Nếu Ngày Đó Em Không Yêu Anh

Chương 3



Sau khi an táng cho mẹ, An Nguyệt chỉ ngồi lặng im một mình trong góc nhà. Đôi tay nhỏ bé vẫn cầm chặt lấy tấm ảnh gia đình, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Từ khi gia đình phá sản đến khi mất cả ba lẫn mẹ, anh em họ mạc trong nhà cũng đều quay lưng lại với cô. An Nguyệt cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, bản thân sau này liệu có còn chỗ dựa nào hay không?

Cùng một lúc mất đi tất cả, An Nguyệt không thể chống đỡ lại được. Nhưng rồi người đã vực tinh thần cô dậy khỏi vũng bùn lầy đó lại không ai khác chính là gia đình của anh.

Trước đó hai nhà đã làm ăn lâu năm cùng nhau và cũng trở nên thân thích. Thẩm An Nguyệt nhớ như in cảnh tượng anh cùng mẹ mình xuất hiện ở chỗ cô. Bà ấm áp, hiền dịu ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô mà vỗ về an ủi.

Bà bày tỏ nỗi niềm của mình và muốn đón cô về nhà, ánh mắt ái ngại của cô cũng làm cho bà biết cô đang do dự. Nhưng rồi An Nguyệt đồng ý, cô thu dọn đồ qua bên đó.

Cả gia đình anh đối xử với cô rất tốt, kể cả em gái của anh- Phong Kiều Yến. Nhưng những cú sốc đến liền với nhau khiến cô không thoát ra được, An Nguyệt rơi vào trạng thái trầm cảm nhẹ trong một thời gian.

Ba mẹ anh rất thương cô, họ bảo lưu kết quả học tập cho cô một năm để cô có thời gian chữa lành. Họ xem An Nguyệt như con cái trong nhà không hề tỏ ra xa lạ, nhưng sự thật bên trong làm sao cô có thể ngờ tới được.

Chính xác là hai nhà có một bản hôn ước mà chỉ ba mẹ hai bên biết. Còn cả chuyện sau khi ba cô mất, mẹ cô đã gặp họ và nhờ họ chăm sóc An Nguyệt. Mẹ cô đã chuẩn bị sẵn đường đi cho con gái mình. Sau đó mới xảy ra vụ tai nạn ấy...

Ban đầu, anh cũng đối xử với cô rất tốt giống như đối với em gái của mình. Bởi anh nghĩ, có thêm một người em gái cũng thật tốt mà. Huống hồ An Nguyệt rất hiểu chuyện và hiền lành.

Mối quan hệ của An Nguyệt và Kiều Yến cũng rất tốt, vì cùng là con gái lại gần tuổi nhau nên họ rất thân. Kiều Yến cũng tốt tính, đối xử với An Nguyệt như người trong nhà.

Và lâu dần, An Nguyệt cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ phát sinh thứ tình cảm nam nữ đối với anh. Nhưng cô lựa chọn chôn giấu điều đó để giữ mối quan hệ anh em với Phong Kỳ Minh. Bởi cô biết người anh yêu sẽ không phải là cô mà là người đó- Tô Du Uyên.

Nhưng rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, khi cô tốt nghiệp xong đại học cũng là lúc bản hôn ước đó được công khai. Ba mẹ anh cũng bày tỏ tình yêu thương dành cho cô không phải là vì bản hôn ước này mà là thật tâm của họ.

Điều đó Thẩm An Nguyệt biết, nhưng làm sao có thể chấp nhận được với anh lại càng không thể. Cô vẫn nhớ, ngày hôm đó anh rất tức giận và bỏ ra ngoài, trước khi đi anh còn để lại một câu.

- Con sẽ không bao giờ kết hôn với một người con không yêu, Thẩm An Nguyệt lại càng không.

An Nguyệt nghe từng câu chữ của anh, trái tim như bị bóp nghẹt lại, đau đến khó thở. Tình yêu cô dành cho anh duy chỉ có bản thân của cô biết. Và bản hôn ước đó đáng lẽ ra không nên tồn tại.

Cô ngỏ ý với ba mẹ anh bỏ đi hôn ước đó nhưng họ nhất quyết không đồng ý, họ muốn anh phải lấy cô làm vợ. Chính hành động này của họ đã đẩy cô vào một bi kịch khác mang tên hôn nhân không hạnh phúc.

Gia đình anh công khai rằng anh sắp kết hôn với cô, người anh yêu là Tô Du Uyên cũng rời đi không một lời từ biệt. Điều này càng khiến cho anh phẫn nộ hơn và càng ghét bỏ cô hơn.

Anh đồng ý kết hôn với An Nguyệt, những chuỗi đau khổ của cô cũng bắt đầu từ đây. Cô chưa hề nghĩ đến việc sẽ kết hôn cùng anh trong sự ép buộc này bởi vốn dĩ tình cảm chỉ có ở phía cô.

