Nếu Ngày Ấy..

Chương 6: Đời là vô thường



Đến ngày hẹn đi công chứng, Thu Trúc đếm rước dì Oanh đi vào phòng tài nguyên môi trường trong huyện. Như chị nước mía đã nói chị có người quen làm trong này nên thủ tục cũng nhanh hơn rất nhiều, không phải ngồi chờ dài cổ như người khác.

Khi đã có sổ trong tay rồi, cô bèn thuê sang lắp, lúc sang tên cô cũng đã làm luôn thủ tục chuyển từ đất vườn lên thổ luôn rồi, để sau này dễ bán. Đất mặt lộ người ta mua chủ yếu để xây nhà chứ có ai làm ruộng đâu nên việc sang lắp cũng dễ dàng. Với lại vùng nông thôn cũng không có căng thẳng vụ nhà đất trừ phi có tranh chấp thôi.

Cô hài lòng nhìn mảnh đất 500m2 vừa mới sang lắp, tất cả chi phí cũng mất hết hơn 150 triệu. Nhưng không sao? Vài năm nữa thì sẽ lấy lại gấp 10 lần số tiền này thôi thậm chí còn hơn. Cô chợt nhìn sang bên kia đường, cái bảng bán đất vẫn còn, trong ngôi nhà lá đơn sơ ấy còn có bóng dáng một người đang ngồi uống nước trà một mình, ánh mắt dường như cũng nhìn sang đây.

Sự hiếu kỳ trong cô bổng nhiên trỗi dậy, cô muốn biết người đàn ông đó thật ra là người như thế nào mà lại đưa ra điều kiện bán đất oái oăm như vậy. Cô bèn quay xe sang bên đó, đứng ngoài cổng gọi.

- Bác ơi!

Nghe tiếng gọi, người đàn ông khoảng sáu mươi mấy tuổi, mái tóc hoa râm gần như đã bạc hết đặt ly trà xuống, đứng dậy đi ra mở cổng. Kỳ thực cổng chỉ cho có lệ thôi, chứ hàng rào là dâm bụt, cánh cổng được làm bằng mấy cây tre sơ sài đẩy một cái cũng vào được. Khi người đàn ông ra tới, cô bèn tươi cười gật đầu chào rồi nói.

- Thưa bác! Cháu thấy ở đây để bảng bán đất không biết là bác bán ở đây hay là nơi nào khác ạ?

Người đàn ông nhàn nhạt hô hai chữ.

- Ở đây!

Rồi sau đó hỏi.

- Cô muốn mua?

Cô cười cười gật đầu đáp.

- Dạ!

Ông bèn kéo cổng rào rộng ra làm cử chỉ mời, nói.

- Mời cô vào!

Thu Trúc dắt xe vào sân rồi quan sát thử xung quanh. Người đàn ông đóng cổng xong đi vào nhà lấy thêm một cái ghế nhỏ đặt ở bàn tre ngoài hàng ba rồi bảo với cô.

- Mời cô ngồi!

Thu Trúc lịch sự ngồi xuống, ông bèn rót cho cô một ly trà rồi rót cho ông. Sau đó nói.

- Mảnh đất này diện tích là 1000m2, trong đó 500m2 phía trước là thổ, 500m2 phía sau là vườn. Tôi bán toàn bộ nhưng... tôi có điều kiện...

Ông nhìn sang cô thấy cô vẫn thản nhiên gật đầu, nói.

- Bác cứ nói ạ!

Ông nói tiếp.

- Điều kiện của tôi là tôi sẽ ở đây đến khi nào tôi chết thì cô mới được chính thức sang tên và còn khi tôi chết rồi thì chôn tôi ở cạnh đó...

Ông chỉ tay về phía ngôi mộ nằm ở một góc sân, cách lộ khoảng 10m, rồi nói tiếp.

- Và vĩnh viễn không được dời chổ, ngoại trừ trường hợp không thể không di dời. Tuy nhiên, nếu di dời thì hãy đem chúng tôi cùng một chổ.

Trong đôi mắt già nua sâu thẩm của ông như toát vẽ gì đó rất đau thương, nhung nhớ làm cho trong lòng Thu Trúc dâng lên một nỗi niềm thương cảm. Cô bèn tò mò hỏi.

- Ngôi mộ đó... là gì của bác ạ?

Ông nhấp một ngụm trà rồi nhàn nhạt đáp.

- Vợ tôi!

Cô gật đầu một cái tỏ ra đã hiểu, lại hỏi thêm.

- Bác có con cái gì không ạ?

Thế nhưng ông lại nói.

