Nếu Ngày Ấy..

Chương 12: Bưởi bơm



Đến ngày đó, chị bán nước mía tự động qua mà đem đi hết không chừa một chậu nào. Khi Hữu Trọng về liền ngạc nhiên hỏi.

- Ủa ba! Mấy chậu bông đem đi đâu hết rồi?

Bác Hai đáp.

- Con bán nước mía bên kia vô chở hết rồi. Con Trúc đều để lại toàn bộ cho nó hết.

Hữu Trọng mặt ủ mày ê lầu bầu.

- Cả trăm mấy chậu đẹp vậy mà nỡ đem đi hết không chừa lại một chậu nào. Thu Trúc cũng quá vô tình rồi! Uổng công...

Anh khựng lại một chút rồi nói tiếp.

- Thật đúng là cái đồ ham tiền!

Nghe con trai lầu bầu, bác Hai thật muốn nổi đóa, bèn chỉ ra phía sau nói.

- Mày ngồi đây lầu bầu cái gì? Ra sân sau mà coi đi thì biết!

Anh không hiểu ba mình bảo anh ra sân sau làm gì nhưng cũng nghe lời cất bước ra sau. Thì đập vào mắt anh là hai cặp vạn thọ một cao một lùn. Cặp cao thì vàng, cặp lùn thì đỏ vô cùng đẹp mắt. Đây hình như là bốn chậu đẹp nhất mà anh từng nói với cô thì phải? Anh vui mừng hớn hở chạy lên nói với Bác Hai.

- Ba! Thu Trúc để lại bốn chậu vạn thọ đó cho mình hả ba?

Ông liếc anh một cái rồi nói.

- Không lẽ cho hàng xóm?

Rồi lại thở dài nói.

- Tao không biết chừng nào mày bỏ được tính trẻ con đó nữa à? Già cái đầu rồi! Sang năm là ra trường cũng cưới vợ được rồi! Còn lo cho gia đình nữa...

Anh vội ngắt lời.

- Thôi ba ơi! Con chưa muốn lập gia đình sớm đâu. Sang năm con cũng chỉ mới 22 tuổi, còn nhỏ lắm!

Ông Hai liếc xéo anh nói.

- Ồ! Còn nhỏ lắm à? Thế không phải mày đợi ai kia đủ tuổi rồi bắt cóc người ta về đấy sao?

Hữu Trọng hơi chột dạ bèn quay mặt sang chổ khác né tránh ánh mắt của ông, lắp bắp nói.

- Ba... ba.. nói gì vậy ba? Con... con có đợi ai đâu mà... mà bắt cóc?

Ông phì cười nói.

- Trọng à Trọng con qua mặt ai chứ sao qua mặt ba được con. Đầu ba đã gần bạc trắng hết rồi thì sao không nhìn ra mày thích con Trúc chứ? Chỉ tại nó còn nhỏ quá mày mới chưa dám làm gì thôi. Chứ nó mà đủ tuổi mày không hốt người ta mất xác thì tao quay lại làm con mày.

Anh nhìn ông cười hề hề nói.

- Ba à! Đúng là con quả thật thích Thu Trúc. Nhưng con cũng cố tỏ ra thái độ bình thường lắm mà. Sao ba nhận ra được vậy?

Ông thản nhiên đáp.

- Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, lúc mày nhìn nó thì tao biết rồi. Còn thái với chả độ gì con.

Anh ngạc nhiên hỏi.

- Thật sao ba? Dễ nhìn ra vậy sao?

- Tất nhiên!

Anh đột nhiên tò mò hỏi.

- Vậy ba có nhìn ra Thu Trúc có thích con không ba?

Ông phán một câu xanh rờn.

- Nó không thích mày!

Hữu Trọng tự nhiên ủ rủ héo queo ngã nằm dài trên giường. Trong đầu văng vẳng tiếng của ba mình "Nó không thích mày...mày...mày...mày..."

..............

Thu Trúc thì vẫn thản nhiên sống cuộc sống của mình, không hề hay biết có người đang nghĩ về cô. Ngày tết đến, cô và mợ hai đem mấy chục chậu vạn thọ và bưởi ra chợ bán. Bưởi thì không nói, mợ hai bán thì năm nào cũng như năm nấy thôi. Chỉ có vạn thọ của Thu Trúc thì năm nay lần đầu tiên đem ra bán, thấy chậu nào chậu nấy đều rất đẹp giá cả lại chỉ từ 20 đến 30 ngàn một chậu, không rẻ nhưng cũng không mắc. Nhiều người biết nhìn bông thì biết đây đã được trồng và chăm sóc trực tiếp từ nhỏ trong chậu, búp lại có rất nhiều. Mua về thế nào cũng sẽ không bị chưng qua ba ngày tết rồi tàn, có thể còn để đến ra giêng cũng còn nên mua một lần cả ba bốn cặp. Nhiều người thấy thế cũng mua thử một cặp chẳng bao lâu thì hết sạch. Thế là, cả ba mươi mấy chậu chỉ bán trong ngày đầu tiên là hết sạch rồi.

