Nếu Em Tìm Cảnh Sát Tần

Chương 17: Có biết tôi chết thế nào không?



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Không.

Tại sao.

*** mẹ anh.

Tay chân Đoạn Thố vẫn bị trói bằng dây thừng, cậu nhìn chằm chằm vào cây phượng vĩ ở sau núi, đột nhiên nhảy lên, đập đầu vào tấm kính trên cửa sổ.

Lần thứ hai va chạm, kính xuất hiện những vết nứt hình mạng nhện.

Mấy tên côn đồ đứng bên ngoài đều dùng ánh mắt trừng trừng nhìn cậu, có tên làm rơi điếu thuốc trên miệng, nhìn cậu như nhìn người điên.

Lúc cậu điên không phải là bộ dạng này.

Cậu chỉ muốn thoát ra ngoài.

Thoát khỏi cơ thể của chính mình, thoát khỏi những ký ức này.

Vài tên côn đồ xông vào, sợ cậu tự đập đầu chết, chúng tóm lấy một sợi dây và trói chặt cậu vào một chiếc ghế.

Daw Phyu ở ngoài phòng nhướng mày, nhìn Đoạn Thố, lại nhìn Lâm Tư Uyển bên cạnh: “Cháu trai làm sao vậy?”

Lão Bạch ghé sát vào tai Daw Phyu, kiêng kị liếc nhìn Lâm Tư Uyển, hạ giọng: “Đồ ở đây.”

Daw Phyu gật đầu, quay lại mỉm cười đối mặt với Lâm Tư Uyển: “Cô Lâm, giao dịch của chúng ta đã hoàn thành. Đến đây cũng xa xôi, để tôi đưa cô đến thăm các ngôi đền của Naida nhé? Rất nổi tiếng đấy.”

“Không cần.” Lâm Tư Uyển liếc nhìn cửa sổ với những vết nứt mạng nhện, quay lại trước khi tầm mắt rơi vào Đoạn Thố trong phòng, cô ta lấy kính râm từ trong túi xách ra, đeo chúng bằng một tay, nói: “Đã đưa người cho anh rồi, tôi đi đây.” Giày cao gót mới dợm đi liền dừng lại, cô ta nói thêm: “Nhớ kỹ, anh không biết tôi, chúng ta cũng chưa từng gặp mặt.”

“Chắc chắn rồi, cô Lâm yên tâm.” Daw Phyu dặn cấp dưới, “Đưa cô Lâm bình an trở về.”

Gã nhìn Lâm Tư Uyển lên xe, quay đầu vẫy tay với Lão Bạch, rồi háo hức bước vào phòng.

Lão Bạch mở chiếc hộp trong tay ra, đầu tiên đeo găng tay vô trùng vào, sau đó xé gói ống tiêm, lắp kim tiêm, cắm vào bình thuốc để rút thuốc.

Đoạn Thố bị trói vào ghế nhìn sang, nhìn chằm chằm vào cái hộp một lúc rồi hỏi: “Scopolamine?”

“Ừ.” Daw Phyu nói.

Đây là thuốc gã mua được với giá khá cao, trăm năm trước vật này còn có một cái tên khác thông thường hơn: hơi thở của quỷ.

“Tiếp đón nồng hậu thế, anh muốn hỏi tôi cái gì mà phải dùng đồ cao cấp như vậy?”

Daw Phyu nhe răng cười, không trả lời.

Đầu Đoạn Thố bê bết máu, rất lâu mới cầm được máu, Daw Phyu còn nhờ Lão Bạch chữa vết thương cho cậu.

Scopolamine được tiêm vào, kim rút ra, Daw Phyu kiên nhẫn nhìn lỗ kim trên cánh tay của Đoạn Thố.

Không đến hai phút đồng hồ, trước mắt Đoạn Thố bắt đầu mơ màng, mí mắt che nửa con ngươi, đầu gục ở ngực nửa tỉnh nửa mê.

Daw Phyu cảm thấy một chút lo lắng và phấn khích không thể giải thích được, gã hỏi, “Cậu đang làm gì vào năm 1985?”

Vẻ mặt gã càng lúc càng kích động trước câu trả lời của Đoạn Thố, ánh mắt dán chặt vào Đoạn Thố, tỏa sáng rực rỡ.

Lão Bạch lặng lẽ đứng sang một bên, cau mày nhìn Đoạn Thố.

