Nếu Ngày Ấy..

Chương 37: Trở về



Trong lòng đã hạ quết tâm, Anh Tuấn tươi cười giúp cô đặt mấy phần thưởng lên xe. Vừa cầm từng phần quà lên anh vừa nói.

- Này là cặp đi học này. Đây chắc là tập vở? Còn đây là gì?

Anh đưa một hộp quà dẹp dẹp vuông vuông lên thử hỏi cô. Cô cười đáp.

- Có thể là vải may áo dài. Phần này và tập vở là của trường phát thưởng nên năm nào cũng như vậy. Chiếc cặp là của hội từ thiện chỉ có năm nay mới có.

- Năm rồi em cũng hạng nhất toàn khối à?

Cô lắc đầu.

- Không! Năm rồi chỉ là hạng giỏi bình thường thôi.

Anh nhướng mày.

- Sao năm nay nhảy vọt thế?

Cô mỉm cười.

- Chắc do tâm trạng năm nay rất thoải mái.

Trả lời thế thôi! Chứ không lẽ nói do cô trọng sinh nên những kiến thức này cơ bản chỉ có thể gọi là ôn lại à? Mà hơn cả là cô biết năm nay có phần thưởng của hội từ thiện nên đã cố gắng thêm rất nhiều, chiếm một phần học bổng cao nhất. Chứ kiếp trước, lớp 11 cô chỉ đạt loại giỏi bình thường nên dù có học bổng cũng chỉ có 200 ngàn và một chiếc cặp mà thôi. Hì... xem như năm nay cô lời rồi nha.

Đến mấy tấm bằng khen, Anh Tuấn cầm từng tấm lên đọc.

- Bằng khen, Phan Thị Thu Trúc, danh hiệu học sinh xuất sắc. Ừm! một tấm. Tấm này, bằng khen học sinh hạng nhất toàn khối. Tấm này, bằng khen... hội từ thiện... viện mồ côi học giỏi. Tấm này... là... học bổng dành cho học sinh xuất sắc viện mồ côi cả cha lẫn mẹ của trường, số tiền là 1 triệu đồng. Ừm... hơi bèo nhưng cũng không phải ai cũng đạt được.

Cô phì cười nói.

- Một triệu đối với anh đương nhiên là bèo rồi, nhưng mà với một học sinh chính là toàn bộ chi phí cho cả một năm học đấy. Có học bổng này năm sau là em lại tiếp tục học miễn phí, dù có phụ đạo hay ôn thi tốt nghiệp gì cũng không phải đóng thêm tiền.

Anh cười gật đầu, cầm tấm bằng cuối cùng lên xem.

- Học bổng dành cho học sinh nghèo, mồ côi học giỏi của hội từ thiện, số tiền là 3 triệu đồng. Ồ... hội từ thiện này mạnh tay hơn trường. Mà ai viện mồ côi hay nghèo mà học giỏi đều có học bổng này à?

- Không! Chỉ có đạt danh hiệu xuất sắc thôi. Những loại giỏi khác chỉ có một chiếc cặp và học bỏng 200 ngàn.

- Ra là vậy!

Bây giờ trên tay cô chỉ còn ôm hai bó hoa thôi. Nhìn thật dễ thương làm sao. Cô mà em ruột của anh đảm bảo nãy giờ là anh ôm hôn mất rồi còn đâu. Hồi đó, Thu Thảo học chỉ có lãnh giấy khen thôi mà về đã được cả nhà hết người này đến người kia hôn rồi. Nếu như cô nữa thì chắc chắc là sẽ đội lên đầu mà đi khoe khắp xóm. Ý mà... ôm hôn? Trong đầu anh liền hiện lên một bóng đèn phát sáng. Anh chợt dang tay kéo cô vào lòng hôn một cái lên má.

- Chụt...

- Oái...

Cô hết hồn thét lên, thì anh bổng cười thật lớn nói.

- Ha ha ha... em gái anh giỏi quá đi mất! Anh thật tự hào nha! Hôn bên kia nữa cho huề.

Rồi anh lại hôn một bên má còn lại, cố hôn lâu một chút, sau đó còn véo hai bên má cô nựng thật mạnh. Đúng là giống y hệt như một người anh trai đang vui mừng vì em mình được lĩnh thưởng.

Thu Trúc khóc không ra nước mắt. Cô có thể không cần có ông anh này không? Nhưng như vậy chứng tỏ anh cũng hoàn toàn xem cô là em út đấy. Nhớ hồi nhỏ lúc mấy anh chị con của cậu chưa ai có vợ có chồng hay đi làm. Cuối năm học nào cô mà được lĩnh thưởng thì cũng đè cô ra mà hôn mà nựng như vậy đấy. Ngay cả cậu hai cũng vậy. Sau này lớn lên thì hết rồi. Nay anh lại có hành động này làm cô cũng cảm thấy tâm mình ấm áp. Nhưng mà... hơi đau à nha!

