sinh giỏi đẹp trai ưu tú, là loại đẹp trai của một học sinh cấp ba 17 tuổi. Nhưng mà hôm nay hắn hát, là sự đẹp trai dịu dàng lưu luyến còn mang theo một chút cuồng dã, là sự đẹp trai tự do tiêu sái, là loại mà đừng yêu tôi, sẽ không có kết quả đâu.

Thu Diệc Diệu nhất thời cảm giác như hô hấp của mình ngừng lại, đầu óc trống rỗng.

Ngược lại Khương Nặc rất nhanh đã khôi phục được tinh thần, chỉ thấy Khương Nặc cười nhẹ với cậu một cái rồi lại tiếp tục dịu dàng hát.

"Em hỏi, anh yêu em sâu đậm đến nhường nào, anh yêu em có..."

Thu Diệc Diệu mê man đi theo những người cùng tới đến chỗ mà bọn họ đã đặt trước, mọi người nhao nhao ngồi xuống, hơn nữa còn không hẹn mà cùng chừa lại ở bên cạnh Thu Diệc Diệu một chỗ ngồi.

Thu Diệc Diệu luôn hoài nghi rằng có phải đây là một Khương Nặc khác ở thế giới song song hay không? Dưới ánh đèn sân khấu, tóc hắn bôi một chút sáp định hình, có vẻ như cả người càng có thêm đường nét góc cạnh rõ ràng, cùng là một người nhưng lại có một cảm giác xa lạ. Tuy nhiên khi ánh mắt hắn nhìn sang, khoé miệng mỉm cười cất lên những câu từ kia, từng câu từng chữ lưu luyến như là đang hát cho cậu.

....

Không cứu được nữa rồi, Thu Diệc Diệu.

Cậu cúi đầu nhìn thực đơn, gọi một ly rượu trái cây với nồng độ cồn thấp nhất.

Hôm nay cần phải giữ lý trí, duy trì tỉnh táo.

Những người khác đang nói chuyện phiếm, nói về Khương Nặc, họ không ngờ Khương Nặc lại hát ở đây, Thu Diệc Diệu không gia nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ.

Cậu tựa người ra phía sau, rơi vào không gian tối tăm, như vậy mới có thể không kiêng nể gì mà nhìn thẳng về phía sân khấu để ngắm người kia.

Chờ cho đến khi cậu tỉnh ra rồi lấy lại tinh thần, mục tiêu bị cậu nhìn chằm chằm đã rời khỏi sân khấu, đi về hướng của cậu.

Thu Diệc Diệu hoảng sợ thu về ánh mắt, nhìn vào ly rượu ở trên tay của mình.

Còn tốt là ánh sáng ở bên này tối tăm, nếu không thì cảm giác nhiệt độ tăng nhanh ở trên gương mặt có lẽ sẽ khiến cho cậu khó xử.

Cậu cũng không biết bản thân mình đang làm sao, nhưng chỉ là cậu cảm thấy, một khắc khi Khương Nặc nhìn về phía cậu, cậu chỉ muốn bỏ chạy trối chết.

Editor có điều muốn nói.

Đêm hôm nay khi edit chương này tâm trạng của mình không tệ lắm nên mình sẽ vietsub lại một vài câu của bài hát để cho mọi người đọc ha. Có một chiếc video có vibe giọng khá là giống, nếu như mọi người đeo tai nghe, nhắm mắt rồi mường tượng ra khung cảnh thì có thể cảm nhận được phần nào khi mà Khương Nặc nhìn Thu Diệc Diệu để hát ấy.

"Em hỏi anh rằng anh có yêu em sâu đậm không

Và anh yêu em đến nhường nào

Cảm giác của anh là thật

Và tình yêu của anh cũng chân thật

Có ánh trăng kia sẽ nói hộ lòng anh."