Nếu Đã Yêu Ắt Sẽ Trùng Phùng

Chương 9



17.

Chứng kiến kỹ năng nấu ăn của Hạ Vấn Tân ngày càng tiến bộ.

Nhà họ Tống cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

Tôi từng nghĩ Tống gia sẽ không để Tống Như nhận tội rồi vào tù, nhưng tôi không ngờ họ lại hối lộ người đại diện của Hà Hiểu Hiểu để xác định tôi là thủ phạm thực sự.

Thật vô liêm sỉ, thật đáng khinh.

Trước ống kính, mẹ Tống vạch trần thân thế của tôi và Tống Như.

Bà ấy bật khóc: "Tôi thực sự không ngờ rằng A Âm lại cố tình làm tổn thương người khác như thế. Con bé vốn là một đứa trẻ rất ngoan, nhưng giờ lại vì muốn trốn tội mà vu oan em gái mình.”

"Mặc dù A Như là con gái ruột của tôi nhưng mấy năm nay nó chưa từng được hưởng hạnh phúc thực sự, giờ còn bị vu oan và giam giữ. A Âm thực sự khiến tôi lạnh lòng!”

Tống Như trốn trong ngực bà, nước mắt lăn dài trên má:

“Mẹ ơi, đừng buồn. Chị con chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, nếu có thể giúp chị chuộc lại lỗi lầm, con sẵn lòng làm điều đó, chỉ cần chị thay con hiếu kính với cha mẹ là đủ rồi."

Hai mẹ con khóc lóc thảm thiết trước ống kính truyền thông.

"Ai mắc sai lầm thì người đó phải chịu trách nhiệm. Con không làm, không nên gánh vác, cũng không cần phải gánh!"

Cuối cùng, cha Tống đối mặt với ống kính và nói một cách đầy chính nghĩa: "Tống Đường Âm, nhà họ Tống đã nuôi nấng con bao nhiêu năm như vậy, mong con có thể đứng ra và chuộc lại lỗi lầm của mình!"

Video vừa xuất hiện, trên mạng liền dâng lên một đợt sóng thảo phạt tôi:

[Thật là một con sói mắt trắng. Một đứa con gái giả tạo đã hưởng thụ bao nhiêu năm hạnh phúc, vậy mà lại để con gái con gái ruột của Tống gia gánh trách nhiệm thay cô ta. Cô ta có phải là con người không!]

[Tống Đường Âm, đồ đàn bà độc ác! Dám làm nhưng không dám chịu, thật là ghê tởm!]

[Đúng vậy, nhà họ Tống đối với cô hết lòng như thế, cô lại lấy oán trả ân, vô liêm sỉ!]

(Edit: FB Kim Giai Linh Lung)

Những lời mắng nhiếc vẫn không ngừng tuôn ra.

Tài khoản cá nhân của tôi cũng bị lộ và tin nhắn riêng tư bùng nổ mỗi ngày.

Ngay cả những người bạn học cũ cũng gọi điện đến hỏi thăm tình hình của tôi.

Người quan tâm đến tôi, thỉnh thoảng tôi sẽ trả lời.

Ai yêu cầu tôi nhận tội, tôi sẽ bị trực tiếp block.

Thế giới bên ngoài hỗn loạn không ngừng nhưng tôi không làm gì cả.

Dù Tống gia có tạo đà và gây rối thế nào, miễn là cảnh sát không triệu tập tôi.

Tôi vô tội.

Chẳng việc gì làm xáo trộn vị trí của mình và rơi vào một cái bẫy được sắp đặt sẵn.

Ngày hôm đó Hạ Vấn Tân nhận được tin liền vội vã chạy về nhà, vừa mở miệng liền nói:

"Tôi có thể giúp em."

Tôi mỉm cười:

"Không cần, chính tôi sẽ——"

Nhưng lời nói một nửa chợt ngưng lại.

Vì lý do nào đó, tôi chợt nhớ đến một chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.

Một cuộc cãi vã gay gắt.

18.

Nói là gay gắt nhưng thực ra chỉ vì Hạ Vấn Tân đối xử với tôi quá tốt nên khiến nhiều người ghen tị, có người lén tung tin tôi bị bắt, trên mạng cũng có rất nhiều lời mắng mỏ.

