Nếu Ngày Ấy..

Chương 29: Con nuôi



Hai ngày sau, Thu Trúc bổng nhiên nhận được điện thoại của Hữu Trọng.

- Trúc ơi! Ba anh lạ lắm...

- Hả? Bác hai bị làm sao?

- Tự nhiên ba cứ nói lảm nhảm lung tung không đâu ra đâu, hành động thì... anh cũng không biết tả làm sao nữa. Y như... người ta nói là bị ai nhập vậy đó. Ngay cả anh cũng không nhận ra luôn. Có khi nào ba anh bị nhập thật không vậy? Anh sợ quá...

Thu Trúc chợt trừng lớn mắt, theo kinh nghiệm y học của cô, hiện tượng đó không chừng chính là tai biến mạch máo não. Cô vội nói.

- Anh mau đưa bác vô bệnh viện nhanh lên. Không chừng bác bị tai biến đó.

- Hả? Tai biến...

- Mau lên! Em sẽ vào trong đó ngay...

- Ừ... ừ... được...

Một giờ sau, tại bệnh viện huyện.

- Anh Trọng!

- Trúc...

Thu Trúc vội vàng hỏi.

- Bác hai sao rồi?

Hữu Trọng nhìn vào phòng cấp cứu, đầy lo lắng.

- Đang cấp cứu ở trong kia... hi vọng là ba đừng bị làm sao?

Cô an ủi.

- Anh đừng lo lắng quá, bác nhất định sẽ không sao đâu mà...

- Ừm...

Một lúc sau nữa. Một vị bác sĩ đi ra hỏi.

- Ai là người nhà bệnh nhân Nguyễn Hữu Phước?

Hữu Trọng và Thu Trúc đều đứng lên, Hữu Trọng đáp.

- Tôi!

Bác sĩ nói.

- Bác trai bị tình trạng tai biến nhẹ. Cũng may đem vô kịp thời nên không có gì đáng ngại nhưng để bảo đảm hơn thì anh nên cho bác nhập viện vài ngày để tiện theo dõi.

Hữu Trọng liền gật đầu.

- Được! Tôi đồng ý!

Hữu Trọng nhanh chóng đi xuống làm thủ tục nhập viện cho bác hai, đăng ký phòng vip cho bác có thể thoải mái nhất. Khi Thu Trúc và anh vào thăm thì bác đã tỉnh. Anh hỏi.

- Ba! Bây giờ ba thấy trong người sao rồi ba?

Bác hai ngơ ngác hỏi.

- Ba bị làm sao?

Hữu Trọng cũng ngơ ngác, Thu Trúc bèn giải thích.

- Thông thường người bệnh bị như vậy thì khi tỉnh sẽ không nhớ gì đâu. Anh cũng đừng ngạc nhiên.

Cô bèn nói với ông.

- Bác bị tai biến nhẹ đó! Cũng may là đưa vào bệnh viện kịp nếu không để lâu hậu quả sẽ khó lường.

Ông thở dài nói.

- Một năm trước bác đi khám sức khỏe bác sĩ cũng nói bác có nguy cơ bị tai biến đột quỵ...

Cả hai người đều sững sờ, Hữu Trọng hô.

- Ba... sao ba không nói cho con biết sớm?

Ông đáp.

- Khi dì con mất ba buồn lắm! Những ngày sống cô đơn một mình nhớ bà ấy lại càng buồn hơn. Ba chẳng còn tha thiết sống trên đời này nữa cho nên cứ để tự nhiên chừng nào chết thì chết thôi.

Hữu Trọng nghẹn ngào.

- Ba...

Thu Trúc bèn nói.

- Cho nên bác mới treo bảng bán đất, mà lại bắt người mua chỉ được hưởng quyền thừa kế, để lỡ như bác có chết thì người mua đó sẽ thực hiện tâm nguyện cuối cùng của bác phải không ạ?

Ông gật đầu.

- Ừ! Lúc đó bác cũng không nghĩ thằng Trọng nó sẽ đi tìm bác. Với lại bác làm như vậy cũng là tìm cho mình một người đáng tin cậy để giao phó.

Cô ngạc nhiên, ông nói tiếp.

