Nếu Em Tìm Cảnh Sát Tần

Chương 4: Hắn không muốn ở cạnh Đoạn Thố một chút nào



Viên đá trong lòng Đoạn Thố chìm xuống đáy cùng với lời nói của Tần Duyệt.

Cậu cũng đoán được sân bay nổ vào thời điểm này khả năng cao là do con người gây ra.

Cả ngày dài, cậu chờ đợi tin tức.

Tin xấu là sân bay số 1 đã được quân đội tiếp quản, không một chiếc máy bay chở khách nào có thể bay được.

Tin tốt là cuối cùng họ đã vào được một khách sạn.

Tần Duyệt tiễn cậu vào phòng rồi đi ra ngoài, nói có việc phải làm, lát nữa quay lại sau.

Điện thoại của Đoạn Thố đã được sạc đầy, nhưng tín hiệu vẫn luôn tắt ngúm.

Chỗ này ở xa đường biên giới, bật TV lên không thu được kênh nào trong nước. Xung quanh tràn ngập những ký tự và âm thanh cậu không hiểu, cậu cảm thấy như người câm điếc ở đây.

Một tiếng sau, đã chán đến cực điểm, Đoạn Thố bắt đầu xem qua các hình chụp hướng dẫn du lịch mà mình vẫn giữ trên điện thoại, hướng dẫn viên còn nói nói rằng tình hình ở Myanmar đã ổn định trong những năm gần đây, trị an tốt hơn trước kia linh ta linh tinh.

Tin tức ở đây bị phong tỏa nghiêm ngặt, bây giờ ở Trung Quốc còn có thể hoàn toàn không biết tình hình ở đây, chứ đừng nói là biết trước.

Cậu chợt thấy mình xui tận mạng.

Nếu vẫn phân biệt ra tin xấu và tin tốt, thì tin xấu là nơi này đã ổn trong mười năm, đến khi cậu ló đầu đến thì xảy ra đảo chính vũ trang; tin tốt là cậu gặp được Tần Duyệt.

Lướt từng tấm ảnh trong album điện thoại, chợt một đoạn video đập vào mắt Đoạn Thố.

Cậu ngẩng ra một lúc, khung đen ở góc màn hình phản chiếu khóe môi cong lên, cậu đưa ngón tay bấm play, con cá voi Beluga nhỏ trong video vừa quạt vây ngực ngắn ngủn nhảy lên khỏi mặt nước. Đoạn Thố mặc áo thun tay ngắn màu trắng, lấy một con cá nhỏ từ trong xô, không ném vào miệng beluga, mà để vào nếp gấp phía trên mỏ của nó.

Beluga nhỏ kêu như một đứa trẻ, quay trở lại mặt nước lăn lộn cả buổi mới chịu ăn cá, ăn xong nó lại nhảy khỏi mặt nước phun nước vào Đoạn Thố.

Cậu hơi nhớ Marshmallow.

Có tiếng “tích” từ ngoài cửa truyền đến, Đoạn Thố ngửa đầu lên xem, tầm mắt bị đảo ngược, Tần Duyệt bước vào phòng, xoay người đóng cửa lại.

Thấy Tần Duyệt đang cầm một cái hộp vuông, cậu liền ngồi dậy hỏi: “Anh mua cái gì thế?”

“Di động.” Tần Duyệt tháo gói hàng ra, đặt điện thoại di động mới mua trước mặt cậu.

Thương hiệu này cậu chưa từng thấy bao giờ, thân máy cũng dày và nặng hơn loại điện thoại di động màn hình mỏng thông thường bây giờ, cậu cầm lên nhìn trái phải: “Tại sao anh lại mua điện thoại di động?”

“Cậu dùng đi.” Tần Duyệt nói, “Cái này thường có tín hiệu, số của tôi lưu ở trong đó.”

Đoạn Thố mở máy lên, màn hình hiển thị toàn tiếng Trung, nghiên cứu một hồi, cậu phát hiện có điểm khác —— có bảy số di động chạy đồng thời, tức là điện thoại này cắm đến bảy cái thẻ SIM.

Tần Duyệt nói: “Không có tín hiệu vì tín hiệu của các nhà mạng không phủ ở nhiều nơi.”

“Chỗ này nhét tất cả thẻ SIM của các nhà mạng Myanmar luôn à?”

