Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

Chương 54: Tớ sợ mất cậu



54

"Tôi nói rồi mà, tôi không có sao hết." Thu Diệc Diệu ngồi ở giường bệnh đung đưa chân.

Cậu vốn không định nằm viện, nhưng dưới yêu cầu nghiêm khắc của Khương Nặc và bác sĩ thì cậu đành phải chịu thua.

Vừa rồi bác sĩ đã xem qua cho hai người, vết thương của Khương Nặc chỉ là một ít vết thương ngoài da, phun một lọ thuốc dùng bên ngoài là được. Nhưng vết thương của Thu Diệc Diệu sâu cạn không giống nhau, trên cánh tay và ngón tay có một vài vết dao, vết thương sâu nhất kia phải tiêm thuốc tê và cũng đã khâu năm mũi, còn băng cánh tay của cậu lại hệt như là xác ướp.

Cực kỳ tổn hại tới hình ảnh đẹp trai của cậu.

Ngày mai muốn cậu phải đi học như thế nào đây!

Thu Diệc Diệu liên tục nhỏ giọng than vãn, cho tới khi Khương Nặc lạnh lùng liếc mắt nhìn, Thu Diệc Diệu mới ngậm miệng lại.

Khương Nặc nhớ rất rõ cảnh tượng lúc Thu Diệc Diệu lao về phía hắn.

Lúc ấy cả hai tay của hắn đều đã bị tên đầu đinh ở trước mặt giữ chặt, tên đầu đinh kia giận dữ, dùng hết sức lực cho cơ hội cuối cùng để giết người báo thù này, thế nên nhất thời Khương Nặc không thể thoát thân được.

Mắt trông thấy tên lông vàng sắp cầm dao xông tới trước mặt, vốn dĩ hắn đã thầm rùng mình, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị dao đâm nhưng Thu Diệc Diệu lại giống như một dã thú hung mãnh đang tuyệt vọng trong cảnh khốn cùng, cậu gào thét lao về phía của tên lông vàng... hoàn toàn không có nỗi sợ hãi của việc sẽ bị đâm mà cố chấp đến bất chấp hậu quả để chế trụ tên lông vàng lại.

Dường như khi ở thời khắc hắn tuyệt vọng nhất cậu vẫn luôn chạy về phía hắn.

Lúc trước nhà bị dán giấy niêm phong cũng vậy, giờ phút đó cũng thế.

Hắn nhìn cơ bắp căng chặt của Thu Diệc Diệu, hai mắt mở to đầy tức giận, gân xanh nổi hết cả lên. Hắn trông thấy dao nhọn loé sáng trong bóng tối di chuyển không theo quy tắc nào. Hắn nhìn thấy đôi mắt đáng sợ mang theo tức giận của tên chuột cống lông vàng đến mạng cũng không cần kia.

Hắn nghĩ tới hình ảnh đó, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ.

Nếu như giữa chừng khi bọn họ đang giành giật dao, nơi tên lông vàng đâm không phải tay của Thu Diệc Diệu mà là cổ, là tim thì thế nào...

Khương Nặc ngồi ở bên cạnh giường của Thu Diệc Diệu, phiền não đưa tay xoa mạnh tóc cậu vài cái.

"Đừng xoa mà, xoa nữa là sẽ bị hói sớm..." Thu Diệc Diệu nhận thấy cảm xúc nguy hiểm xung quanh Khuơng Nặc, tựa như một giây sau thôi sẽ bùng phát ra, không biết làm thế nào bây giờ nên đành phải tiếp tục đùa giỡn, ý định làm dịu lại bầu không khí.

Nhưng cậu còn chưa nói dứt lời, chỉ mới nhắc đến thôi thì Khương Nặc đã thật sự bùng phát.

Khương Nặc rời khỏi ghế sô pha, một tay nắm lấy cánh tay không bị thương của cậu, một tay chống lên giường bên cạnh cánh tay bị thương, cúi người kề sát nhìn cậu.

Nguy hiểm, nguy hiểm quá.

Cảm xúc trong đôi mắt của Khương Nặc phức tạp, một phần tức giận, một phần lo lắng, một phần trách móc, bảy phần đau lòng.

Trực giác mách bảo khiến cho Thu Diệc Diệu sợ tới mức muốn lùi về phía sau, Khương Nặc lúc này cười lạnh một tiếng, "Bây giờ mới biết sợ?"