- Cô đến mua đất hay hỏi về chuyện đời tư của tôi? Nếu đến mua đất thì điều kiện tôi đưa ra như vậy cô chấp nhận mua hay không là quyền của cô tôi không ép. Còn chuyện đời tư của tôi, tôi xin phép không muốn trả lời.

Thu Trúc sờ sờ mũi, đúng là cô hơi quá tò mò rồi, bèn nói.

- Cháu xin lỗi bác vì sự tò mò vừa rồi của cháu ạ! Vậy bác bán mảnh đất này giá bao nhiêu?

Ông đáp.

- Với hai điều kiện của tôi đưa ra nếu cô chấp nhận thì tôi sẽ bán nó cho cô với giá là 100 triệu. Nhưng cô nên nhớ chỉ khi nào tôi chết cô mới được chính thức sang tên, đến lúc đó muốn làm gì nó thì là quyền của cô, tuy nhiên cũng phải thực hiện cái điều kiện thứ hai mà tôi đã đưa ra.

Thu Trúc nói.

- Như vậy chính là quyền thừa kế!

Ông gật đầu.

- Đúng vậy! Chính là quyền thừa kế!

Cô lại hỏi.

- Vậy quyền thừa kế này chỉ là nói bằng miệng hay có công chứng gì không ạ?

Ông đáp.

- Tất nhiên là có công chứng hẳn hoi!

Cô mỉm cười.

- Vậy thì cháu sẽ mua nó.

Trong mắt ông hiện lên sự kinh ngạc nhưng vẫn nhàn nhạt hỏi.

- Cô biết năm nay tôi bao nhiêu tuổi không?

Cô lắc đầu.

- Cháu không biết ạ! Nhưng cháu đoán bác chừng sáu mươi mấy thôi!

Ông gật đầu.

- Tôi năm nay 63.

Cô lại hỏi.

- Thì sao ạ?

Ông đáp.

- Từ đây cho đến lúc tôi chết còn rất dài, giá đất thì mỗi năm một tăng. Cô không sợ có một ngày tôi rút lại quyền thừa kế thì cô sẽ mất trắng 100 triệu sao?

Thế nhưng, cô lại nở nụ cười thật tươi như mang mùa xuân ấm áp xua tan cái mùa đông lạnh lẽo. Cô nói.

- Đời là vô thường!

Ông chợt ngẩn người nhìn cô gái bé nhỏ đang ngồi đối diện này. Tuy ông không biết cô chỉ 16 tuổi nhưng ông có thể nhìn ra cô chưa tới 20. Mà bốn chữ này nếu là người đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời nói ra thì ông không lấy gì làm lạ. Nhưng cô còn rất nhỏ mà lại thốt lên bốn chữ này một cách thản nhiên giống như cô đã trải qua nó, trong ánh mắt cô cũng ánh lên sự hiểu biết sâu sắc về cuộc đời. Vô thường, nói thì ai nói cũng được nhưng không phải ai cũng hoàn toàn hiểu sâu sắc về nó. Ông tự hỏi rằng một cô bé như cô đã trải qua cái gì mới có thể hiểu đời là vô thường chứ.

Ông lại nhấp một ngụm trà nhìn ra ngôi mộ, ánh mắt xa xâm nói.

- Cô nói đúng! Đời là vô thường, hôm nay sống, ngày mai chết, hôm nay giàu ngày mai nghèo, hôm nay yêu ngày mai hết... Đời là vô thường...

Thu Trúc cũng không biết quyết định hôm nay của mình có đúng hay không, khi bỏ ra 100 triệu mà chẳng nhận được gì chỉ có một tờ giấy hợp đồng quyền thừa kế có nguy cơ tuột khỏi tay bất cứ lúc nào. Nhưng giống như cô nói "đời là vô thường" nếu đã là vô thường thì đâu cần phải sợ gì nữa phải không? Với lại số tiền này cô cũng không có vất vả đổ mồ hôi mà có được, chỉ có gan một chút thôi. Cho nên nếu lỡ mất đi thì hãy xem như là làm từ thiện, giúp đỡ người già neo đơn vậy. Hơn hết là ông ấy rất yêu vợ, dù chết cũng muốn được nằm cạnh bên. Đối với những người như vậy cô rất là quý trọng. Cô sẵn sàng đưa cho ông ấy một trăm triệu mà không một cái chớp mắt.

