Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

Chương 61: Mũ Giáng sinh và sừng tuần lộc



61

Đêm Giáng sinh năm trước, Thu Diệc Diệu và Trần Gia Huy vì muốn chúc mừng nên gọi giao tới trường một con gà tây.

Gà tây kia có mùi hương mê người bao phủ toàn bộ lớp học, các bạn thi nhau chảy nước bọt, ném những ánh mắt đầy khát vọng về phía bọn họ. Không chịu nổi đám người man rợ chưa từng thấy qua chuyện đời này, thế nên cuối cùng đã biến thành con gà tây truyền đến truyền đi trong lớp, bị mọi người chia nhau.

Thoả mãn dục vọng ăn uống khiến cho con người ta vui sướng, các bạn học ăn đến nỗi dầu mỡ đầy miệng.

Cho tới khi chủ nhiệm toàn khối đi vào lớp với gương mặt Poker thì bắt được con gà đã không còn lại bao nhiêu kia.

"Lớp trưởng, đi ra ngoài một chút."

Khương Nặc không giống với những bạn học khác, trong lúc mọi người chia sẻ gà tây với nhau thì hắn vẫn duy trì trạng thái không xem ai ra gì, cúi đầu làm bài thi.

Cao ngạo lạnh lùng cái gì chứ, độ tập trung của cậu tốt quá à?

Khi mà gà tây truyền tới chỗ của Khương Nặc thì hắn từ chối.

"Xong rồi, cậu ấy cũng đâu có ăn, chắc chắn là muốn bán đứng chúng ta." Sau khi Khương Nặc ra ngoài thì có bạn học nói như vậy.

Thu Diệc Diệu lúc này mới bừng tỉnh nhận ra.

Hoá ra người này có tâm cơ rất sâu, vừa rồi từ chối ăn gà tây chẳng phải là đang giả vờ thanh cao mà là để khi giáo viên đến bắt thì có thể giúp giáo viên tính toán cái đám không chịu học mà lại đi ăn gà này.

"Hèn hạ." Thu Diệc Diệu mắng một tiếng.

Quả nhiên, Khương Nặc rất nhanh đã đi tới bên cạnh bàn của Thu Diệc Diệu rồi đứng yên ở đó.

"Làm cái gì?" Thu Diệc Diệu khó chịu đạp chân một cái, ghế dựa trượt dài ra phía sau, cọ xát xuống mặt đất tạo thành thanh âm chói tai bén nhọn, nâng cằm lên nhìn hắn.

Khương Nặc không nói gì mà chỉ đặt một tờ giấy trừ điểm xuống bàn của cậu, tiếp đó xoay người bỏ đi.

"Bắt cái rắm ấy mà bắt." Thu Diệc Diệu giơ ngón giữa lên với bóng lưng của Khương Nặc, sau đó cầm giấy trừ điểm ở trên bàn, nhìn cũng không thèm nhìn mà vo thành một cục ném vào thùng rác.

Giờ phút này Thu Diệc Diệu ngồi ở nhà hàng nhớ tới, không khỏi có lại cảm xúc vào tình cảnh khi ấy, khó chịu cứ thế nổi lên trong lòng cậu.

Khương Nặc hiển nhiên cũng nhớ rõ chuyện đã xảy ra, nhưng trông hắn chẳng có chút gì là áy náy, còn quét nước sốt ngan ngỗng lên bánh mì đưa cho Thu Diệc Diệu,

Thu Diệc Diệu tức giận nhận lấy, ăn một miếng.

Hương vị cũng không tệ lắm.

Nhưng mà cậu sẽ không vì điều này mà tha thứ đâu!

"Tớ vốn không muốn nói." Khương Nặc mở miệng, "Nhưng tớ sợ không giải thích một chút thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai chúng ta."

"Giữa chúng ta thì có cái tình cảm gì để mà ảnh hưởng." Thu Diệc Diệu cố ý lẩm bẩm.

Ngược lại, cậu cũng muốn xem hắn có thể tìm ra được cái cớ gì.

Vì thế cậu mới tựa vào lưng ghế, lười biếng khoanh tay, trên mặt viết mấy chữ "Tớ đang nhìn cậu biên soạn đây".

Khương Nặc thở dài một hơi, "Hôm đó chủ nhiệm khối bảo tớ đi ra ngoài, nói là ông ấy nhìn thấy cậu và Trần Gia Huy ở chỗ tường lén nhận thức ăn giao đến, vì thế nên vẫn luôn đi theo cả hai, chờ thời cơ để bắt trọn ổ các cậu. Mà cậu cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, đi phát gà tây trong lớp, làm nhiễu loạn kỷ luật của tiết tự học buổi tối, hơn nữa còn quang minh chính đại vừa gặm đùi gà vừa nghịch điện thoại."