- Oái... oái... đừng véo má em nữa! Đau lắm! Chúng ta mau về thôi!

Mặc dù rất không muốn nhưng cũng phải buông má cô ra thôi. Anh đúng lý muốn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia kìa, nhưng chưa phải lúc.

- Được rồi! Lên xe đi công chúa! Còn hai bó bông để phía trước luôn hay em ôm.

- Em ôm cho! Hoa tươi đấy! Để phía trước gió tạt hư hết làm sao.

- Dữ ác hôn hà! Lát về anh cho em mười bó cỡ vậy.

- Thôi! Anh cho em 10 chậu bonsai 10 năm là đủ rồi! Không cần cho 10 bó bông đâu.

- Trời ạ! Em tính lấy hết của anh đó hả?

- Ừ! Cho anh đi ăn mày luôn!

- Em ác quá nha!

- Hi hi... không ác không là phụ nữ...

- Anh thua em rồi! Ha ha...

Anh chở cô đi trên đường vừa đi vừa cười nói vui vẽ, hôm nay nếu không nhờ anh đưa rước chắc đâu vui như thế này nhỉ? Mà không phải tự nhiên cô nhờ đâu, mà tại vì sáng nay vừa dắt xe ra thì phát hiện xe bị bể bánh từ lúc nào mà dẹp lép, đành để ở nhà nhờ cậu hai đi vá hộ rồi ra đường định đón xe ôm đi nhưng không ngờ lại gặp anh. Bình thường anh cũng hay đi giờ đó, thường sẽ đồng hành cùng cô cho đến trường rồi anh vào thẳng thị trấn. Thấy cô đi bộ, hỏi ra mới biết nguyên nhân nên anh bảo cô lên xe anh chở đi, chừng nào về gọi anh rước. Ồ... có xe miễn phí mắc gì không đi nhỉ. Vậy là giờ hai người chở nhau về này, chợt cô nói.

- Lát anh ghé nhà ba nuôi em luôn nha!

- Không về thẳng nhà à?

- Hồi nãy trong trường anh Trọng có điện thoại nói anh đang chở ba về không biết đã tới chưa nữa?

Nghe Hữu Trọng về, anh chợt thấy tim mình đau nhói. Anh không muốn cô và Hữu Trọng bên nhau tí nào nhưng biết làm sao được. Cô và Hữu Trọng mới danh chính ngôn thuận đúng là anh em nuôi. Anh chẳng qua là một người anh kết nghĩa của cô qua lời nói. Nhưng anh cũng gượng cười đáp ứng.

- Được! Lâu quá rồi anh không có gặp Hữu Trọng, cũng muốn ghé chào bác Hai một tiếng!

- Vậy thì còn gì bằng! Em cũng có nói là anh đưa em về đấy! Anh Trọng và ba cũng rất muốn gặp anh.

- Ừ!

Vừa chạy về đến cổng cô đã thấy xe bốn chổ đậu trong sân, biết là họ đã về. Anh Tuấn cũng chạy thẳng vào sân luôn. Nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc bước ra, cô vội vã bước xuống đưa hai bó bông cho Anh Tuấn, tháo mũ bảo hiểm máng lên càng xe rồi vội chạy vọt vào.

- Ba... anh Trọng...

Cô dang tay chạy vào, định ôm ông Hai đang đứng trước hàng ba, một tay chống gậy một tay dang ra cũng đang muốn đón lấy cô. Đột nhiên, Hữu Trọng ở đâu vọt ra ôm chầm lấy cô nâng lên khỏi mặt đất mà quay mấy vòng.

- Thu Trúc! Có nhớ anh không? Anh về rồi nè!

Thu Trúc bị một cú tấn công choáng ván mặt mày còn chưa lấy lại tinh thần, Anh Tuấn thì sững sờ đứng ôm hai bó bông. Ông Hai thì đen mặt, nếu Hữu Trọng không phải con ông đảm bảo ông đã đập anh gãy dò. Nhưng để anh ôm cô hoài thế sao được, không thấy còn có khách đấy sao. Ông bèn bước ra dơ gậy đánh vào mông anh một cái, anh mới chịu bỏ Thu Trúc xuống.

- Ui da! Ba... sao đánh con?

Ông chỉ gậy vô mặt anh.

- Mày vừa thôi nghe Trọng! Mới có mấy tháng mà làm như 10 năm không bằng vậy. Thấy em nó là nhào ra hà! Không coi trước coi sau, không thấy còn có khách sao?