Nhưng tâm trí của Daw Phyu hoàn toàn không đặt trên Lão Bạch, gã hỏi tất cả những gì gã muốn hỏi, tạm dừng một chút rồi mở miệng hỏi câu cuối cùng: “Số điện thoại của Tần Duyệt là gì?”

Đoạn Thố im lặng, hình như đã ngủ, Daw Phyu giơ tay tát vào má cậu hai cái: “Số mấy?”

Đoạn Thố bị trói vào ghế thở hồng hộc, đầu giật giật, nhắm mắt lại chậm rãi nói một dãy số.

Daw Phyu bấm điện thoại.

Gã tiếp xúc không nhiều với Tần Duyệt tiếp xúc, ấn tượng duy nhất của gã đối với người này chính là hắn ít nói, bởi vì hắn nói không nói nhiều, cho nên gã không nắm thóp được gì.

Nhưng bây giờ tình thế đã hoàn toàn đảo ngược. Đối mặt với Tần Duyệt, giờ phút này gã hoàn toàn chiếm thế thượng phong,

“Đoạn Thố ở cùng tôi.” Daw Phyu nói, “Cậu ta nói với tôi rất nhiều điều khó tin. Ví dụ như —— cậu ta không đến từ thời đại này.”

Tần Duyệt đầu dây bên kia không nói, gã nói tiếp: “Vì trước đó tôi đã đưa cho cậu ấy scopolamine, nên những gì cậu ấy nói hoặc là cậu ấy đã điên, hoặc đó là sự thật.”

“Tất nhiên, tôi đang nghiêng về vế sau.”

“À, đúng rồi, cha tôi đáng lẽ phải chết, chỉ là thời cơ chưa chín muồi mà ông ấy đã phát động một cuộc đảo chính. Bây giờ tôi đang rất kẹt. Cảm ơn cậu đã ra tay. Còn Đoạn Thố, những năm 80 mà có thể sản xuất đá có độ tinh khiết 99,6%, một con bò sữa như vậy lại đang trong tay tôi. Thôi, có duyên gặp lại nhé.”

Trong căn phòng ở tầng hầm thứ hai của khách sạn Tê Ngô, bể cá vẫn phát ra ánh sáng xanh nhạt, không có ai điều khiến hướng nước chảy, những chú cá nhiệt đới sặc sỡ kết từng đàn đôi ba con bơi qua bơi lại.

Làn nước trong vắt phản chiếu khuôn mặt vô cảm của Tần Duyệt.

Một lúc sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, như thể cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì xảy ra, ánh mắt điên cuồng nhìn xung quanh, luống cuống thò tay vào túi quần, hai ba lần mới rút được ​​điện thoại ra.

Ngón tay hắn run run bấm số, trong lúc chờ kết nối, nước mắt lăn dài trên khóe mắt mà không hề hay biết, ngay khi cuộc gọi được kết nối, hắn nói: “Tôi cần giúp đỡ”.

“Daw Phyu đã bắt được một người, bây giờ tôi muốn đi Naida.”

“Người? Ai?” Người liên lạc dừng một chút, nói: “Nhiệm vụ đã kết thúc, cậu nên hiểu rõ,chuyện không có quan hệ gì với cậu nữa hiện tại ngươi trở về đối mặt với con trai của Charunwang khác gì tự tìm đường chết đâu?”

Tần Duyệt đưa tay sờ sờ mặt dây chuyền trên ngực, ngón tay run rẩy cuối cùng cũng ngừng lại, nói: “Sống đối với tôi là vô nghĩa.”

Giọng nói rõ ràng nghẹn ngào được điện thoại truyền đến đầu bên kiai, người liên lạc ngẩn ra một lúc: “Cậu đang khóc à?” Ông dừng một chút, sau đó dịu giọng thành khẩn nói: “Cậu phải biết tổng cục bỏ ra bao nhiêu công sức bồi dưỡng cậu, nếu chỉ vì một cá nhân mà chết ở Naida, tổng cục sẽ bị tổn thất gì…”

Tần Duyệt đưa cổ tay trong lên lau mắt, giọng nói đã ổn định: “Người bị Daw Phyu bắt giữ là Đoạn Thố, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Tê Ngô, và tập đoàn Tê Ngô sẽ sớm tiết lộ tin tức rằng Đoạn Thố bị quân đội Myanmar bắt cóc, dù sao Đoạn Thố cũng là người của công chúng, tin tức truyền ra, trong nước còn phải phái người đi cứu, nếu lỡ thời gian mà chết ở Myanmar, thì Cục 10 sẽ không chỉ xấu hổ mà còn phải chịu trách nhiệm.”