Lý trí nói cho cậu biết rằng đây là thời điểm càng không thể sợ, vì thế cậu mạnh dạn tiếp tục nói đùa, "Đánh nhau chẳng có gì phải sợ cả. Nhưng nếu lúc này mà cậu hôn tôi thì tôi sẽ rất là sợ đấy."

Nói xong câu này Thu Diệc Diệu lập tức hối hận, bởi vì cậu thấy đôi môi của Khương Nặc phát ra vài chữ, "Vậy làm cho cậu sợ một chút."

Việc mở miệng không phải là để cho mình đi nói lung tung đâu! Thu Diệc Diệu muốn đánh mấy cái thật mạnh vào miệng quá!

Cậu còn định nói gì đó để cứu vớt chút ít thì đã thấy Khương Nặc tiến đến gần cậu hơn, đôi mắt đẹp đẽ, cánh mũi, đôi môi đều đang trở nên rõ ràng — chỉ có trời mới biết tại sao giờ phút này trái tim của cậu đập loạn lên như sấm.

Thu Diệc Diệu cứng đờ.

Không ngờ chuyện đó lại không xảy ra, Khương Nặc kề sát vào, môi cố tình lướt qua khoé miệng của cậu rồi hôn lên đầu tai một cái, sau đó đặt cằm lên vai cậu.

Thu Diệc Diệu cảm giác như cánh tai của mình đỏ lên ngay tức khắc.

Tiếng nói trầm thấp dễ nghe từ bên tai truyền đến, chỉ là giọng nói này giờ đây mang theo sương mù không thể tan đi được.

"Diệu ca, tớ không biết trước đây cậu lăn lộn đánh nhau như thế nào, nhưng hôm nay tớ thật sự rất sợ."

"Khi tớ trông thấy con dao kia cứa vào cổ cậu, trái tim của tớ đã ngừng đập, tớ rất sợ nó thật sự sẽ đâm xuyên qua yết hầu của cậu, rất sợ tối hôm nay cậu không thể đi ra khỏi con hẻm nhỏ ấy, rất sợ sau này tớ không còn thấy cậu được nữa. Tớ tình nguyện để cho bản thân chịu một cú đâm, cũng không muốn nhìn thấy cậu như thế này..."

"Hôm nay cậu không xảy ra chuyện gì chỉ là do chúng ta quá may mắn thôi, cậu biết không? Tớ biết lá gan cậu lớn, không sợ trời, không sợ đất, nhưng tớ hy vọng về sau khi cậu làm chuyện gì nguy hiểm thì hãy nghĩ đến tớ một chút."

"Tớ rất sợ, tớ sợ mất đi cậu."

Nói rồi, Khương Nặc ôm Diệc Diệu chặt thêm.

Thân thể của hai thiếu niên dựa sát vào nhau, Thu Diệc Diệu cảm thấy lồng ngực mình có nhiệt độ của Khương Nặc truyền tới.

Cơ thể của cậu dường như hơi run rẩy.

Thu Diệc Diệu sờ đầu của Khương Nặc giống như đang sờ một chú cún con, "Được rồi, tớ biết rồi, sau này sẽ không đi đánh nhau nữa, cậu nhìn xem, không phải bây giờ tớ rất ngoan rồi sao, mỗi ngày đều chăm chỉ học tập đấy."

Khương Nặc vẫn tựa lên vai của Thu Diệc Diệu không đứng dậy, cậu lại tiếp tục vân vê mái tóc của hắn, hưởng thụ cực kỳ, "Rõ ràng người bị thương là tớ mà, tại sao cậu lại ấm ức đến mức này cơ... ui... a!"

"Khương Nặc cậu làm cái gì vậy! Cậu là chó hả!"

Đột nhiên không rõ vì điều gì mà Khương Nặc cắn lên cổ của Thu Diệc Diệu một cái, vừa rồi vết dao cứa là ở bên phải còn Khương Nặc thì cắn ở bên trái, lần này hay rồi, toàn bộ cổ không còn chỗ nào lành lặn.

Thu Diệc Diệu đẩy mạnh hắn ra nhưng Khương Nặc nặng đến mức căn bản đẩy không được, cả nửa ngày chỉ đẩy được đầu của hắn – mà cũng chỉ là do Khương Nặc chủ động thả ra.

