Nếu Em Tìm Cảnh Sát Tần

Chương 1: Cậu tìm ai?



Chủ quầy thu đổi ngoại tệ mặt đầy nghiêm nghị gõ vài con số trên máy tính.

Đoạn Thố nghi ngờ cậu đã bỏ lỡ một số “0”.

Hướng dẫn viên kiêm tài xế người Trung Quốc bên cạnh lập tức tiến lên: “Em trai, đổi tiền ở đây là theo tỷ giá này hết, đi chỗ khác cũng không chênh lệch bao nhiêu đâu, không tin thì hỏi ông chủ phía trước đi.”

Đoạn Thố nhìn theo hướng anh ta chỉ, đoán chừng tất cả quầy thu đổi ngoại tệ trên con phố này đều đã ăn chia từ trước với hướng dẫn viên. Vì máy ATM vừa nuốt tiền và cửa của một số ngân hàng bên đường đóng chặt, thậm chí không có một người nào trực ban, cậu quyết định không lăn tăn nữa.

Sau khi đổi tiền và quay lại xe, cậu lại lấy điện thoại di động ra.

Điều hướng không phản hồi, thậm chí cả thanh thu sóng của điện thoại di động cũng từ đầy xuống chỉ còn hai vạch. Cậu trơ mắt nhìn màn hình điện thoại di động từ hai vạch sóng chớp thành một, cuối cùng biến thành chữ “X”.

Hướng dẫn viên vừa lái xe vừa nói chuyện với cậu: “Buổi sáng đi thăm chùa là tốt nhất, bây giờ trời tối rồi, tôi đưa cậu đi tìm khách sạn trước, tối ra ngoài xem biểu diễn không?” Anh ta đầy ẩn ý nháy mắt với cậu, lại nói, “Cậu không biết đâu, bên đây biểu diễn còn bốc hơn Thái Lan …”

“Đến thẳng Naida đi.” Đoạn Thố cất điện thoại trở lại túi quần.

“Tới Naida?” Vẻ mặt của hướng dẫn viên du lịch chảy dài ra, sau một lúc lâu, anh ta cười khan, vốn đang cầm vô lăng lái một tay chuyển ngay thành hai tay, “Em trai, muốn đến Naida xem chùa Quan Âm eo thon phải không? Miếu Quan âm eo thon chỗ khác cũng có, hay là tôi chở cậu đến khu địa đạo nhé, chỉ mất hai tiếng đồng hồ … “

“Tôi không xem Quan Âm, tôi đến Naida tìm người.”

Mùi cơ thể nồng nặc bốc lên trong xe khiến Đoạn Thố đau đầu, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cửa sổ có một lớp bụi mịn, cách sân bay ba bốn km còn có một con đường xi măng, sau đó thì toàn là đường đất bụi mịt mù. Mặc dù cửa sổ đã đóng chặt nhưng đường xá kiểu này chỉ cần nhìn thôi đã thấy cay mắt.

Hướng dẫn viên mặt suy sụp, kéo bánh lái dừng xe bên đường: “Em trai, bây giờ không thể đến Naida được.

Đoạn Thố tưởng anh ta muốn vòi thêm tiền, liền lấy ra mấy tờ tiền mới đổi, còn chưa kịp nói gì đã thấy hướng dẫn viên du lịch vẫy vẫy tay: “Không phải chuyện tiền, cậu có đưa bao nhiêu tôi cũng không thể đưa cậu đến đó đâu.”

“Sao lại thế.”

Hướng dẫn viên hạ cửa sổ, rút ​​trong túi quần ra một điếu thuốc rồi châm lửa, “Ở đó an ninh kém.”

Đoạn Thố vừa ra khỏi sân bay vali đã bị người thó đi mất dạng.

Cậu đã hiểu sâu sắc ba chữ “an ninh kém” hướng dẫn viên nói, đang cân nhắc lý do thực sự khiến anh ta từ chối đến đó, đã tấy hướng dẫn viên vỗ vô lăng: “Thôi, thật ra tôi chỉ nghe nói qua, cũng không biết có đúng là tệ như vậy hay không, cậu chỉ cần chú ý trộm cắp nhiều hơn một chút là được. Cậu thật sự muốn đi cũng không phải không được. Em trai, biết lái xe không?”