Trong điện thoại im lặng, một lúc sau, ông lão như trở thành một người khác: “Vừa rồi cậu nói thiếu gia của khách sạn Tê Ngô bị bắt cóc! Cứu ngay, tôi có thể giúp cậu thế nào? Nói cho tôi biết, cậu phải mang người trở về bình an vô sự trước khi tin tức bị rò rỉ ra ngoài!”

Naida.

Đền Quan Âm eo thon.

Mặc dù tác dụng của thuốc đã hết nhưng chất scopolamine vẫn còn trong cơ thể, tay chân cử động được nhưng mềm oặt, Đoạn Thố có ảo giác mình biến thành một con bạch tuộc.

Daw Phyu còn đang huyên thuyên cái gì đó, vì đầu óc Đoạn Thố không minh mẫn, nghe Daw Phyu nói như vậy giống như tăng thêm vài phần âm trầm, nghe như có một con quái vật to lớn đang rống lên bên tai.

Cậu nghe không rõ nên chỉ có thể dựa vào hình dạng miệng của đối phương để đoán xem gã nói gì.

Cậu đoán không ra, đầu còn đau, cậu đột nhiên ý thức được, mình không cần nghe rõ ràng tên này nói cái gì.

Vì vậy cậu hít sâu một hơi nói: “Cút đi.”

Ngày hôm sau, cơn chóng mặt giảm đi rất nhiều, giọng nói của Daw Phyu trước mặt cuối cùng cũng chuyển thành giọng người.

Daw Phyu đặt những bức ảnh của những năm 1980 trước mắt, nói với Đoạn Thố sau khi được tiêm thuốc cậu đã thừa nhận rằng cậu chính là người trong các bức ảnh.

Đoạn Thố nghe hồi lâu mới hiểu ý của Daw Phyu, có chút bất đắc dĩ: “Tôi không nấu đá cho anh đâu.”

Daw Phyu cũng không bỏ cuộc, đi vòng qua góc vừa uy hiếp vừa thuyết phục, Đoạn Thố liếc gã một cái: “Có biết tôi chết thế nào không?”

Daw Phyu gật đầu, biểu cảm có thể nói là ngoan đạo: “Có nghe nói.”

Đoạn Thố: “Nếu tôi còn ở trong nghề này, tôi chết còn chưa đủ khổ sao?”

Daw Phyu im lặng, xoay người bước ra ngoài. Người đàn ông đã phẫu thuật thẩm mỹ đứng sau gã tên Lão Bạch, dùng đôi mắt nham hiểm đục khoét cậu cả buổi.

Sự thù địch này không thể giải thích được.

Một ngày sau, Daw Phyu lại đến.

“Tôi có một nhà máy, tôi có quyền truy cập vào nguyên liệu thô, có cả các trợ lý. Còn cần gì nữa cậu mới làm việc cho tôi?”

Đoạn Thố mặc kệ gã.

Gã lại nói: “Tôi không thể làm tổn thương não và tay của cậu. Nếu cậu là tôi, cậu sẽ làm gì?”

Đoạn Thố: “Tìm người biết châm cứu, châm vào chỗ đau nhất, tôi sẽ chịu thua.” Ngừng một chút, cậu chuyển đề tài, “Nhưng mà, anh có xem phim truyền hình không?”

“Tôi không xem nhiều.” Daw Phyu nói, “Tôi thích xem phim hoạt hình.”

“Vậy tôi nói thẳng cho anh biết, người nào có thể chế đá thì hóa học cũng không tồi, chỉ cần vài thứ anh không ngờ tới cũng có thể chế tạo bom,” Đoạn Thố nói, nhìn về phía sau núi, “Nổ đến không còn ngọn núi nào.”

“Cho nên,” Đoạn Thố ngẩng đầu nhìn gã, “Anh nên chuẩn bị một trợ thủ hiểu biết nhiều một chút, để có thể lúc nào cũng đề phòng.”