Khương Nặc nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt giống như loài sói lang hung ác, "Tớ thấy cậu không nhớ lâu nên phải làm cho cậu đau một chút."

"..."

Thu Diệc Diệu xoa nơi vừa bị Khương Nặc cắn, cảm giác Khương Nặc cắn một phát này chẳng giữ lại chút tình người nào, so với bị dao cứa qua còn đau hơn rất nhiều. Cậu tức giận, chịu không nổi nên xoay đầu đi không thèm để ý tới hắn nữa.

Bầu không khí trong phòng bệnh giảm xuống tới mức như đóng băng, không ai nói với ai câu gì.

Đương nhiên, đây đều chỉ là do Thu Diệc Diệu đơn phương tự cho rằng như thế.

Bởi vì sau vài giây, cậu cảm giác được ngón tay ấm áp của Khương Nặc lại sờ lên cổ của cậu.

Khương Nặc dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi vết thương mà cậu bị dao cứa qua.

Vết thương đã không còn chảy máu nữa, đông máu, đang từ từ khép lại.

Nhưng động tác của Khương Nặc vô cùng mềm mỏng, Thu Diệc Diệu không nhịn được nữa nên xoay đầu xem hắn, thấy Khương Nặc đang nhìn chằm chằm vào vết thương kia đến thất thần.

Có thể thấy được lúc con dao nhỏ rạch vào cổ cậu thật sự đã khiến cho Khương Nặc quá mức sợ hãi.

Đại nhân rộng lượng như Thu Diệc Diệu đột nhiên tha thứ ngay cho hắn.

Thở dài, cậu bảo, "Đúng thật là may mắn, lúc ấy tớ cũng hốt hoảng một chút, sau này chắc chắn sẽ không như vậy nữa đâu."

Nói đi cũng phải nói lại, Thu Diệc Diệu nghĩ nếu như sau này lại có chuyện xảy ra ảnh hưởng đến tính mạng của Khương Nặc thì cậu vẫn sẽ không do dự mà xông tới.

Khương Nặc tốt như thế, là một người ưu tú, nhất định phải sống hết cuộc đời sáng lấp lánh của hắn.

Khương Nặc không nói gì nữa mà xoa tóc của Thu Diệc Diệu.

Không khí yên ắng trong phòng bệnh bị tiếng chuông điện thoại của Thu Diệc Diệu xen ngang.

Thấy người gọi đến là Từ Thành, cậu nhanh chóng nghe máy, "Từ Thành? Cậu tìm được chưa?"

"Tìm được rồi, tìm được rồi." Bên phía điện thoại của Từ Thành còn có tiếng gió thổi, "Cậu ấy không về nhà mà ngồi ở ghế gần bờ sông khu bên cạnh để khóc."

"Tớ không có khóc mà!" Giọng nói của Trần Gia Huy từ phía xa bên kia điện thoại vọng tới, còn mang theo đầy giọng mũi.

Thu Diệc Diệu cười, ngón tay nhéo nhéo mi tâm, "Tìm được là tốt rồi, không có việc gì thì tôi ngắt máy trước đây."

Tuy rằng ngày thường Từ Thành trông có hơi ngốc, nhưng tâm tư thì vẫn rất tinh tế, thoáng cái cậu đã nghe ra được sự mệt mỏi trong giọng nói của Thu Diệc Diệu, "Thu Diệc Diệu, cậu sao thế?"

"Tôi đâu có sao, vẫn tốt mà." Thu Diệc Diệu cố gắng lấy lại tinh thần, giọng nói trở về với phong cách đẹp trai lạnh lùng bất cần của bản thân thường ngày. Thật ra khoảnh khắc khi nghe thấy đã tìm được Trần Gia Huy, cậu yên tâm hơn nhiều, chỉ là vừa mới trải qua một hồi nguy hiểm nên vẫn còn sót lại một ít mỏi mệt.

"Khương Nặc đâu rồi?" Từ Thành vẫn không yên tâm nên lại hỏi.

"Ở đây này." Thu Diệc Diệu nhìn Khương Nặc.

Khương Nặc nhận lấy điện thoại để nghe, "Tôi ở đây, bọn tôi không sao cả, cậu cứ chăm sóc cho Trần Gia Huy thật tốt."