Đoạn Thố gật đầu, hướng dẫn viên giơ tàn thuốc lốm đốm lửa chỉ vào con đường đất phía trước, “Đi thẳng, thấy chùa vàng thì rẽ vào, lái xe đi hơn nửa giờ, nhìn thấy bảng chỉ đường màu xanh lá cây là đến, tổng cộng chưa đầy 100 km, cũng không xa đúng không?”

Một trăm km trên con đường lầy lội với ổ gà và một trăm km trên con đường cao tốc là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Cậu hiểu, hướng dẫn viên muốn cậu thuê xe tự đi.

Không chần chừ, Đoạn Thố đặt cọc số tiền gần như có thể mua hẳn xe mới để thuê chiếc này.

Anh hướng dẫn viên chắc cũng còn chút ‘lương tâm’, đưa cậu vào cây xăng gần đó đổ xăng, mua một chai nước cho cậu. Lúc đưa nước anh ta không nhịn được hỏi: “Em trai, cậu tới Naida tìm ai?”

Đoạn Thố phớt lờ anh ta, xác nhận lại tuyến đường đến Naida với người lao động dưới vị thành niên ở trạm xăng, thấy giống như hướng dẫn viên nói mới đánh xe lên đường.

Anh hướng dẫn viên đợi đến khi chiếc xe màu xám quẹo vào một góc rồi mới cởi nụ cười trên môi, ngậm điếu thuốc trong miệng mắng “Thằng điên”. Anh ta vào cây xăng ăn một tô mì gói, uống hai chai bia, đang gật gù ngủ thì tỉnh dậy vì buồn đi tè, nhưng lười đến nhà vệ sinh, vì vậy đi bộ ra bên lề đường, quay mặt vào bụi cây cho tiện lợi.

Bất ngờ anh ta thoáng nhìn thấy một chiếc ô tô màu bạc trờ tới đậu trước mặt, anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang ở rất gần mình, trên ghế tài xế là một gã đàn ông đầu đinh trông có vẻ không dễ chọc, vội kéo quần lên định đổi chỗ, ai dè cửa xe rầm một tiếng mở ra, người đàn ông đầu đinh bước xuống xe bước đến chỗ anh ta, xách anh ta lên như xách gà: “Người đâu? “

Hướng dẫn viên sợ điếng người, miệng há to như gáo dừa: “Anh… anh tìm ai?”

“Mười bảy, mười tám tuổi, cao ráo, nước da trắng trẻo, đến từ Trung Quốc”.

Nhận ra người này muốn tìm thằng nhóc vừa rồi, hướng dẫn viên vội vàng trả lời: “Thằng nhóc đó đi Naida!”

Người đàn ông đầu đinh càng chặt cổ áo của anh ta: “Naida?”



Đoạn Thố rẽ vào một góc bên đường. Thực sự đói bụng cậu mới đành rẽ vào một quán ăn nhỏ.

Ông chủ còn không hiểu tiếng Anh chứ đừng nói gì tiếng Trung, cậu đành chỉ bừa một món trên thực đơn, ông chủ bưng một đĩa cơm, một đĩa dưa chua và một bát nhỏ thức ăn có thịt gà.

Đoạn Thố cố ý chọn một vị trí bên cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy xe của mình, canh chừng kẻo bị cạy cửa cướp xe.

Những ngọn núi phía xa chuyển sang màu xanh thẫm, cậu đang ngẩn người nhìn thì đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm, tiếp theo là âm thanh thứ hai, sau đó mới nhận ra đó là tiếng sấm, những hạt mưa rơi tí tách trên mặt kính trước mặt cậu. Ánh mắt trời vừa còn lóa mắt bỗng ảm đạm đi.

Con hẻm đối diện quán có một khu dân cư. Nói là khu dân cư nhưng thực chất chỉ là một khu vực được đắp vá từ các miếng tôn ngang dọc. Trời đổ mưa, các hộ gia đình vội cất quần áo phơi trên giàn phơi.

Một chiếc xe tải đậu trong hẻm, con đường phía trước càng hẹp lại, chỉ đủ chỗ cho hai người đi song song, không thể vượt qua chiếc xe này.

Cửa sổ xe đang mở, một bài hát chậm rãi bằng tiếng Myanmar vang lên, tài xế xe hét lên bằng tiếng địa phương với mấy xe phía trước không vào được hẻm đang chửi ầm ỹ.