Daw Phyu sửng sốt hồi lâu, nghẹn không nói được chữ nào, đúng lúc một cô gái trẻ bưng một đĩa cơm đầy vào phòng. Hã𝙮‎ tì𝗺‎ đọc‎ tгa𝓷g‎ chí𝓷h‎ ở‎ (‎ tгù𝗺tгu𝙮‎ ệ𝓷.V𝗡‎ )

Đoạn Thố vẫn bị trói vào ghế đẩu, cô gái múc cơm canh gà hầm đưa vào miệng cậu.

Daw Phyu nhìn Đoạn Thố hé môi lộ ra đầu lưỡi, không hiểu sao cảm thấy cổ họng nghẹn lại, thầm mắng người này tại sao lại có bộ dáng như vậy. Gã liếc nhìn khuôn mặt kia mấy lần, buột miệng nói: “Có ai từng nói cậu trông rất giống con gái chưa.”

Đoạn Thố nhai chậm rãi ăn, nuốt xuống một ngụm mới nói: “Có.”

“Nhưng giống con gái cũng không được bao lâu. Lần trước vừa hơn ba mươi, trông tôi đã rất thô.”

Daw Phyu nhìn chằm chằm vào mặt cậu, không thể tưởng tượng được cái gọi là “trông rất thô” cậu nói, lại hỏi: “Vậy… Tần Duyệt có quan hệ gì với cậu?”

Đoạn Thố nhướng mày liếc gã một cái: “Loại quan hệ như anh đoán.”

“Nhưng anh ta làm chuyện không tốt với tôi.” Đoạn Thố ăn một muỗng đồ ăn, nhai một hồi lâu, rồi hất cằm về phía chai nước khoáng đặt trên mặt đất, ý bảo muốn uống nước, uống xong mới tiếp tục nói, “Tôi Khi còn sống, không bao giờ hiểu tại sao anh ta lại làm như vậy.” Cậu không nhìn Daw Phyu, mà chỉ nhìn nửa người xuống những viên gạch lát nền không bằng phẳng trước mặt, như thể đang nói với chính mình, “Anh ta sợ. Tôi có một gia đình, tôi không muốn anh ta, tôi không cần anh ta nữa. “

Đoạn Thố đột nhiên ngẩng đầu lên, không biết đang hỏi ai: “Tại sao tôi phải hận anh ta?”

Daw Phyu nghe không hiểu cậu đang nói gì, nhưng cũng dán chặt mắt nhìn theo.

Đôi mắt của Đoạn Thố đẹp và mạnh mẽ, đôi môi đỏ của cậu vẫn còn bị nước nhuộm sáng lấp lánh

Lúc Lão Bạch vào phòng, Daw Phyu chú ý tới Đoạn Thố nhìn phía sau mình, theo bản năng lui về phía sau một bước, quay đầu lại: “Có chuyện gì sao?”

“Người của chính phủ tìm cậu.” Lão Bạch nói.

“Lão phù thủy kia lại phái người dọa tôi à.” Daw Phyu bĩu môi, xoay người đi ra ngoài.

Chỉ còn lại Lão Bạch và Đoạn Thố trong nhà kho.

Thấy y không có ý nói chuyện với mình, Đoạn Thố tiếp tục nhìn cây phượng ngoài cửa sổ.

Khi màn đêm buông xuống, bầu trời chuyển sang màu xanh xám mờ ảo, với một vài đám mây đỏ ở cuối bầu trời.

Theo gió thổi qua, lại thêm mấy đóa hoa bị thổi bay, rơi xuống đất xào xạc lăn vài vòng, bay tới nơi cậu không nhìn thấy.

“Tôi không tin luân hồi.” Lão Bạch đột nhiên nói: “Cậu sẽ làm việc cho Daw Phyu sao?”

Đoạn Thố cười lạnh một tiếng, cũng không thèm trả lời.

Lão Bạch trừng mắt nhìn cậu một hồi, liền bất ngờ giơ chân đá cậu.

Chiếc ghế ngã ngang xuống đất phát ra một tiếng rầm.

Cơm Đoạn Thố vừa ăn không biết có vào đến bụng hay không, bị đá một cước này đau quặn thắt dạ dày, sau đó cậu thấy y lau vết giày trên quần áo mình, lại nhấc chiếc ghế đẩu lên nguyên trạng.

—— Y không muốn Daw Phyu biết.

Daw Phyu lảng vảng như âm hồn bất tán đến tận nửa đêm, trước khi gã đến người của gã đã thu dọn giường, trải đệm và ga trải giường. Có vẻ như cậu sẽ ngủ trong nhà kho này.