An Nguyệt cũng biết thân phận của mình nhưng ba mẹ anh rất cương quyết. Khi anh đồng ý, họ đã chuẩn bị cho một hôn lễ đầy long trọng cho hai người.

Biết chắc chắn không thể làm trái được, An Nguyệt đành phó mặc cho số phận của mình.

Ngày cưới, cô khoác lên mình một chiếc váy cưới bồng bềnh được thiết kế cúp ngực để lộ ra xương quai xanh quyến rũ. Đuôi váy được xoè rộng được trải dài trên mặt đất. Gương mặt cô xinh đẹp mĩ miều, đầu đội khăn voan với một tâm trạng vô cùng hồi hộp.

An Nguyệt không giống như những cô gái khác, được nói lời yêu thương, được cầu hôn một cách lãng mạn. Mọi thứ trong lễ cưới này đều một tay ba mẹ anh sắp xếp nên.

Lễ cưới rất đông người, cánh cửa phía trước bỗng mở toang ra. Phong Kỳ Minh một thân tây trang màu trắng, gương mặt lạnh lùng đang sải bước về phía cô. Trên tay của anh là bó hoa cưới được thiết kế tỉ mỉ.

Vị cha sứ nhìn hai người rồi mỉm cười ôn hoà. Mọi nghi thức được thực hiện xong xuôi, đến phần trao nhẫn cưới. Anh tự mình cầm một chiếc đeo vào ngón tay của mình rồi đưa mắt nhìn thẳng về phía cô, anh ghé sát vào tai cô rồi nói.

- Với tôi đây chỉ là hình thức thôi, cố mà chịu đựng.

Cô như chết lặng với hành động và lời nói của anh, trong lòng cô rấy lên cảm giác bị xem thường. Rõ ràng là không tình nguyện sao anh lại đồng ý cơ chứ, sao không kiên quyết phản đối đi? Vốn dĩ cô cũng đâu có muốn như vậy.

An Nguyệt nhìn anh với đôi mắt uất ức mà chẳng thể làm gì khác. Anh nhìn cô nhếch môi một cái rồi lãnh đạm đi xuống phía dưới vui vẻ cùng đám bạn của mình.

Nhìn bóng lưng anh bước đi, nước mắt cô trực trào ra. Cả một đời người con gái, mặc váy cưới được một lần. Vậy mà cô đã trao gửi cả một đời cho một người lạnh lùng như anh. Liệu ba mẹ của cô ở thế giới bên kia có chấp nhận thay cho cô được không?

Giữa lễ đường xa hoa, lộng lẫy. Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô dâu chảy xuống hai hàng lệ. Phong Kiều Yến nhanh chóng đến bên cạnh ôm lấy cô mà vỗ về. Ba mẹ anh bên dưới cũng cảm thấy xót xa nhưng khách mời còn rất nhiều. Họ không thể lên chỗ cô được đành phó mặc ở đó cho con gái mình lo.

An Nguyệt một mình trở về biệt thự riêng của anh, căn nhà xa hoa rộng lớn không có lấy một bóng người. Cảm giác cô đơn, lạnh lẽo bủa vây lấy cô.

Anh từ lễ đường rời đi cũng không trở về nhà. Cô lê từng bước chân nặng trĩu lên phòng tắm rửa rồi thay đồ. An Nguyệt cũng chuẩn bị sẵn một mâm cơm trong bếp đợi anh.

Ngồi một mình trên chiếc sofa lớn, cô cảm thấy mình thật đơn độc và lẻ loi. Hai tay siết chặt lại tự ôm lấy thân thể đang khẽ run lên. Nước mắt không ngừng rơi xuống, đối với anh dù không có chút tình cảm nào với cô nhưng hành động, lời nói của anh vô tình làm tổn thương cô rất nhiều.

Hơn 1 giờ sáng, tiếng động cơ bên ngoài đã đánh thức cô dậy. An Nguyệt biết anh trở về liền đi ra ngoài, người anh nồng nặc mùi rượu. Bước chân loạng choạng như sắp ngã của anh khiến cô thấy sợ mà vội vàng đỡ lấy thân ảnh to lớn đó.

Có lẽ anh vẫn giữ cho mình một chút tỉnh táo, nhanh chóng hất tay cô ra mà tự đi lên phòng. An Nguyệt vẫn đi theo từng bước của anh, đến khi vào phòng thấy anh đã nằm yên vị trên giường cô liền lấy khăn ấm lau mặt cho anh.

Phong Kỳ Minh hất bàn tay của cô ra khiến chiếc khăn rơi xuống sàn. Sau đó ghì chặt An Nguyệt xuống giường.

- Gia đình tôi cưu mang cô chưa đủ sao? Làm con nuôi của bố mẹ tôi chưa thoả mãn cô sao? Thẩm An Nguyệt, tôi sẽ cho cô thấy làm vợ của tôi là một sai lầm lớn trong cuộc đời của cô. Cô, hoàn toàn không xứng.

#còn

Quynhh💝