“Gần như là đủ các nhà mạng thông dụng, chắc cũng đủ dùng.” Tần Duyệt đáp.

Màn hình điện thoại di động của Đoạn Thố vẫn luôn bật, video Marshmallow tiếp tục tự động phát, Tần Duyệt nhìn một cái, Đoạn Thố liền cầm điện thoại di động lên đưa qua: “Dễ thương không?”

“Ừ.”

Hiếm khi nghe được lời khẳng định của Tần Duyệt, Đoạn Thố nói: “Về nước tôi dẫn anh đi thăm nó nhé. Từ nhỏ nó đã dính người.”

Tần Duyệt vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, ánh đèn lập lòe phản chiếu lên sườn mặt hắn. Đoạn Thố cẩn thận quan sát Tần Duyệt không chớp mắt, nghe hắn hỏi: “Sinh ra trong môi trường nuôi nhốt à?”

Đoạn Thố nghẹn lại, chắc là câu nói “dính người từ nhỏ” của cậu khiến Tần Duyệt có hiểu lầm như vậy.

Cậu hơi tránh đi sự thật một chút, nói dối theo: “Đúng vậy, sinh ra trong nuôi nhốt.”

Nói xong cậu liền xoay người, dựa vào trên giường, hai tay chống cằm nhìn Tần Duyệt: “Sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy?”

Tần Duyệt trầm mặc một hồi, vừa nghĩ người đàn ông này sẽ không trả lời, Tần Duyệt nhẹ giọng nói: “Bởi vì cậu là Đoạn Thố.”

Đoạn Thố ngẩn ra, cánh tay dán chặt ở trên giường: “Thảo nào, lúc mới gặp anh đã biết tôi là ai đúng không?”

Tần Duyệt cười cười, không trả lời.

Đoạn Thố có cảm giác mất mát tràn ngập trong lòng, như có một người tý hon đang nói: ‘Thấy chưa, thật đúng là có âm mưu’.

Là người thừa kế duy nhất của khách sạn Tê Ngô, cậu thường xuyên xuất hiện trong mục tin đồn giải trí —— một nhóm nhạc nữ mới có 7 thành viên, cậu bị gán ghép với cả 6 cô trong nhóm, giật hot search chăm chỉ hơn các thành viên nhóm nhạc nữ đó nữa.

Nghĩ đến đống tin đồn hẹn hò không đếm xuể của mình, cậu chợt cảm thấy chột dạ, ngồi thẳng dậy, cố gắng gỡ gạc lại chút gì đó: “Phóng viên giải trí không có gì để xào, tôi chỉ ăn cơm với bạn bè thôi, còn lại toàn là họ gán ghép, tôi không có nhiều bạn gái đến thế.”

Giải thích xong, cậu cảm thấy da đầu mình sắp nổ tung, cảm giác xấu hổ kỳ lạ khiến cánh tay nổi hết da gà.

Đúng lúc này, có một tiếng rên mỏng manh từ bên cạnh truyền đến.

Nghe như bị cố tình đè nén, có lúc to, có lúc nhỏ, kèm theo tiếng cọt kẹt của giường.

Đoạn Thố nhanh chóng nghe được đó là cái gì.

Thật ra âm thanh rất nhỏ, phải tập trung nghe mới biết được.

Cậu tưởng Tần Duyệt không để ý, nhưng người đàn ông vẻ mặt vô cảm này ngồi xuống ghế sô pha nhỏ cạnh cửa sổ.

Tiếng rên rỉ trên giường như có như không là khó chịu nhất.

Tần Duyệt cầm điều khiển trên bàn cà phê lên, bật TV lên.

Âm thanh của tin tức không thể che đậy hoàn toàn tiếng động bên cạnh, hắn vô tình nhìn thấy mấy tờ giấy note tên bàn cà phê bên cạnh. Giấy trắng tinh.

Thứ này như làm cho cấp độ cáu kỉnh của hắn nhảy lên mức cao nhất, hắn chộp lấy xấp giấy note mỏng ném chúng vào thùng rác trong góc.

Đoạn Thố nằm ở trên giường giống như một con mèo vừa ngu dốt vừa tò mò, trợn mắt há hốc mồm, không hiểu vì sao hắn lại vô cớ ném ra một xấp giấy note.