- Con nghĩ có ai ngu ngốc mà đi bỏ ra trăm triệu mà chỉ hưởng quyền thừa kế không? Mà phải chi bác già lụm khụm tám chín chục tuổi không nói, đàng này chỉ sáu mươi mấy thôi. Đâu ai sẽ nghĩ bác có nguy cơ chết bất đắc kỳ tử lúc nào? Thà họ đem tiền cho vay chứ hơi đâu mà mua đất rồi chẳng được lợi gì. Giả sử vài năm sau đất lên giá lúc đó bác đổi ý rồi sao? Aiiii... chỉ có người cảm nhận được chân tình, trọng tình trọng nghĩa, không ham cái lợi trước mắt mới đồng ý mua thôi. Mà những người đó thì sẽ rất trọng lời hứa, sau khi bác chết rồi nhất định sẽ thực hiện đúng lời...

Rồi ông nắm tay cô triều mến nói.

- Mà con chính là người đó đấy!

Thu Trúc xấu hổ nói.

- Bác hai... thực sự con không tốt như bác nghĩ đâu. Con...

Ông vỗ vỗ tay cô.

- Bác nhìn người không sai đâu. Sau này ai cưới được con làm vợ chính là phước ba đời đấy.

Cô lại xấu hổ.

- Bác hai lại ghẹo con nữa rồi!

Hữu Trọng liếc nhìn cô một cái trong mắt đầy ý cười. Ông hai đây là đang giúp anh. Ông hai lại nói.

- Bác không có ghẹo con đâu. Bác nói là sự thật nếu đời này bác có được một đứa con dâu như con thì cũng mãn nguyện lắm rồi.

Cô ngỡ ngàng trước lời nói của ông. Không lẽ ông định cáp đôi cô với Hữu Trọng sao? Không được! Cô không muốn thành vợ anh dù rằng cô rất thương bác hai. Nhưng tình thương dành cho người cha và hạnh phúc cả đời không thể để cùng một chổ được. Nếu

Hữu Trọng không yêu cô mà vì thương ba mình mà chấp nhận cưới cô thì sẽ chỉ làm cả hai đau khổ. Cô cũng có khác gì đi vào vết xe đổ kiếp trước đâu chứ? Nhưng nói từ chối làm sao cho bác khỏi buồn đây? Cô bổng nhiên nghĩ ra một cách bèn nói.

- Bác hai! Con thiếu tình thương của cha mẹ từ nhỏ nên con cũng xem bác như cha ruột của mình. Nếu bác không chê bai con thì con xin được làm con gái nuôi của bác có được không ạ?

Ông hai liếc nhìn Hữu Trọng thì thấy sự mất mát thoáng qua trong mắt anh. Ông chỉ có thể thở dài trong lòng, ông chỉ có thể giúp anh được như vậy, vạn sự tùy duyên thôi. Ông nhìn Thu Trúc tươi cười gật đầu nói.

- Được chứ... được chứ... con gái của ba!

Thu Trúc vui mừng ôm ông gọi.

- Ba... ba...

Ông vỗ vai cô.

- Ừ! Con gái ngoan của ba...

Hữu Trọng vừa vui cũng vừa nghẹn ngào chua xót. Cô thà làm em gái anh chứ không chịu làm vợ. Cô thật sự không có chút tình cảm nào với anh sao?

Đợi Thu Trúc đi ra ngoài, ông Hai mới nói với Hữu Trọng.

- Trọng à! Vạn sự tùy duyên đi con. Nếu không được thì hãy buông tay.

Hữu Trọng lắc đầu.

- Con không buông được ba à! Không thể buông được! Cũng không muốn buông.

Ông thở dài.

- Nếu vậy thì sẽ rất gian khổ.

Anh đáp.

- Con không sợ gian khổ! Chỉ cần một ngày cô ấy không yêu ai thì con tin có một ngày con sẽ khiến cô ấy yêu con.

- Nếu vẫn không yêu thì sao?

Anh cắn răng nói.

- Vậy thì con sẽ ở vậy tới già chờ cô ấy.

- Aiiii....

Ông chỉ có thể thở dài mà lắc đầu thôi. Khi người ta đã yêu chân thành, tha thiết một người thì người ta sẽ không tiếc hi sinh tất cả.

Người yêu ông cũng vậy, hi sinh tất cả vì ông nhưng cuối cùng cũng chẳng nhận được cái gì. Dù vậy trước lúc chết bà cũng vẫn nghĩ cho ông. Phải chăng như Hữu Trọng đã nói là kiếp trước bà mắc nợ ông, còn Hữu Trọng thì lại mắc nợ Thu Trúc? Aiiii... thôi thì đành mặc kệ chúng nó vậy. Tới đâu thì hay tới đó.