Tài xế phụ đi tới, vỗ vai hắn một cái: “Sếp nói nó ở quán ăn đối diện, dừng xe ở đây đi vài bước là đến.”

Cư dân không dám mở cửa sổ, từ xa trong nhà hét lên: “Con nít đang học, mở nhạc gì to vậy!”

Nghe ai đó nói mình, tài xế hừ mũi nhếch mép, đưa tay vặn âm lượng đến mức tối đa.

“Được rồi, không làm gì cả?” Phó lái khuyên, “Để nó đến Naida lại phiền phức.”

Người tài xế ngồi đó một lúc rồi quay lại, ghế sau xe chật cứng người, thanh niên tóc đỏ là người đầu tiên bắt gặp ánh mắt của gã, nhặt một chiếc dùi cui đã bạc màu trên mặt đất đưa qua.

Bảy tám người xuống xe, Tóc đỏ chạy hai bước lại gần hỏi: “Trông nó công tử bột thế mà? Sếp không thể tự mình xử lý sao lại còn muốn chúng ta đi theo… “

Tài xế đang định giải thích, chợt nghe thấy ai đó hỏi bằng tiếng Myanmar, “Các anh tìm ai?”

Không giống người địa phương. Người dân địa phương nói giọng Myanmar luôn có khẩu âm, người này nói hoàn toàn không có.

Tài xế không khỏi quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, đó là một thanh niên chân dài, cao lớn, mặc đồng phục rằn ri, đang dựa vào một bức tường gỗ có đóng vài mảnh sắt, một đôi mắt dài hẹp hơn tỉ lệ bình thường yên lặng nhìn hắn, lại hỏi: “Các anh tìm ai?”

“Liên quan gì đến mày? Xen vào việc người khác …” Tài xế nâng cây dùi nặng trong tay lên, vừa định dùng đám người để hù dọa người này thì Tóc đỏ đột nhiên từ phía sau kéo cánh tay hắn: “Mặc quân phục.”

“Ai biết giả hay thật. Hơn nữa quân đội chính phủ đã rơi đài mười năm rồi. Bố sợ nó chắc!” Tài xế đẩy Tóc đỏ ra, giống như làm thế có thể cho mình thêm chút can đảm.

Người đàn ông không nhúc nhích, hai tay vẫn khoanh trước ngực, nhưng đầu hơi nghiêng một góc, nhìn chằm chằm vào cây gậy trong tay đối phương.

Rầm rầm, các cánh cửa đang mở của các hộ dân nhanh chóng khép kín. Đừng nói đánh nhau, trên đường phố ở đây có người chết là chuyện bình thường.

Mưa không nặng hạt nhưng gió rít như đòi nợ.

Đoạn Thố cầm đôi đũa dùng một lần trên tay nhìn xuống đĩa, mùi vị thịt gà không giống như cậu nhớ chút nào, cậu hơi lo lắng rằng sau khi ăn xong sẽ bị đau bụng.

Do dự hồi lâu cậu vẫn thả đũa xuống và gắp một miếng – không tệ như tưởng tượng, hương vị thực sự khá ngon.

Ăn xong đĩa cơm, kiểm tra lại vật dụng trên người, cậu mới đứng dậy đi ra khỏi quán ăn.Sau cơn mưa trời tối như đang 7 8 giờ đêm.

Cậu hơi nghi ngờ liệu thẩm mỹ của nơi này có khác so với ở Trung Quốc nên ngoại hình của cậu trong mắt người Myanmar là xấu xí hay không, vì ông chủ từ chối cho cậu mượn ô.

Dầm mưa lúp xúp chạy ra xe, cậu mở cửa xe bỗng ngửi thấy một mùi thuốc lá thoang thoảng. Cậu rất ấn tượng về điếu thuốc hướng dẫn viên hút trước đây, nó có mùi nồng đặc trưng của thuốc lá kém chất lượng, rõ ràng nó không cùng nhãn hiệu với mùi khói mà cậu ngửi thấy bây giờ.

Liếc nhìn băng ghế sau qua khóe mắt, không có ai ở đó.

Cậu suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: “Điện thoại sau ghế sao?” rồi đóng cửa ghế lái, đi về phía ghế sau.

Lúc cửa được mở ra, một luồng ánh sáng bạc lóe lên, dù xuyên qua cửa kính xe đầy mưa bụi cũng rất chói mắt.

Người đàn ông cầm con dao chính là gã đàn ông đầu đinh, gã di chuyển khá nhanh, con dao đâm thẳng vào cổ cậu.

