Nếu Không Có Kiếp Sau

Chương 26: Hữu duyên



Mới ngày thứ hai sau khi về nước nước ông Trịnh Vũ đã lập tức mở một buổi tụ hội với hai đối tác làm ăn nhiều năm của mình. Một phần vì quá nhàm chán, phần còn lại thì chắc chắn là để khoe khoang rồi.

"Tôi thấy nhà hai chú nên kết thông gia luôn mới phải. Trai tài gái sắc chẳng phải là một đôi à?"

Sau khi khoe khoang một hồi ông Vũ mới nhớ ra mục đích lớn nhất của mình trong hôm nay liền đổi chủ đề.

Ông Hoàng và ông Tuấn im lặng bấm bụng ngồi nghe từ nãy đến giờ đồng loạt thở phào một hơi. Ai mà không biết ông Trịnh Vũ có hai đưa con trai xuất sắc nhưng có cần lúc nào cũng treo trên miệng như thế không? Hai ông cùng đồng loạt suy nghĩ như thế trong lòng mà chẳng hề chột dạ chút nào. Quả thật là chó chê mèo lắm lông mà.

" Bác nói phải, thực ra em cũng nghĩ như thế nhưng khổ nỗi thằng Minh Tranh nhà em nó cứ suốt ngày lêu lỏng bên ngoài. Nếu nó được bé Diệp để ý đến thì em đã đỡ phải lo nghĩ." Ông Tuấn nhấp một ngụm rượu sau đó nói với giọng cực bất đắc dĩ.

Ông Hoàng nghe ông bạn của mình nói thế nhưng cũng chỉ im lặng không đáp cái gì. Lúc đầu đúng là ông từng có ý định thông gia với ông bạn mình rất nhanh đã dập tắt ý định. Qua tìm hiểu, ông và vợ biết được vợ kế của ông Tuấn thế mà lại dám chướng mắt con gái ông. Ngọc Diệp của ông dù có chút khiếm khuyết nhưng vẫn là viên ngọc quý trên tay hai vợ chồng ông. Nếu con bé không tìm được một nhà thực sự phù hợp thì cũng không có việc gì phải ủy khuất gả đi cả. Nhà họ Đinh đủ khả năng đảm bảo cuộc sống cho con gái mình cả đời.

Ông Vũ nhận ra không khí có chút không đúng nên liền cười lớn làm giãn bầu không khí:

"Mà lâu lắm rồi tôi không có nhìn thấy mấy đứa nhỏ, lần sau chúng ta tổ chức một buổi gặp mặt chung được không? Mấy chú biết đấy, ông già này càng lớn tuổi càng thích đông vui rồi."

"Nhất định, nhất định." Ông Tuấn và ông Hoàng cũng mỉm cười đồng thanh đáp lời.

Nói chuyện phiếm một lúc ông Vũ thấy không khí đã thích hợp nên tiếp tục vì mục tiêu của mình mà lên tiếng:

"Haizz, dạo này tôi rầu quá mấy chú ạ! Thằng Trịnh Kỳ cứng đầu cứng cổ đến nay đã hai thứ tóc mà cũng không thèm thành gia lập thất, hại thằng bé Minh Diệc cũng vì thế mà chậm trễ theo. Bà nhà mất sớm cái thân già này không lo cũng không được. Tôi lâu lắm không về nước, mấy chú ở đây quen cửa quen nẻo cả, có quen biết nhà ai có con gái lớn giúp tôi giới thiệu một hai với."

Hai ông Tuấn, Hoàng vừa nghe hết lời ông Vũ thì đồng loạt ngẩn ra. Ai mà ngờ được người từng là ông hoàng trong giới thương nghiệp của thành phố A lại có thể trực tiếp bàn chuyện mai mối cho con trai mình hăng hái như thế chứ?

"Bác cứ nói đùa, hai đứa con trai nhà bác đều là nhân tài trong nhân tài. Chúng chưa tìm được đối tượng chẳng phải là chưa ưng ý ai sao? Bác nếu thật sự tuyển con dâu thì con gái ở cả thành phố lại chẳng xếp hàng dài ấy chứ?" Ông Tuấn thấy ông bạn mình còn đang giữ im lặng nên liền đáp lời.