Bị ba khiển trách Hữu Trọng chỉ có thể sờ mũi cười cười, trong lòng thầm nói. "Ba không nghe người ta nói xa một ngày như cách ba thu sao? Huống hồ con xa tới mấy tháng lận a!" Sau đó thì anh quay sang chào Anh Tuấn, phụ dỡ đồ trên xe xuống rồi cả hai cùng vào nhà ngồi uống nước trò chuyện. Thu Trúc sau khi lấy lại tình thần thì quăng Hữu Trọng ra sau đầu, chỉ chú tâm hỏi chuyện ông hai, nào là ba thấy trong người như thế nào? Đi đường có mệt không? Sáng đi lúc mấy giờ? Về tới đây bao lâu? Vân vân và mây mây làm ông thương yêu vô cùng. Trong khi Hữu Trọng ngồi cạnh đó tiếp chuyện với Anh Tuấn mà cô chẳng hỏi tiếng nào, anh ủy khuất chọt vào một câu.

- Trúc! Sao anh ngồi đây nãy giờ mà em không hỏi anh tiếng nào hết vậy?

Cô mới quay sang nhìn anh, chớp chớp mắt ngây thơ hỏi.

- Anh không khỏe chổ nào sao?

Phụt.... thôi dẹp đi! Cô khỏi hỏi luôn cho rồi. Anh lầu bầu nói.

- Em đúng là cái đồ vô tình!

Anh Tuấn ngồi cạnh bên Hữu Trọng nên có thể nghe được anh đang lầu bầu, cũng ngầm đồng ý với Hữu Trọng, Thu Trúc đúng là cái đồ vô tình. Nhưng dù đã biết cô vô tình mà vì sao họ vẫn cứ yêu? Ông Hai chợt nhìn sang Anh Tuấn hỏi.

- Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?

Anh Tuấn lễ phép đáp.

- Dạ thưa bác! Năm nay cháu 26 tuổi ạ!

- Cha mẹ còn đủ cả chứ hả?

- Dạ! Cha cháu mới mất cách đây hai năm chỉ còn mỗi mẹ thôi ạ!

Hai người bắt đầu trò chuyện hỏi thăm đủ thứ. Sau đó thì Hữu Trọng bắt đầu lật xem mấy bằng khen của cô, không khỏi vui mừng khoe với ông Hai.

- Ba xem Thu Trúc học giỏi chưa nè! Hạng nhất toàn khối luôn.

Ông Hai cũng vui mừng định nói gì thì Hữu Trọng chợt bổ sung một câu.

- Trúc cũng học giỏi như con há ba há?

Ông thật muốn bật ngữa ra phía sau, anh mà học giỏi ư? Hồi học cấp hai, cấp ba, không năm nào ông đi họp phụ huynh cho anh mà không bị giáo viên mắn vốn cả. Vào lớp phá phách bạn bè, trốn học, bỏ tiết đi chơi game. Có năm, cuối năm còn bị hạnh kiểm khá nữa. Học lực thì... không năm nào mà không phải bỏ tiền mướn gia sư về nhà dạy kèm. Từ khi thấy lên đại học mới khá hơn thôi, có lẽ là do đúng ngành anh yêu thích. Nay nghe anh nói mạnh miệng là Thu Trúc học giỏi như anh, ông đúng là muốn đội quần thay anh đấy. Nhưng ngại có mặt Anh Tuấn ở đây nên ông cũng không muốn cho anh xấu mặt. Hừ... đợi lát Anh Tuấn về ông nhất định phải cho Thu Trúc thấy bộ mặt thật của anh.

Bốn người lại trò chuyện vui vẽ một lát nữa thì Anh Tuấn mới đứng lên xin phép đi về. Hữu Trọng bèn đứng dậy đi ra tiễn anh. Trong hai người bề ngoài có vẽ như rất thân thiết nhưng thật sự thân thiết hay không chỉ có hai người mới biết rỏ. Ra tới ngoài cổng hai người còn ôm nhau vỗ vai như anh em thâm tình. Tuy nhiên, khi kề sát vào tai nhau, Anh Tuấn mới nói nhỏ.

- Hữu Trọng! Tôi nhất định không thua cậu!

Hữu Trọng cũng nói.

- Tôi cũng nhất định không thua anh. Chúng ra cạnh tranh công bằng.

- Được!

- Được!

Trong mắt cả hai dâng lên sự nhiệt huyết tuông trào. Có lẽ nếu họ không cùng yêu Thu Trúc thì họ có thể trở thành đôi bạn tri kỷ cũng nên.