Nếu Ngày Ấy..

Chương 21: Đánh đòn



Thu Trúc vẫn còn chưa hoàn hồn, nghe anh nói thì cũng theo phản xạ tự nhiên mà gật đầu đáp.

- Dạ!

Chứ hoàn toàn không hề để ý anh đang nói cái gì.

Hữu Trọng quả thật đã chịu hết nổi, anh hừ một tiếng rồi quay mặt bước đi. Tuy nhiên, đi được một đoạn thì anh lại chẳng thấy cô đâu, quay mặt lại thì vẫn thấy cô đứng ì ở chổ cũ. Anh thật muốn hộc ba thước máu, anh thề là từ rày về sau sẽ không bao giờ dẫn cô ra biển nữa, có ngày chắc chắn cô sẽ biến thành tượng đá cho mà xem.

Anh lập tức quay lại, lần này không thèm gọi cô nữa mà đưa tay bế xốc cô lên... ý lộn... không phải bế mà là vác lên trên vai. Thu Trúc hoảng hồn hét lên.

- Áaaaa... anh Trọng! Anh làm gì vậy? Mau bỏ em xuống a...

Bốp...

Anh bực bội đánh mạnh vào mông cô một cái thật đau. Tức giận nói.

- Em thành tượng đá rồi! Nhân lúc em còn chưa hoàn toàn thành đá anh phải vác về chứ sao? Bộ em muốn anh kêu xe cẩu thật đấy à? Hôm nay mùng 2 cũng không phải dễ kêu đâu.

Thu Trúc xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, sống hai kiếp người đây là lần đầu tiên bị một người con trai vác trên vai, đã thế còn đánh vào mông nữa chứ. Mà cũng có phải đánh nhẹ đâu, đánh dường như muốn cho cô nở hoa luôn hay sao ấy. Nhưng cô cũng cảm thấy có lỗi vì mình đã quá chú tâm suy nghĩ mà bỏ quên anh, làm cho anh giận, lần sau cô nhất định sẽ không tái diễn nữa. Cô bèn nhỏ giọng năn nỉ.

- Anh Trọng... em xin lỗi mà... lần sau em không như vậy nữa đâu...

Anh tức giận nói.

- Còn có lần sau?

- Ơ... không... không... không... sẽ không có lần sau nữa... em xin hứa... anh thả em xuống đi...ở đây... nhiều người nhìn... kỳ lắm...

- Hừ... còn biết nhiều người nhìn nữa à?

Nói rồi, anh mới chịu thả cô xuống, nhìn khuông mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô thật đáng yêu vô cùng, bao nhiêu giận hờn của anh đều biến mất. Nhưng anh vẫn ra vẽ còn giận dỗi, nghiến răng nói.

- Thôi được! Lần này anh bỏ qua! Em mà còn dám tái phạm thì đừng trách anh! Anh sẽ bắt em phải cuối xuống dùng chổi lông gà đánh đòn đấy biết chưa hả?

"Ôi... anh Trọng hung dữ quá thật đáng sợ! Anh ấy đánh bằng tay đã mạnh thế này rồi nếu dùng chổi lông gà không phải là khỏi ngồi luôn sao? Hu hu... đúng là thầy giáo có khác!"

Cô chớp chớp mắt, dùng ánh mắt ngây thơ ngập nước như muốn khóc nhưng không dám khóc, hệt một cô bé đã làm sai chuyện bị anh trai khiển trách nhìn anh. Biểu hiện "em thật sự đã biết lỗi rồi mà, sẽ không dám nữa" dù là anh có thật sự đang rất tức giận cũng phải mũi lòng. Nhưng mà... cô như thế này quả thật anh không chịu nổi. "Trời ạ! Đáng yêu quá đi mất! Muốn ôm hôn quá đi!" Nhưng anh phải cố gắng khắc chế bản thân. Anh hít một hơi thật sâu, không thèm nhìn cô nữa rồi nói.

- Về thôi!