Thu Diệc Diệu suy nghĩ một chút, hình như là có chuyện này thật.

"Tớ nói, hôm nay là đêm Giáng sinh nên mọi người nghĩ tới việc ăn lễ cũng là điều bình thường. Tớ bảo cậu dùng quỹ lớp để đi mua gà tây, đây là quyết định của tập thể, hy vọng thầy hãy mắt nhắm mắt mở, sau này sẽ không tái phạm nữa. Chủ nhiệm khối nghe xong thì nửa tin nửa ngờ, bởi vì ông ấy cảm thấy nhìn như thế nào cũng là cậu bày đầu toàn bộ mọi chuyện, nhưng là do tớ bảo lãnh nên chỉ đành phải ghi một giấy trừ điểm cho cậu, nhưng bên trên không có gì cả, chỉ là một lời cảnh cáo thôi."

Thu Diệc Diệu nghe xong lời Khương Nặc nói, khí thế vốn đang rất hung hăng ngay lập tức mềm nhũn, cậu không có lập trường để hung dữ với Khương Nặc nữa.

"Tớ nói ra chuyện này ý không phải là muốn trách cậu, đừng hiểu lầm. Tớ chỉ muốn nói là, tớ cũng có những điểm không được tốt, bởi vì nhìn thấy thái độ của cậu nên mới khó chịu, cũng lười giải thích với cậu, rất nhiều chuyện cũng là vì như thế nên mới dẫn đến việc hiểu lầm của chúng ta càng trở nên sâu sắc hơn."

Thu Diệc Diệu nhìn dáng vẻ chủ động nhận sai của Khương Nặc, trong lòng cực kỳ hụt hẫng, rõ ràng người làm sai trước là cậu, tại sao Khương Nặc lại phải đi xin lỗi?

"Ây, tớ nói này, cậu có thể cứng rắn một chút không? Nếu cậu không sai, tớ cũng không sai thì cậu có thể đánh nhau với tớ một trận, ông đây sẽ thuận theo mà OK hết!" Thu Diệc Diệu nói, còn xắn tay áo lên.

Khương Nặc nhìn dáng vẻ của cậu, bật cười, "Được, thời gian địa điểm cậu chọn đi."

Lông mày của Thu Diệc Diệu nhướng lên, "Được thôi, đợi tớ chọn ngày lành tháng tốt rồi chúng ta đánh một trận."

Chuyện này cứ lặp đi lặp lại như thế, bọn họ trò chuyện nên thời gian trôi qua rất nhanh, cơm no rượu say rồi thì cũng gần đến thời gian hẹn gặp hai người Trần Gia Huy. Thu Diệc Diệu lấy cớ đi vệ sinh, sau đó lẻn đến quầy lễ tân để thanh toán.

"Đã thanh toán rồi ạ." Nhân viên lễ tân nhìn vào hoá đơn trên máy tính đáp.

"Thanh toán rồi?!" Thu Diệc Diệu ngạc nhiên há to miệng, bữa ăn này giá cả cũng quá xa xỉ, tiền của Khương Nặc mỗi lần đều dành để dùng cho việc lâu dài, làm sao dư giả đổ vào mấy cái thứ hào nhoáng, có hoa không quả này?

Khương Nặc đi tới, trên cánh tay treo áo khoác của Thu Diệc Diệu, "Đã thanh toán rồi, hôm nay là ngày đặc biệt nên để tớ mời cậu đi, lần sau cậu mời, có được không?" Giọng điệu của hắn ôn hoà.

"... cậu không cần lãng phí như thế đâu mà."

Khương Nặc kiếm bao nhiêu tiền như thế không hề dễ dàng, cậu biết, bởi vậy càng không nỡ để cho Khương Nặc phải tiêu tiền mời.

"Không phải lãng phí, cùng ăn cơm với cậu, rất đáng giá." Khương Nặc khoác áo lên cho cậu.

"..."

Không biết có phải là đã phát hiện ra tâm tư của bản thân hay không mà cậu cảm thấy, mỗi một câu Khương Nặc nói đều giống như đang nghiêm túc nói lời tình cảm, nói đến nỗi làm cho cậu ngại, nhưng trông Khương Nặc lại tự nhiên đến thế.

