Nếu Ngày Ấy..

Chương 27: Thất tình



Hai người vẫn tiếp tục chạy trên đường mà không ai nói chuyện. Thu Trúc vẫn bình thản chạy nhưng Anh Tuấn thì có lúc chạy trước, có lúc chạy sau rồi có lúc chạy ngang hàng, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không dám. Trong anh ta như vậy mới buồn cười làm sao. Anh ta có thể vọt đi luôn mà, đâu cần gì cứ phải cùng cô chứ.

Kỳ thực Thu Trúc cũng không phải ghét anh ta gì nhưng ai bảo vợ tương lai anh ta nói cô không cha không mẹ làm chi. Vợ làm, chồng xin lỗi cũng là lẽ thường tình nhưng người vợ kia liệu có biết lỗi không thì lại là chuyện khác. Với lại kiếp trước anh ta cũng đã vì người vợ đó mà không tiếc lợi dụng cô, ai biết kiếp này anh ta có như vậy nữa không? Hạng người như vậy cô ít giao thiệp thì sẽ tốt hơn. Thân thiết nhiều có ngày cô sẽ có hại. Thà cắt đứt ngay từ bây giờ để sau này khỏi phải phiền phức.

Nghĩ như vậy mà Thu Trúc cứ trưng bộ mặt anh chớ lại gần mà đối với Anh Tuấn, hờ hững xem anh ta như người đi đường bình thường xa lạ. Làm anh buồn lắm a. Chưa yêu mà đã thất tình thế này... thật là khó chịu làm sao.

Về đến nhà, anh nằm chình ình một đóng không thèm nói chuyện tới ai, cả nhà cũng tưởng là anh nhậu say thôi nên cũng không ai làm phiền. Thế nhưng, sang ngày mùng 3, anh cũng vẫn không thèm ngồi dậy, hỏi thì anh nói anh nhức đầu cần phải nghĩ ngơi, đừng ai làm phiền. Mẹ anh mắn.

- Tết nhất ăn nhậu cho cố xác vô rồi giờ than nhức đầu. Đáng à!

Nhưng mắn thì mắn cũng nấu cho anh miếng cháo bắt anh ăn. Anh là đang thất tình chứ không phải nhậu có được không? Anh đang buồn, mà mỗi khi buồn thì anh chỉ muốn nằm ngủ cho quên sự buồn đó thôi. Nhưng anh đã quá coi thường cái nỗi buồn của sự thất tình này rồi, không những lúc nào cũng nhớ người ta mà cũng không thể nào đi vào giấc ngủ được. Cả đêm qua anh nằm chứ có ngủ được đâu, giờ không đau đầu mới lạ. Đã vậy mắt nó cũng vẫn không chịu nhắm, có nhắm cũng không thể ngủ được, đâu đâu cũng là hình ảnh của cô. Phải chi anh có số điện thoại của cô để mà nhắn tin nói chuyện thì cũng đỡ buồn, biết đâu nói chuyện qua điện thoại cô sẽ hết giận anh thì sao. Nhưng đáng tiếc anh không có.

Trong khi đó, Thu Trúc đang mở điện thoại để đọc tin nhắn tối hôm qua. Điện thoại cô để chế độ rung nên tối ai nhắn tin hay gọi cô đều không hay biết. Sáng ra mở thì thấy một cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của một số lạ. Người đó chính là Thanh Tú, lại nhắn tin thay mặt bạn của Thu Thảo là Thủy Tiên xin lỗi cô, cũng nói là xin anh Út cho số điện thoại của cô. Chỉ mong cô đừng vì vậy mà giận anh Út. Lời lẽ của hắn rất chân thành và mộc mạc nên Thu Trúc cũng không có bắt lỗi gì. Thanh Tú lại là người hiền lành dĩ nhiên là cô không trách rồi. Cô cũng nhắn lại một tin.

"Không sao. Em sẽ không giận. Người nào làm người đó chịu. Em không có quơ đũa cả nắm."

Thanh Tú nhận được tin nhắn cô đáp lại thì vô cùng vui mừng. Tối hôm qua cô không nghe máy cũng không trả lời tin làm hắn rất lo sợ. Nay nhận được liền đáp lại cô.

"Cảm ơn em đã không giận. Đọc xong em nhớ xóa nha để người nhà bắt được em sẽ bị phạt đấy"

Cô mỉm cười, hắn ta đúng là một người thật thà. Nhưng cô cũng xóa hết tin nhắn thậm chí cũng không hề lưu số điện thoại. Cô không muốn có bất kỳ liên quan gì với anh em nhà họ dù rằng Thanh Tú là một người tốt. Đối với cô bây giờ chỉ cần hướng tới ước mơ mình đã định là được, mọi mối quan hệ không liên quan thì cứ vứt ra sau đầu đi.

Còn Thanh Tú tuy không nhận tin nhắn cô đáp lại nữa nhưng như vậy hắn cũng đã mãn nguyện rồi. Vì tính tình thật thà nên sẽ không dấu nỗi cảm xúc, hắn vội đi tìm Anh Tuấn khoe. Ở nhà có hai anh em là chưa vợ, không tìm Anh Tuấn khoe thì khoe ai đây?

Hắn chạy vào phòng thấy Anh Tuấn nằm chèo queo như con heo... khụ... à không... Anh Tuấn không có mập như con heo đâu tại ví vậy cho nó vần. Hắn lại xốc Anh Tuấn dậy.

- Anh Sáu! Em có chuyện này vui lắm. Nói cho anh nghe nè...

Anh Tuấn nhăn mày rủ rượi, giọng thèm ngủ nói.

- Đừng phiền tao! Làm ơn để tao ngủ...