Câu trả lời của ông Tuấn vừa hay hợp ý của ông Vũ. Ông vốn có ý muốn mai mối cho mấy đứa con trai của mình nhưng chưa tìm được đối tượng phù hợp. Vốn ông cũng muốn mở tiệc để tìm con dâu nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn có chỗ không thích hợp lắm. Nếu mượn tay hai nhà Trần, Đinh thì thuận tiện hơn rất nhiều.

Nghĩ vậy ông Vũ liền lộ ra vẻ mặt vui vẻ nói: "Vậy hai tuần sau tôi có mở một bữa tiệc chúc mừng, hai chú đánh tiếng giúp tôi nhé. Tiệc càng đông càng vui nên nhớ lưu ý họ đem theo con cái luôn nhé!"

Vẻ mặt cười híp mắt của ông Vũ khiến lại một lần nữa khiến cho người đối diện không biết phải đáp lời như nào cho phải. Đùn đẩy một hồi ông Tuấn - người có căn cơ vững chắc ở thành phố A phải cắn răng gật đầu đồng ý cho qua chuyện. Ông Vũ nhận được lời xác nhận thì lại càng thêm vui vẻ, ông tiếp tục hưởng thụ bữa cơm thịnh soạn ở trước mặt.

...

Kể từ lần đầu tiên được Dương Hạc Hiên dẫn đến ăn thử ở tiệm bánh Quả Chanh, Minh Tranh chính thức trở thành fan trung thành của cửa tiệm. Hơn nữa không như bạn mình chỉ ghé qua mua về, ngày nào anh cũng ngồi lại chỗ này một chút, bất kể hôm đó có bận rộn ra sao.

"Trúc à, khi nào thì anh mới gặp mặt được thợ làm bánh của tiệm thế? Anh nghĩ mình đã đủ thành tâm lắm rồi mà."

Trúc nghe thấy câu hỏi của Minh Tranh thì lại âm thầm thở dài trong lòng. Từ sau khi anh ấy trở thành khách quen của tiệm thì ngày này cô cũng bị đặt câu hỏi như thế cả.

Thực ra Trúc từ lâu cũng nhìn ra được Minh Tranh rất mong muốn gặp mặt thợ làm bánh, nếu được cô cũng muốn giúp anh gặp mặt nhưng... lực bất tòng tâm.

Ai bảo thợ làm bánh chính là chị Diệp làm gì, chị ấy nói không muốn gặp thì cô cũng không còn cách nào. Một bên là miếng cơm manh áo một bên là khách hàng ai cũng biết phải chọn như thế nào mà phải không?

Chính vì thế dù Minh Tranh có tỏ ra thành tâm hay mong muốn đến mức nào thì trúc vẫn có thể giữ vững tường thành của mình miệng kín như bưng.

"Xin lỗi anh, thợ làm bánh của tiệm không thể gặp khách hàng ạ!" Trúc một lần nữa nhìn Minh Tranh đáp lời.

Dù đã bị từ chối nhiều lần nhưng Minh Tranh vẫn chẳng hề bỏ cuộc hay có một chút không vui nào. Anh lôi từ trong túi áo ra một bức thư do chính mình thành tâm viết ra, đưa đến trước mặt Trúc, mỉm cười nói:

"Thợ làm bánh không muốn gặp anh, anh tôn trọng điều đó. Vậy em có thể chuyển giúp anh bức thư này đến tay cô ấy được không?"

"Sao anh lại biết thợ làm bánh là nữ?" Trúc vừa nghe thấy Minh Tranh không kịp nghĩ gì nhiều đã hỏi lại.

"Thì ra đúng là nữ à? Trước đây anh không chắc chắn lắm giờ thì có thể khẳng định rồi." Nói rồi Dương Hạc Hiên còn rất nghiêm túc lấy sổ bút của mình ra ghi ghi, chép chép gì đó.

Lúc này Trúc có nhận ra mình lỡ lời thì cũng đã muộn mất rồi, cô vừa cười trừ vừa cảm thán về tinh thần kiên nhẫn của người đàn ông trước mắt.