Cậu ngả người ra sau và đá vào ngực người kia ngay lúc gã ngồi dậy, người đàn ông có lẽ không ngờ cú đá này lại có sức mạnh như vậy, lúc gã nóng nãy ngồi dậy lao đến, căng hết cả ghế dựa vẫn không thể đứng lên..

Đoạn Thố nhân cơ hội đánh vào chỗ gân đang tê cứng trên cổ tay người đàn ông, thành công giật lấy con dao.

Người đàn ông nhìn con dao trên tay cậu, dường như không hiểu trước đây mình bị đá như thế nào, gã thu chân lại, có lẽ đang muốn co chân lại để đứng lên, nhưng ngay lúc gã vừa nhấc người lên, Đoạn Thố cầm dao đâm thẳng vào mu bàn chân của người đàn ông.

Con dao nhỏ xuyên qua đôi giày da trên chân người đàn ông, tiếng gào thét vang lên chói tai.

Đoạn Thố cầm con dao xoay chầm chậm trên chân người đàn ông nửa vòng, tiếng la hét thay đổi không còn giống tiếng người, một lúc sau thì biến thành tiếng thở phì phò, như không còn kêu nổi nữa.

“Sao khi nãy anh lại tấn công tôi? Làm tôi sợ chết.” Đoạn Thố rút dao ra, mưa ướt sũng quần áo đầu tóc cậu, phát hiện vẻ mặt của người đàn ông khá kỳ quái, liền chủ động giải thích: “Chú à, chắc chú không biết, nhà tôi rất giàu, có rất nhiều người muốn bắt cóc tôi, cho nên từ nhỏ tôi đã rất quen với mấy chuyện này rồi. “

Một lúc sau, thấy vẻ mặt của người đàn ông không thay đổi, cậu lại hỏi: “Chú không hiểu tiếng Trung à?”

Xem ra đúng rồi.

Cậu lôi người đàn ông ra khỏi xe, quăng xuống lề đường như vứt rác, ném con dao đi, mới sực nhớ ra con dao này vừa kề thẳng vào cổ mình.

Hơi lạ, nếu thật sự cắt cổ thì chết luôn rồi, làm sao đòi tiền chuộc nữa?

Chẳng lẽ không phải muốn bắt cóc, mà là giết cậu?

Tiếng mưa xối xả nhấn chìm tất cả những âm thanh khác, cũng là một kiểu im lặng.

Đoạn Thố đột nhiên giơ tay tát chính mình.

Còn có một số khả năng, nhưng nghĩ đến cậu lại thấy mình quá vô nhân đạo.

Trời mưa nhỏ lại.

Trong con hẻm hỗn độn tấm tôn vang ra tiếng bước chân. Bước đi rất nhanh, tiếng nước bị bắn ra lại có chút dễ nghe.

Gã đàn ông co quắp chân bên vệ đường cũng nghe thấy tiếng động và bắt đầu hét lên như ngỗng. Chả biết kêu cái gì.

Đoạn Thố liếc xéo hắn một cái, phỏng chừng người tới là đồng phạm.

Dường như chỉ có một người.

Cậu nắm chặt con dao trong tay, dựa vào bức tường gỗ và đợi người đàn ông đi ra.

Bước chân càng ngày càng gần, Đoạn Thố nín thở lao ra đâm dao.

Góc độ này không nhìn thấy mặt đầu tiên, mà là cảm thấy mũi dao thật sự áp vào thân thể của đối phương, cậu vô thức nắm chặt cán dao móc lên trên, cổ tay cầm dao đột nhiên bị nắm chặt!

Vì trời mưa nên bàn tay này lạnh lẽo và trơn trượt.

Người đàn ông bước ra khỏi góc khuất, bộ quần áo rằn ri của hắn bị mưa làm ướt thành màu xanh đậm, cổ áo phông bên trong và một mảnh da nhỏ trên cổ bị mũi dao đâm thủng, vết máu tươi xuất hiện ở giữa xương đòn.

Người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn cậu.

Đôi mắt đó cướp đi mọi sự chú ý của Đoạn Thố, trên hàng có những hạt mưa li ti, đôi mắt dài hẹp, một đôi mắt sắc bén càng được nước mưa rửa đến trong vắt.

Đoạn Thố đột nhiên nuốt nước bọt.