Hắn tránh khỏi tầm mắt đối diện, im lặng ngăn lại câu hỏi sắp vuột ra khỏi miệng của thiếu niên này.

Thời gian hiển thị trên điện thoại là 9 giờ 30, đã chậm hơn nửa tiếng so với thời gian đã thỏa thuận.

Hắn không muốn ở một mình với Đoạn Thố một chút nào.

Đoạn Thố cứ nhìn hắn khiến hắn rất mất tự nhiên, chỉ một lúc sau đã cảm thấy cơ thể mình dần trở nên cứng ngắc, ngay cả ngón tay cũng hơi tê dại.

Hắn đứng dậy, dựa vào tường khoanh tay trước ngực ——dễ chịu hơn một chút so với ngồi.

Điện thoại trong túi quần cuối cùng cũng rung lên.

Hắn liếc nhìn Đoạn Thố, bước ra khỏi nhà với chiếc điện thoại trên tay, đến tận cầu thang mới nghe máy.

Bên kia đầu dây có người rống lên, “Cậu có biết ở đây hỗn loạn bao nhiêu không? Bây giờ cậu đang ở cái xó nào!?”

Tần Duyệt bình tĩnh hỏi: “Chuyện tôi nhờ giúp sao rồi.”

Người trong ống nghe gần như hung tợn gầm gừ, “Tôi cho cậu một số điện thoại, cậu đưa người đó qua đi, có thể bắt kịp chuyến đầu tiên—” Anh ta nói nhanh một loạt số, đột nhiên chuyển đề tài, “Nhưng chuyện của cậu chết người đấy! Chậm nhất là sáng mai, nếu cậu không quay lại, cậu chết tôi cũng chết.”

“Cảm ơn.” Tần Duyệt cúp điện thoại, ngón tay lưu loát ấn xuống dãy số mà người vừa nãy cho hắn.

Đoạn Thố ngồi xổm bên cạnh thùng rác, lấy ra mấy tờ giấy note mà Tần Duyệt đã ném vào trước đó.

Nhìn hồi lâu, thực sự không thấy có gì bất ổn nên cậu đặt nó trở lại thùng rác như cũ, còn điều chỉnh góc độ để làm sao trông giống như nó chưa từng được chạm vào.

Chỉnh sửa xong cậu đậy nắp kim loại của thùng rác xuống, định đứng lên, nhưng lúc này cửa phòng đã bị mở ra. Tần Duyệt từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Cậu đói bụng?”

Dưới đáy thùng rác vẫn còn hai hộp mì gói, một hộp còn dở dang và một chiếc xúc xích bắp mới ăn được một nửa, vì lúc đó cảm thấy rất no nên đã vứt chúng.

Bây giờ cậu đang ngồi xổm kế bên, mùi hương tỏa ra nồng nàn.

Cậu ngẩng đầu nhìn Tần Duyệt: “Tôi không đói, mà có đói cũng không lục thùng rác.”

Tần Duyệt không nói lời nào, mà gói ghém mấy túi bánh quy và chà bông còn lại trong khách sạn vào ba lô của Đoạn Thố, còn có ba chai nước khoáng.

Kéo khóa ba lô của cậu, hắn nói, “Đi thôi.”

Ban đầu Đoạn Thố nghĩ rằng “đi” này có nghĩa là cậu xuống khách sạn thì lên được xe buýt luôn, hoặc băng qua đường đón xe buýt.

——Nhưng Tần Duyệt đưa cậu đi bộ suốt một tiếng.

Trên đường đi hắn còn xin một chai nước suối để uống.

Cứ như thế cái ba lô khá có cảm giác tồn tại.

Điểm đến cũng là một khách sạn.

Có rất nhiều người tụ tập trong sảnh, họ đều nói chuyện bằng tiếng Trung. Nhìn thoáng qua, có ít nhất một trăm người ở đây.

Tần Duyệt gọi điện thoại, trong tiếng “didi” vang lên, một người đàn ông trung niên có nước da ngăm đen, dáng người cường tráng chạy về phía họ vẫy chiếc điện thoại di động đang đổ chuông.

“Quân đội đã tiếp quản chính quyền bang, xe buýt không còn hoạt động, tất cả các xe chở người đều sẽ bị chặn lại, nhưng họ thường không chặn xe tải chở hàng. Nên chúng ta chỉ có thể chở họ lần lượt bằng xe tải.”