Trong lòng bổ sung một câu, "Tao đang thất tình mày có biết không?"

Nhưng Thanh Tú đang cần người chia sẽ niềm vui, mặc kệ anh muốn nghe hay không nghe, bèn nói.

- Thu Trúc trả lời tin cho em nói Trúc sẽ không giận anh em mình về cái vụ bạn của con Thảo xúc phạm cổ...

Anh Tuấn vội mở bừng mắt ngồi bật dậy.

- Hả? Đâu?

Không chờ Thanh Tú kịp đưa, anh đã vội giật điện thoại của hắn mà mở tin nhắn ở hộp thư đến lên xem rồi. Đọc những lời cô nhắn anh vui mừng khôn tả, chỉ tiếc là lại không phải là nhắn cho anh. Anh bèn hỏi.

- Sao mày có số của Thu Trúc?

Hắn thành thật đáp.

- Em xin thằng Út. Năn nỉ dữ lắm nó mới cho đó.

Anh nhíu nhíu mày.

- Mày thích Thu Trúc?

Hắn cười cười gật đầu.

- Thích! Thu Trúc rất dễ thương. Chỉ tiếc là còn chưa đủ 18 tuổi. Người nhà lại khó khăn. Có muốn quen cũng không được...

Anh Tuấn hơi choáng, Thanh Tú mới chỉ gặp lần đầu mà đã thích Thu Trúc rồi, nếu gặp một hai lần nữa không phải cũng sẽ bị cô hốt mất hồn như anh sao? "Hu hu... Trúc ơi! Em thu hút làm chi cho lắm vào vậy?" Anh bèn nghiêm giọng nói.

- Không quen được thì thôi đi! Ngoài đường gái đẹp thiếu gì. Đừng có cố chấp quá mà khổ mình khổ ngươi...

Thanh Tú đáp.

- Em biết chứ! Chỉ là...

Hắn lại nhớ đến ánh mắt đỏ hoe như sắp khóc của cô mà thương vô cùng.

Anh Tuấn lo lắng hỏi.

- Chỉ là sao?

Hắn thật thà đáp.

- Chỉ là... ánh mắt đó... sao mà nó thấy thương quá...

Éc.... rồi xong! "Thằng em tui đã bị hút mất hồn!" Đó là suy nghĩ duy nhất lúc này của anh. Lần đầu tiên gặp cô, anh không nhìn thẳng vào mắt nên không có cảm giác gì. Lần thứ hai anh chỉ là vô tình nhìn vào nó thôi thì anh đã không thể thoát ra được. Lần này tới lượt Thanh Tú. Ánh mắt cô thật đúng là có mị lực thật kinh người. Anh phải làm sao bây giờ? Thật đúng là khóc không ra nước mắt.

Anh bèn hỏi.

- Vậy thì mày tính làm sao?

Hắn cười vô tư đáp.

- Không tính làm sao hết! Bình thường thôi. Có gì mà phải tính.

Anh Tuấn rơi một giọt mồ hôi thật lớn sau ót, nhìn nụ cười lạc quan của Thanh Tú mà thấy phát rầu. Hi vọng là hắn cứ luôn lạc quan như thế.

Thanh Tú khoe xong cũng đi ra ngoài trả lại không gian yên tĩnh cho anh. Anh nằm gác tay lên trán suy tư, nhớ lại lời vừa rồi mình nói với Thanh Tú "Không quen được thì thôi! Ngoài đường gái đẹp thiếu gì. Đừng có cố chấp quá mà khổ mình khổ người..." đây rốt cuộc là nói Thanh Tú hay nói bản thân anh đây

"Không quen được thì thôi" sao? Anh không thôi được. "Ngoài đường gái đẹp thiếu gì." Ừ! Nhưng không có Thu Trúc thứ hai. "Đừng cố chấp quá mà khổ mình khổ người..." anh không muốn cố chấp nhưng không hiểu sao anh lại không tài nào buông xuống được. Yêu là thế này sao? Chưa nếm trải ngọt bùi đã phải chịu cay đắng nhưng dù vậy vẫn cứ muốn đâm đầu vào yêu.

Anh lấy lên điện thoại của mình, bấm một hàng số, đó là số điện thoại của Thu Trúc vừa rồi anh đã lén lấy của Thanh Tú. Anh bấm phím gọi, chờ nghe tiếng chuông reo. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... bổng bên kia có tiếng nói.

- Alo!

Chính là giọng của cô chứ không ai khác, dù nghe qua điện thoại có phần khác ở ngoài nhưng âm điệu ấy là không sai. Anh không biết anh gọi cho cô để làm gì? Có lẽ do anh quá nhớ cô, chỉ muốn nghe giọng của cô cho đỡ nhớ. Thu Trúc nghe không ai đáp, lại hỏi.

- Cho hỏi ai đó?

Anh rất muốn lên tiếng đáp nhưng lời đến miệng lại bị nghẹn lại. Anh sợ... sợ cô sẽ lại mắn anh hoặc là nghe tiếng anh cô sẽ tức giận tắt máy. Tuy nhiên, anh không đáp tiếng nào thì cô cũng tắt máy thôi. Ai hơi đâu rỗi mà nghe một số ma nó phá. Anh lại một lần nữa gác tay lên trán suy tư buồn bã.

Thu Trúc thì không hề biết có người vì mình mà thầm thương trộm nhớ, cô vẫn vô tư như bình thường. Hôm nay chị Út Lượm rủ cô cùng đi vô nhà bạn chị chơi, chủ yếu là do cô có xe nên muốn cô chở chị đi chơi nhiều chút đó mà. Vậy là, hai chị em được đi chơi thêm một ngày mùng 3 nữa xem như hết tết.