Đoạn Thố có thể hiểu gã, đối với gã, cậu có lẽ giống như một con thú kỳ lạ mới bị bắt.

Chỉ là ban ngày cổ của cậu bị thứ gì đó cắn, ban đêm vô cùng ngứa ngáy. Hai tay bị trói không thể gãi, cậu quay đầu lại hỏi Daw Phyu đang đọc truyện tranh: “Có thuốc không? Tôi bị bọ cắn.”

Daw Phyu nhìn cổ cậu, thật sự đem một ống thuốc bôi cho cậu.

Đoạn Thố đoán rằng diện tích vết cắn của bọ không lớn lắm nhưng bàn tay của Daw Phyu bôi đến tận xương quai xanh của cậu.

May là thuốc mỡ mát lạnh, rất nhan đã giảm ngứa.

Daw Phyu ngồi xuống, cầm lấy quyển truyện tranh trên đùi lật vài trang, đột nhiên nhìn sang: “Đồng tính các cậu lúc làm có sướng không?”

Dây buộc quá chặt làm máu không lưu thông, Đoạn Thố ngồi cả ngày rất khó chịu, bèn nói: “Cút đi.”

Daw Phyu lẩm bẩm quay đầu lại, vẻ mặt còn khá tổn thương.

Trời đã rạng sáng, Daw Phyu đang bận việc gì đó, Lão Bạch đi tới, không biết trước khi vào nhà đã nói gì với hai tên lính canh cửa mà hai tên đấy rời đi không nói một lời.

Lão Bạch vào phòng, ngồi xổm xuống dưới chân cậu, cởi sợi dây gai trên mắt cá chân ra: “Cậu chạy về phía nam đi, sẽ có người đến đón cậu, Tần Duyệt đã dẫn người qua tìm cậu rồi.” Có lẽ sợ mình không đủ thuyết phục, lại nói: “Tôi và Tần Duyệt cùng một phe.”

Đoạn Thố không nói gì, chỉ để Lão Bạch cởi dây trói trên người mình.

Bị trói lâu quá, tay chân tê dại, cậu ngồi trên ghế đẩu một lúc mới đứng dậy. Được

“Đi nhanh đi.” Lão Bạch thúc giục.

Đoạn Thố không nói hai lời, mở cửa chạy vào sâu trong núi sau

—— Thật ra những gì Lão Bạch nói một chữ cậu cũng không tin, cậu chỉ tin sự quen thuộc của mình với khu vực này.

Chạy được chừng 20 phút thì có hai tiếng súng “đoàng đoàng” đuổi theo.

Giống như Đoạn Thố, Lão Bạch muốn giết cậu trong khi cậu trốn thoát, để y dễ tìm người đổ lỗi và nói dối Daw Phyu.

Trời tối hẳn, nước mưa đọng lại trong ổ gà đến mắt cá chân, ánh trăng trắng lạnh lẽo phản chiếu trong đó, Đoạn Thố nấp sau gốc cây liếc nhìn bóng trăng trong nước, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đêm nay còn có trăng tròn.

Viên đạn suýt sượt qua cánh tay, Đoạn Thố từ từ di chuyển chân dựa vào thân cây che khuất cả người.

Người đuổi theo cậu có lẽ đang đeo kính hồng ngoại, có thể nhìn thấy cậu ở đâu, nhưng cậu thì không thể nhìn thấy đối thủ.

Bên tai truyền đến một tiếng “Đinh”, phảng phất bị đá cuội đập vào dưới xương quai xanh, cơn đau âm ỉ truyền đến, câu bỗng ngửi được một mùi máu nhàn nhạt.

Đưa tay sờ lên ngực, đầu ngón tay đụng phải dính ướt, chính là máu.

Máu của cậu.

Bị bắn trúng rồi.

Vị trí bắn còn rất tệ.

Đoạn Thố nghe tiếng bước chân lại gần, hỏi: “Chúng ta có thù oán gì sao?”

Giọng nói lúc trước còn thành khẩn vô cùng giờ chuyển thành hung ác: “Cậu không dùng được, Daw Phyu hứng thú quá mức với cậu.”

Bệnh thần kinh. Đoạn Thố mắng thầm trong lòng.

Cậu cúi thấp người chạy ra từ phía bên trái của cái cây, nhưng lại chọn sai hướng và đụng phải Lão Bạch đang canh giữ ở đó.