Sao trên đời lại có một người chỉ vì một món bánh bình thường mà kiên trì như thế chứ?

Phải biết rằng món bánh chanh làm Minh Tranh yêu thích đến mức ra sức tìm kiếm thợ làm bánh kia vẫn luôn là món bánh bán ế nhất của tiệm Quả Chanh. Ngoại trừ Dương Hạc Hiên và Minh Tranh - hai vị "fan cứng" của món bánh này ra, hiếm lắm mới có một vị khách đến mua bánh này.

Minh Tranh thấy Trúc chỉ cười trừ không đáp nên một lần nữa lên tiếng hỏi lại:

"Em có thể giúp anh chuyển nó được không?"

Nghe câu hỏi Trúc mới thoát khỏi mớ suy tư lộn xộn của mình đáp lời: "Vâng, em sẽ chuyển giúp anh."

Nhận được lời đáp ứng từ Trúc, Minh Tranh mới vui vẻ xoay người ra về. Đúng lúc này anh bắt gặp một cô gái cực kỳ xinh đẹp bước vào bên trong cửa hàng.

Là một công tử đào hoa chính hiệu chắc chắn đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy "gái xinh" nhưng cô gái trước mặt thì hoàn toàn khác biệt - Một cô gái với vẻ đẹp truyền thống chính hiệu.

Mái tóc đen dài óng ả, một bộ váy tiểu thư tay bồng liền thân màu xanh lam dài đến bắp chân càng khiến cô ấy trông dịu dàng và thanh thoát hơn. Nhưng thứ khiến anh chú ý nhất vẫn là đôi mắt xinh đẹp của cô gái kia, nó khiến anh không thể nào rời mắt. Đáng tiếc, đôi mắt kia lại vô hồn và không hề có tiêu cự. Cô ây là một người khiếm thị.

Nhìn cô gái váy xanh kia thuần thục cầm gậy dò đường tiến vào bên trong, Minh Tranh thế mà lại vẫn bị thu hút đến mức hoàn toàn quên mất mình đang chuẩn bị ra về.

Ánh mắt của Minh Tranh chăm chú đến nỗi, Trúc đang đứng ở bên trong hiểu lầm. Cô nghĩ anh đang tỏ ra kỳ thị người khuyết tật nên liền đứng dậy đi ra định bụng cho anh một bài học ra trò.

Ngọc Diệp một mạch đi vào bên trong hoàn toàn không biết được mình đang bị Minh Tranh chú ý đến. Cô vào gần đến quày thu ngân thì liền dịu dàng mở lời:

"Trúc ơi, em đã dọn xong hết chưa?"

Nghe tiếng chị chủ, Trúc vô thức nhìn sang Minh Tranh nhưng rất nhanh liền thoải mái trả lời: "Em dọn xong hết rồi ạ! Lần sau chị có việc không cần quay lại đâu, em có thể làm tốt mà."

Thấy Minh Tranh vẫn đứng nguyên ở một chỗ không chịu đi ra khiến Trúc có chút lo lắng nhưng lại cố an ủi bản thân. Không sao đâu, đúng vậy anh ấy tìm thợ làm bánh nên có nhìn thấy chị chủ cũng chẳng sao. Ai mà biết được chị Diệp cũng chính là thợ làm bánh chứ?

Dù nghĩ như thế nhưng Trúc vẫn không thể nào không cảm thấy hối hận. Vốn là chị Diệp có việc bận nên hôm nay cửa hàng đã đóng cửa không kinh doanh từ sớm. Nhưng khi nhìn thấy anh bác sĩ Minh Tranh đúng giờ bước vào tiệm, Trúc lại thấy có chút không nỡ "đuổi người" nên mới mời anh vô trong. Thế mới dẫn đến kết quả tai hại thế này đây.

Ngọc Diệp tất nhiên không biết được Trúc đang ảo não cỡ nào, cô chỉ cười mỉm rồi nhẹ giọng trả lời: "Chị đến mang số bánh chanh dư đem về nhà thôi. Từ lúc nhận em vào làm việc chị đều rất yên tâm."