Thu Diệc Diệu vì để che giấu gương mặt đỏ bừng của mình nên nói nhanh, "Được rồi, lần sau tớ mời, hứa rồi đấy."

"Ừ."

Trị trấn Giáng sinh được cải tạo lại từ một con phố buôn bán ở đây, cách trang trí quả thật mang theo không khí Giáng sinh. Lối vào là một cây thông Noel thật lớn, ánh đèn màu vàng bao quanh thắp sáng lên những quả táo treo trên thân cây và cả những món quà.

Trần Gia Huy và Từ Thành đứng ở dưới gốc cây tạo thành một cái hình lõm xuống nên từ xa rất dễ trông thấy.

Đến gần mới phát hiện tay của hai người đều đang đặt trong túi áo khoác của Từ Thành, Thu Diệc Diệu "chậc" một tiếng.

"Thu Thu ơi!" Trần Gia Huy vung tay lên.

"Vết thương ở tay thế nào rồi?" Từ Thành hỏi.

"Ừ, không có việc gì, đã khỏi hẳn rồi, ngày hôm nay vừa mới đi cắt chỉ." Thu Diệc Diệu nói chẳng hề có chút bận tâm, thật giống như chỉ là một vết thương nhỏ, lại còn hơi hoạt động cánh tay một chút.

Khương Nặc nhìn cậu cảnh cáo, ý bảo cậu không được làm, phải dưỡng thương cho tốt.

Thu Diệc Diệu đưa lưng về phía hắn, thè lưỡi với Trần Gia Huy.

Bốn người cùng đi đến thị trấn nhỏ.

Các quầy hàng theo những chủ đề khác nhau được đặt ở trên đường phố, bán cây thông Noel, đồ chơi bằng vải nỉ, trang sức, xiên nướng, váng sữa Hồng Kông, cái gì cũng đều có.

"Nghe nói là hôm qua Lưu Dũng bị cảnh sát tới trường đưa đi đấy." Trần Gia Huy nói.

"Thật à?" Khoé miệng của Thu Diệc Diệu gợi lên một nụ cười.

Ý cười không rõ ràng nhưng lại không tránh được đôi mắt của Khương Nặc. Khương Nặc vừa nhìn nụ cười này của cậu thì biết ngay chuyện này chắc chắn có cậu đứng phía sau.

Trần Gia Huy: "Ừ, nghe nói là dạo gần đây thành phố của chúng ta đang xây dựng đô thị văn minh, áp lực cho đám người xấu xa tệ nạn rất là lớn, ngay cả đám Lưu Dũng ở tầng chót nhất cũng bị mang đi hỏi chuyện mà."

Từ Thành: "Ba của tôi nằm trong bộ công an, nghe nói Lưu Dũng phải ở trại tạm giam một thời gian đấy."

Trần Gia Huy: "Hahaha, đúng là cả nước trọn niềm vui luôn! Cậu nói có đúng không Thu Thu?"

"Ừ, ừ, đúng rồi." Thu Diệc Diệu cười.

Sự nhiệt tình của Trần Gia Huy đối với thị trấn Giáng sinh rất là cao, trước một quầy hàng nhỏ chật ních người qua lại, cậu ấy hao phí sức lực để chen vào rồi lại chen ra, báo cáo với mọi người rằng đang có rút thăm trúng thưởng miễn phí!

Từ Thành giúp cậu sửa soạn lại mái tóc rối bời, giọng nói dịu dàng, "Chúng ta không tham gia trò đó, cậu muốn mua cái gì, tớ mua cho cậu."

Hai cái người này, mỗi một động tác đều tràn đầy thân mật.

Trần Gia Huy vốn nhỏ bé hơn Từ Thành một chút, dưới bàn tay to lớn của Từ Thành thì Trần Gia Huy trông cực kỳ mềm mại.

Chậc, cái mùi của tình yêu bốc lên này.

Đổi lại là trước đây thì Thu Diệc Diệu nhất định sẽ cảm thấy vô cùng trẻ con, buồn cười cực kỳ, như là người lớn khi nói về mấy đứa trẻ ở trường mầm non ríu rít với nhau vậy, tình yêu khiến cho con người ta mất trí. Nhưng giờ phút này, có vẻ Thu Diệc Diệu cảm thấy hơi hâm mộ.

Thu Diệc Diệu còn đang nghĩ ngợi thì đột nhiên cảm giác đầu mình bị đặt lên thứ gì đó. Cậu xoay người lại, là Khương Nặc đang cầm một chiếc mũ giáng sinh đội lên cho cậu.