Mợ hai cũng vui mừng nói.

- Phải biết năm nay bán bông đắc vậy thì mình trồng nhiều một chút há Trúc!

Cô chỉ cười cười đáp "Dạ" một tiếng thôi. Hình như chỉ có mình cô trồng thì phải? Lúc đầu trồng, mợ hai còn cười cô trồng vô từng chậu chi cho mắc công, ở quê người ta chỉ mua cây về chưng bàn thờ chứ ít ai mua nguyên chậu, tại nhà ai cũng có trồng cả. Năm rồi cũng có người đem từng chậu thế này ra bán nhưng tới 30 vẫn còn rất nhiều. Điều đó cũng không sai, bán bông thì có năm được năm mất mà. Xem như năm nay cô may mắn đi.

Trở về, cô xem số tiền cô kiếm được từ bán bông, cũng được kha khá nha. Để xem nào... số bông trong bác hai để cho chị bán nước mía cô kiếm được hơn một triệu, ở đây cũng hơn năm trăm. Tổng cộng cũng được một triệu rưỡi. Với thời giá hiện tại 1 triệu rưỡi cũng là không tồi. Cô có đưa cho mợ hai một ít nhưng mợ hai không lấy, bảo cô để dành đi học. Mợ hai sẽ không cho nữa. Từ lúc mợ hai không còn qua lại với hai bà Liếu và Thúy thì tính tình mợ lại hiền lành dễ chịu như xưa rồi.

Mà thường nhắc tiền nhắc bạc thì khó, chứ nhắc Tào Tháo là Tào Tháo có mặt liền hà. Hôm sau, cô và mợ hai cũng đem bưởi ra chợ bán, vừa mới xếp ra đã gặp hai con mẹ đó. Bà Liễu giọng ỏng ẹo nói.

- Ý trời ơi! Chị Hai ra bán bưởi đó hả? Phải biết vậy em ra mua ủng hộ rồi. Đâu phải mua của người khác chứ?

"Thật là sốc! Năm nào mợ hai cũng ra bán mà chứ có phải chỉ năm nay đâu mà phải biết với không biết."

Thu Trúc nghe mà muốn ứa gan, vụ lần trước cô còn chưa quên đâu. Mợ hai thì hiền lắm nghe bà Liễu nói thế cũng chỉ cười cười cho qua tiếp tục bày bưởi ra. Thế nhưng bà Thúy lại nói.

- Nhà tui thì có trồng bưởi nên không có mua ủng hộ chị được. Phải mà mãng cầu, đu đủ hay sung gì đó thì ráng.

"Chưa mở hàng mà gặp hai con mẹ này thật muốn đốt phong long!" Thu Trúc thầm chửi trong lòng, mợ hai cũng lại ráng cười cười một cái rồi nói.

- Cảm ơn hai thiếm đã có lòng! Không mua được cũng không có gì đâu, có lòng là quý lắm rồi.

Bà Liễu liền cười ha ha nói.

- Ha... ha... tụi tui biết chị hai là hiểu chuyện nhất xóm mà. Sẽ không buồn tụi tui đâu.

Rồi bổng nhiên bà ta cầm lên một trái bưởi coi tới coi lui rồi nói.

- Mà bưởi này nhìn không được tròn mấy thua cặp bưởi tui mua hôm qua tròn ủm đầy đặn lắm.

Chổ người ta bán, không mua thì thôi mà bày đặt chê này chê nọ, lại còn lớn tiếng làm người đi ngang muốn ghé vô mua cũng không thèm mua. Mợ hai tức đến mặt tái đi nhưng ở giữa chợ không lẽ đứng lên mắn người, chưa bán được gì đã phải gây lộn thì đi về khỏi bán luôn cho rồi. Đột nhiên, Thu Trúc lên tiếng.

- Thiếm Liễu ơi! Bưởi nhà con tuy rằng bề ngoài không tròn ủm đầy đặn như cặp bưởi của thiếm. Nhưng bên trong chất lượng tuyệt hảo vỏ mỏng, thịt dày mọng nước, ngọt thanh tươi mát. Đảm bảo chưng đến hết tết cũng chưa hư. Còn cặp bưởi của thiếm con không biết thế nào nhưng chưa chắc đã chất lượng bằng bưởi nhà con đâu ạ. Hỏng chừng... thấy đầy đặn no đủ nhưng bên trong ruột lép hoặc là bơm hơi cho phình cũng vậy hà.