Nhưng nói cho cùng, chỉ là tôi không xứng đáng với Hạ Vấn Tân.

Hạ Vấn Tân muốn giúp tôi thoát khỏi những tin đồn, muốn mở một cuộc họp báo, nói rõ nguyên nhân và khởi tố, nhưng tôi không nghĩ điều đó là cần thiết.

Tôi đã từng ngồi tù, mặc dù lương tâm trong sáng nhưng tôi không muốn Hạ Vấn Tân bị chỉ trích vì điều này.

Nhưng nó đã khiến Hạ Vấn Tân tức giận.

Anh lạnh lùng hỏi tôi có quan tâm đến anh không và có coi anh là chồng của mình không.

Nhưng tôi chỉ cảm thấy tốt hơn là nên mặc kệ nó, tôi thấy anh ấy đang gây chuyện và không thể nói lý.

Ngày hôm đó, đèn trong phòng khách không bật, chỉ còn lại dư vị của ánh hoàng hôn.

Sau khi im lặng hồi lâu, anh ta giễu cợt một tiếng và nói:

"Em rõ ràng là người vô tội trên thế giới này, và tôi sẽ không dung thứ cho người kẻ nói xấu em.”

"Tống Đường Âm, em có hiểu không?"

Tôi im lặng và từ chối trả lời anh ấy.

Trước khi rời đi, tôi nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng cô độc của anh.

Tôi cảm thấy hơi tiếc nuối.

Tôi nghĩ, chẳng bằng đáp ứng anh ấy là được rồi.

Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Nhưng tôi không ngờ đó là lần cuối cùng.

Sau cái chết của anh ấy, tôi đã tự hỏi đi hỏi lại mình.

Tại sao tôi không đi cùng anh?

Tại sao tôi không nói cho anh biết tôi cảm thấy thế nào?

Những bó bách hợp kia, sự chăm sóc tỉ mỉ đó, và ánh mắt không ngừng dõi theo, chẳng lẽ tôi thực sự không nhận ra rằng anh ấy yêu tôi sao?

Tôi biết rõ điều đó.

Nhưng tôi là một đứa lừa đảo khốn nạn.

Tôi chắc chắn rằng Hạ Vấn Tân sẽ đồng hành cùng tôi đến già và tận hưởng tình yêu của anh ấy, nhưng tôi chưa bao giờ xoa dịu trái tim bất an của anh.

Cho đến khi anh qua đời.

Tôi hiểu rõ được chữ ‘yêu’.

Nhưng đối với tình yêu muộn màng, điều tàn nhẫn nhất là nó biến mất hoàn toàn trước khi bạn kịp nói ra, trước khi bạn kịp đến gần.

Không còn cơ hội nữa.

(Edit: FB Kim Giai Linh Lung)

Sống lại một đời, thượng đế đã cho tôi cơ hội để bù đắp, để sửa đổi.

Cái gì mà tình yêu rụt rè, khó xử, cái gì mà tuần tự như tiến, không kịp nữa, tôi cũng không thể học được điều đó.

Tôi chỉ muốn ở bên anh ấy, chỉ nghĩ về nó và chỉ có thế.

Thế là tôi ôm chầm lấy Hạ Vấn Tân, rồi hôn lên cánh môi anh.

Giữa khoảnh khắc quyến luyến giữa môi và răng, tôi khẽ thở hổn hển và nói:

"Được, anh giúp em đi."

"Trước đó em cho anh một phần thưởng."

Hạ Vấn Tân sững sờ một lúc rồi đẩy tôi vào ghế sô pha mỗi lúc một sâu hơn.

Hai giờ sau.

Tôi quá mệt để có thể đứng dậy, nhưng lại ôm chặt lấy Hạ Vấn Tân không chịu buông.

Tôi nhìn anh, rõ ràng là buồn ngủ đến mức không thể mở mắt được, nhưng tôi vẫn không muốn nhắm mắt lại.

Tôi vẫn còn hơi sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Anh nghiêng người hôn nhẹ lên má, giữa hai lông mày của tôi:

"Anh ở đây, A Âm, đi ngủ đi.”

"Anh sẽ luôn ở đây."

Tôi "Ừm" một tiếng.

Không thể trụ được nữa, tôi rơi vào bóng tối.