Thì ra đây chính là chủ của cửa hàng à? Minh Tranh đối với cô gái trước mặt lại càng hứng thú hơn nên chẳng thèm ngại ngùng vì hành vi nghe "trộm" của mình ung dung tiến lên muốn làm quen với chủ tiệm mà anh và Dương Hạc Hiên đều công nhận là "kỳ lạ" này.

Nghe thấy câu trả lời của chị chủ và hành động tiến lên của Minh Tranh, Trúc chỉ muốn chửi thề trong lòng. Sao có thể có người không biết xấu hổ thế chứ? Bất giác cô không biết nói gì cho phải nên đành thật thà đáp lời, phó mặc mọi chuyện cho số phận: "Chị ơi số bánh chanh còn lại của ngày hôm nay đã có một vị khách quen mua mất rồi ạ! Anh ấy hiện cũng đang ở trong cửa hàng đó ạ."

Thấy Trúc giới thiệu mình, Minh Tranh rất thuận thế mà mở lời chào hỏi:

"Chào cô, tôi là Minh Tranh là fan trung thành của tiệm Quả Chanh. Có duyên được gặp mặt chủ tiệm quả thật là niềm vinh hạnh của tôi."

Ngọc Diệp bây giờ mới biết được trong cửa hàng có thêm một người lạ thì mặt có chút hồng. Mấy lời cô vừa nói có chút như đuổi khách trực tiếp vậy. Chính vì phần áy náy này mà dù bình thường không quá thích tiếp xúc với người lạ nhưng cô lại rất hòa nhã chào lại: "Chào anh, cảm ơn anh đã thích và ủng hộ "Quả Chanh" ạ. Tôi tên là Ngọc Diệp chủ của tiệm bánh nhỏ này."

Mấy lời đơn giản của Ngọc Diệp tuy đơn giản nhưng kết hợp với vẻ ngoài và giọng nói cuốn hút của cô thì cũng là một đòn chí mạng với kẻ luyến thanh như Minh Tranh. Anh lập tức tiếp tục vai trò gợi chuyện của mình:

"Tôi không chỉ thích cách bài trí của tiệm đâu mà tôi còn đặc biệt thích vị của món bánh chanh. Ôi, ai mà có thể làm ra hương vị đặc biệt như thế chứ?"

Là một thợ làm bánh thì ai mà chẳng cảm thấy hạnh phúc khi nghe thực khách của mình khen ngợi kia chứ, Ngọc Diệp cũng chẳng ngoại lệ được khen cô lại càng cười rực rỡ hơn: "Thật sao? Anh thích bánh chanh tôi vui lắm!"

Nhìn chị chủ và vị khách quen của tiệm nói chuyện rõ là hòa hợp trước mặt, Trúc có chút không tin vào mắt mình. Đây chính là lần đầu cô nhìn thấy chị Diệp thoải mái với người lạ như thế. Hơn nữa nhìn thấy thái độ của Minh Tranh, trúc cũng hiểu được mình đã hiểu lầm nên chỉ đứng yên, im lặng lắng nghe.

Minh Tranh nghe câu trả lời của Ngọc Diệp thì có chút nghi hoặc trong lòng. Lời nói của cô ấy nghe giống như cô ấy chính là người làm ra bánh chanh vậy. Vừa định lên tiếng để hỏi rõ thì điện thoại trong túi của Minh Tranh đã reo lên inh ỏi.

"Alo, sao? Được rồi tôi qua đó ngay."

Vừa nghe được thông báo từ bệnh viện, Minh Tranh đã vội vàng chào hỏi rồi chạy ngay ra bên ngoài. Ngọc Diệp tuy không nhìn thấy nhưng cũng cảm nhận được rõ ràng sự vội vã của người đối diện tuy vậy không biết là vì sao cô lại lớn tiếng nói vọng theo: "Hẹn anh lần sao gặp ở tiệm."

Minh Tranh nghe được câu này, vẫn không dừng bước chân nhưng lại lập tức lớn giọng nói: "Tôi sẽ đến sớm thôi."