Nhưng khi anh vừa quay mặt đi thì cô đã chuyển sắc mặt 180 độ. Cô dễ bị anh dọa thế sao? Cô dù sao linh hồn cũng đã 31 tuổi nha đâu phải thật sự là cô bé 16 tuổi chứ. Cô bèn làm mặt quỷ với anh. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao anh lại đột ngột quay lại thấy cô đang vạch to hai mắt lè lưỡi với anh thì cơn tức giận lại nổi lên nữa rồi. Anh nghiến răng gằn từng chữ.

- Em, giỏi, lắm!

Thu Trúc cảm nhận được cơn bão lớn sắp sửa đến, liền lập tức quay đầu bỏ chạy. Hữu Trọng chỉ vào cô hô lên.

- Thu Trúc... đứng lại...

Hai người rượt đuổi nhau trên bãi cát, chính xác một người ra sức chạy một người ra sức rượt, kèm theo tiếng cười khúc khích thách thức vang dội của Thu Trúc làm ai kia không khỏi vui vẽ.

Nhưng bổng nhiên một bóng người từ đâu lù lù đi lại, Thu Trúc vừa chạy vừa xoay ra phía sau xem Hữu Trọng đã đuổi kịp chưa. Hữu Trọng thấy người lại chưa kịp hô lên báo cho cô thì cô đã tông sầm vào người ta rồi. Một cú đâm rất ngoạn mục mà ngay cả anh cũng cảm thấy thật đau. Anh hi vọng là mặt đất không có vật nhọn gì nếu không... anh không dám nghĩ.

Thu Trúc đâm vào một chàng trai đang đi hướng ra ngoài biển có lẽ là do không chú ý nên mới bị cô đụng phải. Hai người ngã lăn xuống đất, tuy nhiên Thu Trúc lại nằm đè lên người ta, trán bị một cục u vì đụng mạnh vào cằm người đó, mà chắc người đó cũng đau lắm đi. Cả hai người đều cảm thấy sao bay đầy đầu, choáng váng mặt mày. Cho đến khi Hữu Trọng chạy lại đỡ cô, lo lắng hỏi.

- Trúc! Em có sao không?

Cô để cho anh đỡ mình ra, nhìn người vừa mới bị cô đụng ngã mà kinh ngạc. "Sao lại là hắn?"

Hữu Trọng đỡ cô lên rồi cũng đỡ người đó lên, cũng hỏi.

- Anh bạn có sao không? Có bị thương chổ nào không?

Vì thấy người đó cũng trẻ như mình nên Hữu Trọng mới xưng là anh bạn. Người đó ngồi dậy nhìn Thu Trúc rồi nhìn Hữu Trọng như người vừa mới hoàn hồn. Sờ sờ cằm mình, chợt hít hà một cái. Chưa chờ người đó mở miệng, Hữu Trọng đã vội lên tiếng.

- Em tôi vô tình đụng phải anh, anh cho tôi xin lỗi nhé! Anh có bị thương chổ nào không? Để tôi đưa anh đi bệnh viện...

Người ấy lấy lại tinh thần ngay lập tức lắc đầu.

- Ôi... không... không cần! Tôi chỉ là bị đau cằm một chút thôi. Một lát sẽ khỏi.

Thu Trúc cũng lấy lại tinh thần cuối đầu xin lỗi.

- Em xin lỗi anh ạ! Tại em ham chơi không chú ý nên...

Đột nhiên, hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô như muốn khóc, bèn đưa tay xoa đầu cô rồi dịu dàng nói.

- Không sao đâu bé con! Em đừng có khóc! Em cũng không phải cũng bị u đầu đó sao? Một phần cũng tại anh đi đường không ngó trước ngó sau mà.

Hữu Trọng đen mặt, sao tự nhiên xoa đầu Thu Trúc vậy? Đầu cô chỉ anh mới được phép xoa thôi đó. Nhưng thôi! Dù sao phần lỗi cũng là phía mình, người ta không bắt đền nhân mạng đã là mừng. Tạm thời bỏ qua cho hắn vậy.