Lão Bạch giơ súng trong tay lên, nháy mắt khi súng nhắm vào Đoạn Thố, cậu liền nghe thấy tiếng súng.

Không có ống giảm thanh, âm thanh rất rõ ràng.

Cánh tay Lão Bạch lập tức buông thõng như muốn rơi xuống.

Ánh trăng ấm áp, cậu nhìn rõ mặt Tần Duyệt qua ánh sáng mờ ảo.

Nhìn Tần Duyệt dưới loại ánh sáng này, cậu chợt không thể biết liệu mình có bị ảo giác nữa hay không.

Cậu bắt đầu đếm theo cách cũ.

Hai giây sau, không có gì thay đổi, chỉ có cơn đau âm ỉ trong lồng ngực đã biến thành cơn đau nhói như muốn khoét lỗ trên da thịt.

Đoạn Thố hít một hơi, nhìn Tần Duyệt: “Giết hắn ta có phạm pháp không?”

“Không.” Tần Duyệt nói xong, đã đi tới bên cạnh cậu, lên đạn lần nữa nhắm vào Lão Bạch.

“Tôi ở Cục 10!” Lão Bạch quát một tiếng, “Tôi là mật vụ bên cạnh Daw Phyu!”

“Tiền bối,” giọng nói của Tần Duyệt chậm lại, mang theo chút bình thản, “Nếu anh đã giả chết để rút khỏi cục, tôi giết anh cũng không có gì phạm pháp.”

Vừa dứt lời, tiếng súng vang lên, viên đạn găm vào trán Lão Bạch, bắn nát nửa đầu.

Ngoài mùi máu tanh, trong không khí còn có mùi đặc trưng của mô người.

Đoạn Thố ngồi dựa vào gốc cây, khẽ liếc nhìn thi thể Lão Bạch: “Ai bảo ông chọc vào sườn anh ta.”

Tần Duyệt giắt súng trở lại eo, đưa tay về phía cậu: “Cậu có bị thương không?”

“Không.” Đoạn Thố đáp. Cái cây cậu đang dựa có thân rất rộng, che gần hết ánh trăng. Câu nhìn tay Tần Duyệt, không nắm lấy mà nói: “Ngồi với tôi một lát.”

Thấy Tần Duyệt vẫn đứng, cậu nhẹ nhàng nói lại: “Ngồi một lát.”

Tần Duyệt thấy không thuyết phục được cậu, đành ngồi xuống bên cạnh, khoanh một chân.

Cảm giác ngột ngạt khiến Đoạn Thố khó nói nên lời, cậu dựa đầu vào vai Tần Duyệt, nhẹ nhàng nói: “Nhà thôi miên mà anh tìm thật dở, tôi nhớ hết con mẹ nó rồi, phiền chết bỏ.”

Rõ ràng cảm thấy bờ vai mình tựa trở nên căng thẳng, Đoạn Thố vươn tay nắm lấy tay Tần Duyệt. Bàn tay của Tần Duyệt luôn trơn trượt khi chạm vào, lạnh và ẩm ướt.

Cậu âu yếm xoa xoa ngón tay của Tần Duyệt, nói: “Nói cho anh biết một chuyện mà anh không biết, sau khi anh chết, giống như tôi vẫn luôn bị ép đi theo anh.”

“Tôi thấy… anh chạm vào ma túy. Tôi không thể hiểu được, cái gì hấp dẫn anh dính đến thứ đó?”

“Cậu.”

Tần Duyệt trả lời, “Đôi khi tôi có thể gặp lại cậu.”

“Thế à.” Đoạn Thố ngực chảy máu, chức năng đông máu của cơ thể này thật sự rất kém. Dù đêm tối thế nào, Tần Duyệt ở gần cậu như vậy, hắn có thể nhanh chóng nhận ra mùi máu tanh không chỉ phát ra từ xác chết của Lão Bạch bên cạnh.

“Tôi hận anh, nhưng tôi hy vọng anh khỏe mạnh.” Đoạn Thố khẽ nói, “Anh không khỏe, tôi buồn, rất buồn.”

Tay cậu vẫn đang nắm lấy tay Tần Duyệt, không còn sức lực để nắm chặt, chỉ có thể yếu ớt nắm hờ: “Tiểu Duyệt, nếu lần sau anh còn nhớ tôi…”

Cậu không biết đến cùng là đau ở đâu nhưng vẫn cố gắng cất tiếng nói “Đừng đến tìm tôi nữa”.

./.