Nói xong thì ngắt điện thoại.

Hai người đều rất ăn ý không nói ra việc trên đường đi tìm Trần Gia Huy thì bị côn đồ chặn đầu, nếu không sẽ khiến Trần Gia Huy rơi vào ân hận tự trách.

Thu Diệc Diệu thở ra một hơi, cảm thán bảo, "Đứa nhóc này vậy mà lại chạy tới bên cạnh bờ sông để giải sầu, từ khi nào lại có cái kiểu giải trí tao nhã này thế? Quả nhiên là tình yêu làm cho con người mất trí, tính tình thay đổi lớn, lớn ơi là lớn!" Vừa nói vừa thở dài, lắc đầu.

Trần Gia Huy không sao thì trái tim đang treo lơ lửng cũng được đặt xuống.

Chờ bác sĩ trên đường tới, Thu Diệc Diệu dựa vào giường để ngủ, một mình Khương Nặc đứng dậy đi ra ngoài hành lang.

Tuy là ban đêm nhưng bệnh viện vẫn nhộn nhịp như cũ, ánh đèn dây tóc chiếu sáng bừng cả một hành lang, thỉnh thoảng có y tá vội vàng đi qua, còn có tiếng giường bệnh di chuyển không biết là đang được đẩy đi về hướng nào.

Khương Nặc tựa lưng vào vách tường, chậm rãi ngồi xuống.

Vừa rồi trên người Thu Diệc Diệu đầy rẫy những vết máu đã đánh thức ký ức thời thơ ấu của hắn.

Mẹ của hắn đã ngã xuống giữa một vũng máu mà hắn thì bất lực.

Hai tay của hắn giờ đây vẫn còn hơi run, hắn không muốn, không muốn tiếp tục để cho sự việc này lặp lại lần nữa.

Bên phía trường học, Khương Nặc đã xin nghỉ phép với thầy Lý, còn là xin nghỉ đến hẳn một tuần.

Thu Diệc Diệu hỏi hắn dùng lý do gì để cho hai người xin nghỉ với nhau, thế nhưng Khương Nặc lại dùng cái lý do ngu xuẩn tới tận cùng là "Hắn bị bệnh, sốt cao không hạ được, Thu Diệc Diệu cùng hắn đi thay nước muối ở bệnh viện thì té ngã nên cánh tay bị cắt chảy rất nhiều máu" để xin nghỉ, thầy Lý lại còn chẳng hỏi thêm cái gì mà đồng ý.

Thu Diệc Diệu dùng tất cả các loại hình thái cùng với giọng điệu tức giận của hai từ "DM" để biểu đạt rằng cậu không phục!

Cậu đường đường là một đại ca, đang yên đang lành lại biểu diễn một cú ngã lăn ra đất!

"Nếu không thì cậu nhìn xem cậu băng tay như thế, phải dùng lý do gì để lúc đến trường không bị bắt tới phòng hiệu trưởng hỏi chuyện đây?"

Khương Nặc dùng một vấn đề làm cho Thu Diệc Diệu hết giận ngay lập tức, đành phải chấp nhận.

"Không ngờ chuyện với Lưu Dũng còn chưa dứt, cậu ta lại vì Đan Giai Vũ à?" Khương Nặc giúp Thu Diệc Diệu điều chỉnh góc nghiêng của giường bệnh, để cậu có thể ngồi trên nó.

"Ừ." Thu Diệc Diệu gật đầu, "Tên đó là một kẻ gian xảo, tớ phải nên nghĩ đến từ sớm rồi chứ."

Sau lần trước khi Lưu Dũng thua trắng ở chỗ bọn họ thì nếu có gặp trong trường cậu ta cũng không dám có thêm động tác gì. Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, ánh mắt Lưu Dũng nhìn bọn họ rất âm u, giống như thứ nọc độc hôi thối lan tràn không tiếng động, chẳng biết khi nào sẽ bắn vào người.

Đặc biệt là vào lần đi chơi thu ấy, Lưu Dũng nhất định đã hiểu lầm cậu và Đan Giai Vũ nói chuyện yêu đương ở bên hồ, vì thế mới tìm người tới trả thù cậu.