Thu Trúc cũng đen mặt không kém. Không những xoa đầu cô mà còn gọi là bé con, biết cô dị ứng với từ cô bé hay bé con lắm không? Đã thế còn bảo cô đừng khóc nữa. Con mắt nào hắn nhìn thấy cô khóc chứ? Mà có lẽ vừa rồi cô bị bụi vào mắt vừa chạy vừa dụi, nó mới bị đỏ nhìn tưởng khóc thôi. Nhưng cô cũng có suy nghĩ giống Hữu Trọng, là tạm thời bỏ qua tại vì là cô có lỗi. Hắn không làm khó đã là may, mà không biết sau lưng hắn có bị thương không nữa. Ở đây là bãi biển không hiếm những hòn đá, vỏ sò nằm vùi dưới bãi cát đi. Lỡ mà nó đưa đầu nhọn lên thì mệt. Cô bèn hỏi.

- Sau lưng anh có cảm thấy chổ nào bị đau không?

Đây cũng là điều Hữu Trọng lo lắng, vội xem xét phía sau lưng giúp hắn ta. Thấy không có bị gì cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn tươi cười lộ ra hàm răng trắng tinh và hai má núm đồng tiền hai bên vô cùng có duyên nói.

- Tôi nói không sao rồi mà! Hai anh em đừng quá lo lắng.

Rồi hắn chống tay đứng dậy, phủi phủi lớp cát bám trên người. Hữu Trọng không khỏi thầm khen dáng người của hắn đúng là tiêu chuẩn khỏi chê luôn. Hắn lại mặc trang phục của bộ đội nhìn càng bắt mắt, nếu da không ngâm đen, mắt không một mí đảm bảo hắn sẽ đẹp không kém gì anh mà thậm chí còn hơn nữa, tại hắn tới hai má núm đồng tiền lận, anh thì có một hà. Anh bèn hỏi.

- Anh là bộ đội xuất ngủ hả?

Hắn ta gật đầu đáp.

- Đúng vậy! Tôi vừa mới về bửa 25 tháng chạp, bửa nay mới cùng bạn bè và anh em ra ngoài này chơi. Họ cũng đi lòng vòng xung quanh đây thôi. À... tôi tên là Thanh Tú còn hai anh em anh tên gì? Tôi biết để tiện xưng hô.

Hữu Trọng bèn đáp.

- Tôi tên Hữu Trọng còn đây là Thu Trúc.

Thanh Tú gật đầu chào Thu Trúc rồi lại quay sang nói chuyện với Hữu Trọng, hai người tuy lần đầu gặp nhưng có vẽ nói chuyện rất hợp ý. Thu Trúc thì không biết nên vui hay buồn. Thanh Tú chính là em của Anh Tuấn, hai anh em đặc tên đúng với ngoại hình ghê. Người thì anh tuấn, người thì thanh tú. Nhìn sơ qua thì Anh Tuấn có vẽ đẹp trai hơn Thanh Tú nhưng nếu nhìn kỹ lại thì Thanh Tú lại có duyên hơn rất nhiều. Tuy nước da ngâm đen, mắt một mí nhưng lại có hai má núm đồng, hiếm con trai nào mà có hai má đồng tiền có duyên như vậy lắm. Hôm 30 đụng mặt Anh Tuấn, hôm nay lại đụng phải Thanh Tú, cô có vẽ có duyên với anh em họ lắm thì phải.

Chợt một tiếng gọi vang lên.

- Ê... Tú! Vô uống nước nè! Đứng ngoài đó làm gì cho nắng!

Nhìn lên quán nước ven bãi biển, thấy mấy bóng dáng quen thuộc, Thu Trúc chỉ có thể dở khóc dở cười. Không những có Anh Tuấn ở đó mà anh Út con dì Oanh, em gái út của Thanh Tú, ngay cả người con gái kiếp trước đã từng đám hỏi với Anh Tuấn, rồi tự nhiên hủy đám cưới sau đó lại tự xách gối theo cũng có mặt. Cô ấy là bạn của em gái út anh ta, tết qua rủ đi chơi cũng là chuyện bình thường. Còn một nam một nữ nữa là ai thì cô không biết. Cô thật hối hận, phải chi hôm nay không cùng Hữu Trọng đi biển thì tốt quá rồi. Chỉ tại hồi đó giờ chưa ra biển nên tò mò, kết quả gặp toàn gì đâu không. Thật đúng là khóc không ra nước mắt.