"Không tệ nha, rất là hợp với quần áo của cậu hôm nay đó!" Trần Gia Huy nói.

"Ngốc nghếch quá đi." Thu Diệc Diệu ghét bỏ.

"Không ngốc, đáng yêu lắm." Khương Nặc còn ấn ấn mũ lên đầu cho Thu Diệc Diệu, không để cho nó rơi xuống.

Hôm nay Thu Diệc Diệu mặc một chiếc áo len màu đỏ, quấn quanh một chiếc khăn quàng cổ màu xanh lá, rất phù hợp với không khí Giáng sinh, hơn nữa còn là cái mũ Giáng sinh trông rất ngốc nghếch này, cứ như là một ông già Noel sống vậy.

Sau khi đội mũ được một lúc, Thu Diệc Diệu có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người qua đường đều đang xôn xao ném tới chỗ cậu, đến mức làm cho cậu ngượng ngùng nên hung dữ nhìn Khương Nặc một cái.

Bọn họ đều ăn mặc bình thường, tại sao cậu lại phải đảm đương cho cái không khí này chứ!

"Vậy cậu làm tuần lộc đi!" Thu Diệc Diệu nghĩ ra.

Giả làm tuần lộc thì cái mũ Giáng sinh của cậu sẽ trông không ngu ngốc nhất đám người bọn họ rồi.

Thu Diệc Diệu dạo quanh hết hai vòng để tìm quầy hàng nào có bán trang sức tuần lộc. Cậu trông thấy có một đôi tình nhân đi tới, trên đầu của cô gái còn đeo hai chiếc sừng rất đáng yêu, cũng có thể lấp lánh sáng lên nữa.

Thu Diệc Diệu nhanh chóng chạy đến, "Chị gái xinh đẹp, sừng tuần lộc được mua ở đâu vậy ạ?"

"Bên kia kìa!"

Cô gái trông thấy vẻ ngoài của Thu Diệc Diệu đẹp đẽ, gương mặt tràn đầy niềm vui chỉ về một hướng.

"Cảm ơn chị, Giáng sinh an lành!"

Bọn họ đi theo hướng được chị gái chỉ dẫn, quả nhiên thấy ngay ở cách đó không xa có một quầy hàng nhỏ bán cài sừng cùng loại với của chị gái. Vì thế Thu Diệc Diệu mới bảo Trần Gia Huy và Từ Thành giữ chặt Khương Nặc đang có ý đồ chạy trốn lại, còn bản thân thì nhanh chóng lao tới mua sừng tuần lộc về.

"Tớ không đeo, đây là của con gái đeo!" Khương Nặc cố chấp giãy dụa đến hơi thở cuối cùng.

Thu Diệc Diệu cười tủm tỉm đeo sừng tuần lộc lên đầu hắn, "Ai bảo tớ là ông già Noel, cậu phải là tuần lộc, như vậy thì chúng ta mới là một đôi chứ?"

Lời này nói ra, Khương Nặc bỗng nhiên an phận một cách thần kỳ, ngoan ngoãn để cho Thu Diệc Diệu đội sừng tuần lộc lên đầu của hắn.

Thậm chí hiệu quả khi sừng tuần lộc ở trên đầu Khương Nặc còn rất tốt, trông không nữ tính chút nào mà chỉ làm cho đường nét trên gương mặt của hắn thêm hiền lành đáng yêu hơn.

Lần này ánh mắt của người qua đường đã không còn nhìn mỗi Thu Diệc Diệu nữa mà là nhìn hai người bọn họ.

"Các cậu xem kìa, xem kìa! Bọn họ một người đội mũ Giáng sinh, một người thì đeo sừng tuần lộc trông hợp nhau quá!"

"Hơn nữa vẻ ngoài của cả hai đều đẹp trai quá!”

"Cậu nói xem, bọn họ có phải là người yêu không?"

"Quả nhiên anh đẹp trai nào cũng có bạn trai hết rồi..."

Lúc đi ngang qua một quán trà sữa, Thu Diệc Diệu thấy những cô gái đang xếp hàng để mua nhốn nháo xoay đầu để trộm nhìn hai người bọn họ, còn hưng phấn thì thầm với nhau.

Dường như tâm tư dạo gần đây của cậu là rất thích làm một chút chuyện nhỏ để trông hai người giống tình nhân, khi tâm tư này thực hiện được thì cậu cực kỳ vui vẻ, như là vào giờ phút này vậy.

Khoé môi của Thu Diệc Diệu cong lên một nụ cười, lặng lẽ dựa vào Khương Nặc thêm một chút.