Cô không những nói lớn tiếng mà ánh mắt còn nhìn chầm chầm vào "cặp bưởi" to đùng trước ngực của bà Liễu. Những người từng trải đi ngang hoặc ở xung quanh nghe thấy không ai mà không hiểu ý cô muốn nói gì, bưởi mà bơm thì thì chỉ có bưởi đó thôi.

Bà Liễu sượn mặt không biết đáp lời như thế nào, thì bà Thúy lên tiếng vờ cười cười nói.

- Con nhỏ này nói kỳ vậy! Xưa nay thiếm đâu có nghe ai nói bưởi mà bơm thuốc cho phình ra đâu?

Thế nhưng Thu Trúc lại thản nhiên làm nét mặt ngây thơ nói.

- Ủa vậy hả thiếm? Sao hôm bửa con đi học về ngang nhà thiếm Liễu thì thấy thiếm đứng nói chuyện với chú Hùng là "anh cho tiền em đi bơm bưởi để cho nó căng mọng bằng bưởi của con Liễu". Con thắc mắc là bưởi mà sao cũng bơm nên mới dừng lại nghe...

Bà Thúy vội vàng hét vào mặt cô.

- Mày nói bậy gì đó? Tao...

- Mày im miệng cho tao. Để cho con nhỏ nói hết.

Chú Hùng trọng miệng Thu Trúc chính là chồng bà Liễu. Thấy bà Thúy kích động như vậy, bà Liễu khẳng định lời Thu Trúc nói là thật mới đứng ra chặn miệng bà Thúy lại, bảo cô nói tiếp.

- Trúc! Con nói tiếp đi! Nó còn nói gì nữa?

Mọi người xung quanh nghe tiếng hét cũng tò mò xúm lại xem có chuyện gì. Cô cũng ra vẽ ngây thơ như chưa hiểu chuyện gì bèn thuật lại.

- Con nghe thiếm Thúy nói vậy xong thì lại nghe chú Hùng nói gì mà tiền vợ chú giữ gì đó, rồi để thiếm đi đám giổ rồi lấy gì gì nữa đó. Chú Hùng nói hơi nhỏ nên con cũng không nghe rỏ. Nhưng con lại nghe thiếm Thúy cười rất lớn còn nói là "anh nhớ nha" nữa!

Cô chớp chớp mắt ngây thơ vô số tội nhìn qua bà Liễu rồi nhìn qua bà Thúy. Bà Thúy mặt tái mét còn bà Liễu mặt bắt đầu đỏ bừng, ánh mắt nhìn bà Thúy muốn phun ra lửa. Mọi người xung quanh thì bụm miệng cười khúc khích. Ngại lửa còn chưa đủ mạnh, cô lại vờ hỏi vào một câu.

- Vậy có nghĩa là bây giờ bưởi non cũng có thể bơm cho phình ra tròn đẹp để bán phải không ạ?

Bà Liễu hết nhịn nổi rồi, thét lên thật lớn giữa chợ.

- Trời ơi.....! Mày dám dụ dỗ cả chồng tao lấy tiền cho mày đi bơm bưởi...aaaaa....

Bà Liễu tướng to bự hơn bà Thúy, thấy bà Liễu nổi đóa lên rồi bà Thúy không cần giải thích vội vã bỏ chạy vắt dò lên cổ. Tính bà Liễu một khi nóng lên rồi là cứ bụp thôi, không cần nghe giải thích dài dòng. Đứng đó mà giải thích có nước nhập viện. Chạy trước bảo toàn mạng sống mới tính gì thì tính.

Thu Trúc vờ như một đứa trẻ ngây thơ không hiểu chuyện gì, đứng đó ôm trái bưởi mà nhìn ngơ ngác. Còn vờ hỏi mợ hai.

- Mợ hai ơi! Sao tự nhiên hai thiếm ấy hung dữ vậy? Không lẽ thiếm Liễu mua trúng bưởi bơm thật sao?

Mợ hai nãy giờ cố gắng nghẹn cười đến đỏ bừng mặt, nghe cô hỏi vậy không thể nhịn nỗi nữa mà cười bung ra.

- Ha ha ha...

Mấy người nãy giờ đứng xung quanh chứng kiến từ đầu tới cuối nén cười nãy giờ cũng lập tức ôm bụng cười bung ra luôn.

- Ha ha ha....

Một thiếm đứng tuổi cười xong thì đi lại hỏi cô.

- Bưởi này bao nhiêu một cặp vậy cháu?

Cô nhanh nhảu đáp.

- Dạ 25 ngàn một cặp ạ!

Thiếm cười nói tiếp.

- Vậy lấy cho thiếm hai cặp! Đảm bảo không bơm nha!

Mọi người lại một phen cười rần rần lên nữa. Rồi lại có người hô.

- Cũng cho tui một cặp không bơm!

- Tui cũng vậy! Không bơm nha!