Do ông Hai bị bệnh như vậy nên Hữu Trọng muốn đưa ông trở lên thành phố để tiện việc chăm sóc. Bởi anh cũng đã đến lúc trở lên rồi. Nhưng nói thế nào ông vẫn không chịu, Thu Trúc đành mở miệng khuyên.

- Ba! Ba nên lên trên đó để tiện việc điều trị hơn. Ở dưới này ba ở một mình không ai chăm sóc, con cũng không thể ở lại chăm sóc ba được, nếu lỡ ba có bề gì thì phải làm sao? Má ở trên trời linh thiên cũng không muốn nhìn thấy ba như vậy.

Từ lúc nhận ông là ba thì ông cũng bảo cô gọi người nằm dưới mộ là má luôn. Bà khi còn sống không có con cái, chết rồi có một người gọi bằng má cũng tốt. Đó chỉ là điều duy nhất ông có thể làm cho bà. Nhưng ông lại nói.

- Nhưng ba không muốn bỏ mình má con ở đây cô đơn một mình.

Cô mỉm cười nói với ông.

- Ba à! Con biết nói ra điều này thì hơi hỗn nhưng con phải nói là ba đúng thật là ngốc.

Ông và Hữu Trọng đều ngỡ ngàng. Hữu Trọng hỏi.

- Trúc! Sao em nói ba ngốc chứ? Ba là quá yêu dì mà.

Cô cười đáp.

- Ba yêu má! Nhưng không biết má cũng yêu ba sao?

Hai cha con trố mắt nhìn cô. Cô lại nói tiếp.

- Khi yêu một người sâu đậm người ta sẽ không tiếc hi sinh tất cả vì người ấy thậm chí cả tuổi thanh xuân và cả sinh mệnh nữa. Để làm gì? Chỉ cần người ấy được vui vẽ, hạnh phúc thì họ đã mãn nguyện rồi. Thấy người yêu hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc dù trong hạnh phúc ấy lại mang đầy nỗi bị thương đau đớn. Nhưng họ chấp nhận bởi vì họ yêu. Má đã hi sinh cho ba như vậy là chỉ muốn ba được bình an vui vẽ mà sống tiếp. Chứ không phải muốn ba bi lụy, sầu khổ mà chết theo. Nếu như vậy thì má để lại mảnh đất này cho ba để sau này ba về dưỡng lão làm cái gì? Để cho cháu mình cũng được vậy. Má đâu phải là không có cháu đâu.

Hữu Trọng nghe cô nói mà thầm than trong lòng "Em hiểu tình yêu như vậy vì sao không hiểu anh yêu em chứ?" Nhưng anh vẫn nói.

- Thu Trúc nói đúng đó ba! Ba nên lên trển với con, chừng nào ba hoàn toàn khỏe mạnh rồi thì về đây với dì cũng đâu có muộn. Với lại người ta nói sống yêu ai thì chết linh hồn sẽ theo người đó. Con tin dù ba ở nơi đâu thì linh hồn dì cũng theo ba đến đó thôi. Dì ấy cũng sẽ không cô đơn.

Trước lời khuyên và giải thích hợp lý của hai người, cuối cùng ông mới đồng ý cùng Hữu Trọng đi trở lên thành phố. Nhìn lại nơi ông đã sống hơn một năm mà không nỡ rời xa. Thu Trúc đứng trước ngôi mộ mà nói với ông.

- Ba! Con với má sẽ chờ ba trở về!

Ông nghẹn ngào lại vuốt lên ngôi mộ, ôm cô vỗ vai một cái rồi ra xe. Hữu Trọng cũng dang tay ôm cô vào lòng dù rằng chỉ lấy thân phận là một người anh trai nhưng anh cũng vô cùng hạnh phúc. Anh siết cô thật chặt, tha thiết nói.

- Cũng chờ anh trở lại nha! Em... gái!

Rồi đặt một nụ hôn lên trán cô một cái mới lưu luyến rời đi.

Thu Trúc hắc tuyến đầy đầu. Làm như đi cả chục năm không bằng, anh không trở lại thì thi tốt nghiệp xong cô cũng sẽ lên thành phố tìm anh thôi. Có anh nuôi ngu gì không ăn chực. Hi hi...