“Vất vả cho anh rồi.” Tần Duyệt bắt tay người đàn ông trung niên.

Vì vậy Đoạn Thố đứng ở trong sảnh cùng những người này, chờ xe tới đón. Đoạn Thố nhận thấy đèn đường bên cạnh không phải là loại đèn tiết kiệm điện màu trắng, ánh đèn này càng thêm mờ ảo và màu vàng, có chút gì đó giống như những ngọn đèn mờ trong quán bar lúc nửa đêm.

Xung quanh ồn ào, tiếng bước chân qua lại lộn xộn, thậm chí có cả mùi khói bay thoảng qua cũng mang vẻ lo lắng.

Tất cả mọi người đều cau mày theo cùng một cách.

Cậu giả vờ vô tình liếc nhìn Tần Duyệt, vết thương trên ngực của người đàn ông đã đóng vảy rồi, một lớp vảy rất mỏng. Cậu nhìn chằm chằm vào đó một lúc, bởi vì dường như Tần Duyệt đang nhìn chằm chằm vào một viên gạch lát nền trước mặt hắn, cho nên lần này cậu nhìn chằm chằm hắn càng thêm lộ liễu.

Gió đêm khẽ thổi, Đoạn Thố đột nhiên chợt nhận ra.

Mỗi lần cậu nhìn Tần Duyệt, người đàn ông này dường như không biết.

Thần kinh của người bình thường còn chưa chắc đã thô như vậy, huống chi là quân nhân.

Vì vậy, cậu nghĩ đến một khả năng khác.

——Tần Duyệt biết cậu đang nhìn mình.

Khám phá khiến cậu có cảm giá như mình là con vật nhỏ nào đấy bị túm đuôi.

Cậu vẫn còn đang hồi tưởng lại cảm giác thì ánh đèn pha chiếu vào sảnh như cá bơi —— chiếc xe đầu tiên họ đợi đã đến.

Nhỏ hơn cậu nghĩ, tài xế để những sọt rau từ trên xe xuống, người đàn ông trung niên lúc trước nói chuyện với Tần Duyệt lớn tiếng thông báo, “Để phụ nữ và trẻ em lên xe trước!”

Cánh cửa mở ra, một giọng nói bất hòa hét lên: “Con chó cái này là người Mỹ, sao lại cho nó lên xe!”

Giọng nói quen thuộc, Đoạn Thố quay đầu nhìn về phía trước, phát hiện người vừa nói thật ra chính là hướng dẫn viên du lịch đưa cậu đi ở sân bay.

Hướng dẫn viên lúc này đang túm chặt cánh tay một người phụ nữ.

Cậu đi tới hai bước nắm lấy vai người kia, hướng dẫn viên quay đầu mắng mỏ, vừa nhìn thấy chính là cậu đôi mắt đột nhiên mở to một cách kỳ lạ: “Cậu không bị gì à!?”

Đoạn Thố nghiêng đầu nghĩ đến người đàn ông cầm dao mà mình gặp không lâu sau khi cậu tách khỏi hướng dẫn viên du lịch, cậu đánh vào cánh tay anh ta một cái, anh ta “a” một tiếng thả tay người phụ nữ ra, Đoạn Thố nhanh chóng kéo anh ta kéo lùi về phía sau.

Những người khác lấy lại trật tự và lần lượt lên xe.

Bên cạnh chiếc xe tải, tài xế bảo mọi người nằm xuống, lại chất những sọt rau vào xe, rải đều lên người đang nằm như những bông hoa.

Cánh cửa đóng sập lại, chỉ cần cửa không mở ra kiểm tra, dù từ khoảng cách rất gần cũng chỉ có thể nhìn thấy rau củ chất đống ngay ngắn.

Tần Duyệt làm như không nhìn thấy người đàn ông Đoạn Thố đang ghìm lại, chỉ hỏi: “Cậu không định lên xe sao?”

Đoạn Thố nhìn lại những người khác trong sảnh: “Tôi sẽ đợi chiếc cuối cùng.”

Quay đầu lại, cậu mỉm cười nhìn hướng dẫn viên du lịch bên cạnh: “Anh bạn, tôi có chuyện muốn hỏi anh đấy, quay lại nhìn tôi một cái xem nào.”

./.