"Hôm nay mưu kế của bọn chúng không thực hiện được, nếu lần sau lại tới nữa thì sao?" Khương Nặc hơi lo lắng, lần này vừa lúc là có hắn ở bên cạnh Thu Diệc Diệu, nếu lần sau bọn Lưu Dũng chọn lúc Thu Diệc Diệu ở một mình thì biết làm thế nào đây.

Thu Diệc Diệu cười lạnh một tiếng, "Vậy thì để cho cậu ta không tới được, tớ sẽ làm cho cậu ta phải trả một cái giá đắt vì hành vi của mình."

"Không được đánh nhau, cái loại người này không đáng." Khương Nặc đè tay của Thu Diệc Diệu lại, ý bảo cậu bình tĩnh.

"Tớ biết mà, chạm vào tớ còn chê tay mình ô uế. Tớ đã có tính toán rồi, không cần tự mình hành động, cậu cứ chờ xem cho kỹ."

Nhìn dáng vẻ nắm chắc thắng lợi của thiếu niên, Khương Nặc bỗng nhiên hiểu rõ thật ra Thu Diệc Diệu không phải là chọc không được loại người như Lưu Dũng, mà chỉ là do lúc trước lười để ý tới mà thôi.

"Nhưng lại phải nói, khả năng đánh đấm của cái đám lưu manh kia không ngờ cũng chỉ đến mức như thế."

"Bọn họ cũng có phân ra các tầng lớp cao thấp khác nhau. Hôm nay trong đám người kia có một tên mà tớ đã thấy qua rồi, đám người Lưu Dũng tham gia là tầng dưới chót nhất." Thu Diệc Diệu mang theo một nét châm chọc.

"À? Vậy thì đám của cậu trước đây là ở tầng nào?"

Mẹ nó, muốn tiếp tục lặp lại cái chuyện này à!

Thu Diệc Diệu: "... A, vết thương của tớ đau quá, Khương ca giúp tớ xem thử đi."

Bản năng sinh tồn khiến cho cậu lựa chọn việc lừa dối để qua cửa ải.

Khương Nặc không làm khó cậu nữa, cũng không tiếp tục truy hỏi mà rất phối hợp kiểm tra vết thương cho cậu.

Thu Diệc Diệu nhìn cả người mình đầy rẫy những vết thương, lo trái lo phải, thật sự cảm thấy vô cùng oan ức, "Tại sao người này lại chết não như vậy chứ? Một hai phải cảm thấy là tớ và Đan Giai Vũ có cái gì đó!"

"Đều tại cậu cả thôi, suốt ngày lêu lổng ở bên ngoài để cho tớ đội mũ xanh." Khương Nặc nói ra những lời giống như là một người vợ yêu kiều đáng thương chờ người chồng trăng hoa của mình về nhà vậy.

"Tớ không có mà!"

"Lúc đi chơi thu tớ đã nghe hết rồi." Khương Nặc tức giận "hừ" một tiếng, cũng rất nhịp nhàng phồng má lên trông như một con cá nóc nhỏ.

Quả thật, cái sự nghiện diễn xuất của người này lại dâng lên rồi đấy!

Cách để đối phó với cái tên diễn viên này chỉ có thể là——

"Nếu đã nghe rồi thì tôi cũng lười che giấu nữa. Đúng vậy, vẻ ngoài của Đan Giai Vũ trong trẻo đáng yêu, tôi chơi đùa với cô ấy đấy, làm sao nào, có vấn đề gì ư?"

Còn dùng cả kiểu mặt của cái tên vừa cặn bã lại vừa lạnh lùng ngang ngược.

Ngay khi Thu Diệc Diệu cho rằng Khương Nặc muốn diễn vai người đàn bà đanh đá chửi đổng thì Khương Nặc lại chấp nhận số phận, mềm giọng nói, "Vậy thì nhất định là em đã đối xử với anh không tốt... rõ ràng người ta cũng rất trong trẻo và đáng yêu mà... Anh ơi, anh cho người ta một cơ hội đi, sau này người ta sẽ đối xử với anh tốt hơn nữa nhé."

Thu Diệc Diệu: "..."

Sến quá, máu chó quá đi!

Đúng là cậu chơi được hết mà!

Anh Khương: Người ta chỉ là một chiếc 1 to lớn mạnh mẽ, trong trẻo và đáng yêu thôi~