Qua chuyện đó, cô không còn tìm mua thêm đất nữa. Số vàng cô có bán được 470 triệu không tính số lẻ, cô tiêu xài mua đất tất cả bây giờ chỉ còn lại gần 170 triệu thôi. Cũng không thể xài hết luôn được, phải để dành. Vậy là cô bỏ 100 triệu vào ngân hàng, 70 triệu còn lại, cô đưa ngoại 50 để ngoại cho cậu mợ, còn 20 cô để tiêu xài từ từ. Sở dĩ cô đưa cho ngoại mà không trực tiếp đưa cậu mợ vì cô lại sợ mợ hai lại một lần nữa suy nghĩ lung tung.

Mà nếu đã đưa cho bà ngoại thì cô sẽ nói ra sự thật nhưng cũng sẽ không hoàn toàn. Ban đầu cô không nói là bởi vì sợ ngoại lo lắng, rồi mất ngủ ảnh hưởng sức khỏe. Cô biết tính của ngoại trong tay hễ có trên một triệu bỏ túi là sẽ lo được lo mất huống chi có cả mấy chục cây vàng, không biết có lo sợ mà chết không nữa. Cô không dám đánh cuộc.

Cô canh cậu mợ hai đi hết rồi mới kéo ngoại vô trong buồng nói.

- Ngoại! Con nói ngoại nghe chuyện này nha nhưng ngoại hứa là không được nói cho bất kỳ ai biết đâu đó, kể cả cậu mợ hai nữa!

Ngoại cười hiền từ hỏi.

- Chuyện gì mà cháu ngoại bà bí mật giữ vậy?

Cô cười tủm tỉm lấy ra 50 triệu đưa ra, bà hết hồn hỏi.

- Trúc! Tiền này ở đâu cháu có?

Cô từ từ nói.

- Hôm bửa con đi vô Gò đất cúng đào ổ mối, không ngờ lại đào được một hủ vàng. Con nghĩ là mấy vị khuất mặt khuất mày ở đó thương tình cho con. Nhưng mà lúc đó con cũng không biết có đúng là vàng thiệt không, hay là ai đó cố tình chơi đùa. Nên mới vái nếu là vàng thật thì con sẽ đem một nửa vô chùa cúng hồi hướng cho mấy vị. Con đem vô tiệm vàng thử quả nhiên là vàng thật, nên y như lời hứa đem vô chùa cúng. Nửa còn lại con mới đem bán thì được gần bảy chục triệu. Con giữ gần hai chục để phòng hờ và tiêu xài. Năm chục này con đưa ngoại giữ khi nào cậu mợ hai cần gì thì ngoại đưa ra.

Bà ngoại lo lắng nắm lấy tay cô hỏi.

- Chuyện con đào được vàng còn nói cho ai nữa không Trúc?

Cô lắc đầu.

- Con không dám nói với ai hết! Chỉ dám nói với ngoại thôi! Con sợ nói ra một là con gặp nguy hiểm, hai là có người khác sẽ vào đó đào tìm vàng phá nơi yên nghĩ của các vị đó. Các vị đó sẽ bắt tội con.

Ngoại gật đầu nhẹ nhõm nói.

- Ừ! Con làm đúng đó! Chuyện này tuyệt đối đừng nói cho ai biết hết ngay cả cậu mợ con cũng vậy. Gò đất cúng đó linh lắm. Hồi đó lúc cậu hai con còn nhỏ không biết vô đó phá phách trở về liền bị bệnh nặng một trận tưởng chết. Bà mới đem lễ vật vô đó cúng vái cầu xin, qua bửa sau thì cậu hai con tự động khỏi. Từ đó nó cũng không dám vô đó phá nữa. Nó nói lúc nó trèo lên trên đầu mã thì nghe có tiếng ai đó kêu nó đi xuống không được leo trèo, phá phách. Nó nhìn không thấy ai hết tưởng là đứa nào hù nó nên cứ tiếp tục trèo nhảy qua mộ này mã nọ. Kết quả là xém nữa đi luôn rồi.

Thu Trúc nghe mà nổi cả da gà. Không ngờ chổ đó linh ghê vậy, cũng may khi đào được vàng cô đã thực hiện đúng lời hứa của mình, nếu không cũng không biết ra sao nữa. Nhưng mà... cái vấn đề ở đây là bà ngoại có 50 triệu trong người thì cứ luôn miệng hỏi nên cất ở đâu cho an toàn đây nè? Không khéo tối nay ngoại lại mất ngủ vì sợ ăn trộm mất. Cô đành nói.

- Ngoại cứ đưa hết cho cậu mợ đi! Nói là hồi đó ngoại có chôn vàng dưới đất nay thấy vàng lên nên đào lên đem ra bán để sửa lại nhà. Nhà cũng lâu năm rồi có nhiều chổ mưa bị dột đó ngoại. Như vậy thì số tiền này có chổ xài rồi không sợ có ngày bị ăn trộm vô lấy hết đâu.