Nếu Ngày Mai Đến

Chương 12



Thẩm Hạo nén cười, nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc dang rộng cánh tay lẫn cẳng chân ở trên đệm, làm đủ loại dáng vẻ ngu ngốc. Còn xem rất lâu.

Ngày hôm nay, cậu chụp không thuận lợi, uống mấy lần nước, đại sư vẫn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, ra lệnh cho đám trợ lý đổ đầy hoa hồng khắp người cậu rồi như thiên nữ rải hoa lác đác trên không trung. Sau đó, đại sư nói với cậu: “Lee, kéo quần xuống kéo đi kéo ~“

Tiểu Ngọc ngẩn ngơ, mở nút quần bò, lột ra một chút.

Đại sư thở dài, tự mình đi qua, kéo quần cậu xuống, lộ ra xương mu bên hông và một khoảnh lông. Tiểu Ngọc: “A!!!!!!!” kêu lên một tiếng sợ hãi.

Nụ cười Thẩm Hạo trong nháy mắt cứng lại, mặt lạnh, đi tới ngăn cản đại sư, nói: “Xin lỗi, chúng tôi không cho phép chụp loại tiêu chuẩn này.”

Đại sư thở dài nói: “Chuyện này… Nhưng ông chủ Trình nói, ưu tiên lấy hiệu quả quay chụp… Yên tâm đi, hiệu quả nhất định rất tốt.”

Tiểu Ngọc mặc quần vào, nháy mắt, hỏi: “Không cần như vậy có được không?”

Đại sư mỉm cười dịu dàng với cậu, nói: ” Được, Lee, em xoay người đi, lộ mông ra một chút, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn.”

Tiểu Ngọc khiếp sợ bởi đại sư, im lặng, co rúm về phía Thẩm Hạo.

Anh nhìn đồng hồ, đưa tay ra, nói: “Chúng tôi phải tham gia một buổi hoạt động tiệc rượu, cần phải đi ngay.”

Tiểu Ngọc có người làm chỗ dựa, nhanh chóng bò dậy, nghểnh đầu, chạy đi nghỉ việc như một người nổi tiếng. Thẩm Hạo giúp cậu ngăn trở đám người, cầm đồ đạc, đi tháo trang sức cùng cậu.

Anh không cho ai vào cửa, Tiểu Ngọc rửa sạch phấn trên mặt và thân thể cùng anh đi ra ngoài, trở lại trên xe.

Trên đường trở về, Thẩm Hạo lái xe dọc theo đường nhánh, chạy đến chỗ hẻo lánh dưới cầu. Tiểu Ngọc nhào tới lên người anh, cọ cọ nói: “Em không muốn bị bọn họ chụp…”

Thẩm Hạo hôn cậu, vội vã xé quần cậu, bờ môi dán lên vùng da non mịn không chịu để cho người bên ngoài nhìn thấy, liếm láp cái eo cậu, gặm tới gặm lui cái vùng nho nhỏ, gồ xương lên đó.

Tiểu Ngọc rên rỉ, ngón tay bấu lấy lưng anh: “Em không muốn bị bọn họ nhìn… Anh Hạo, em muốn anh ôm em”

Thẩm Hạo hôn cằm cậu, trong lòng thầm cảm động: Tiểu Ngọc, nhóc con này, rốt cục trưởng thành một yêu tinh chân chính. Cũng như ăn cơm, không thể không hút tinh khí đàn ông còn cực kỳ kén chọn, không hút đàn ông mình không vừa ý.

Anh không thèm từ chối, ôm cậu vào lòng mình, cởi quần cậu, để cậu từ trên xuống dưới ngậm lấy đao thịt, khóa ngồi trên người mình. Tiểu Ngọc rên rỉ một tiếng, sức quyến rũ tỏa ra từ trong xương tủy đến bên ngoài, đùi kẹp eo anh, bên trong lỗ thịt ướt sũng, chậm rãi nuốt tận gốc.

Thẩm Hạo nâng mông Tiểu Ngọc lên, để cậu nằm úp sấp lên ngực, cằm đặt ở hõm vai mình, sau đó dùng cái eo đâm cậu, điên cuồng làm tới tấp. Tiểu Ngọc cưỡi trên eo anh, lỗ thịt mài xát với anh, xoắn lại, không ngừng rên rỉ, giống như không có xương cốt, mềm oặt ở trong lòng anh.

Tiết tấu Thẩm Hạo rất mãnh liệt, Tiểu Ngọc kịch liệt co rút, phun ra nuốt vào đao thịt bự, cái eo xoắn đến độ muốn gãy, ngửa đầu hét lên một tiếng, làm dơ áo sơ mi anh.

Anh nghỉ ngơi lấy hơi, cầm quần áo đã cởi xuống, hôn lên vai trần Tiểu Ngọc một cái, nhấc bắp chân cậu nhìn thoáng qua.

Lỗ thịt cậu còn đang mấp máy JY, dưới thân dính đầy mật nước nhưng không bị thương. Cánh hoa vẫn đang run rẩy, chỉ cần bóp một cái là chảy nước.

Thẩm Hạo vừa lòng, liếm môi dưới, xách cậu kẹp giữa hai chân, bụng dưới hai người kề sát nhau, chơi suồng sã thêm một lúc. Tiểu Ngọc giống như một con thiên nga bị bắt giữ, dưới sự yêu thương ve vuốt kịch liệt của anh từ trong ra ngoài, vỗ cánh lông tuyết trắng, phát ra tiếng kêu thê lương mà ngọt ngào.

Anh bị cậu rên đến mức bắn nhanh.

Chờ đến khi bọn họ trở lại biệt thự, trời đã sắp tối. Thẩm Hạo cùng Tiểu Ngọc lảo đảo bước vào, dạo qua một vòng trước phòng khách, xem Trình Phàm đã … về nhà chưa.

Tiểu Ngọc vịn thang lầu, gian nan trở về phòng. Chờ anh đẩy cửa đi vào, cậu vẫn mặc đồ ngã xuống giường, lười nhúch nhích.

Thẩm Hạo buông khóa, đi qua ôm lấy cậu, chân không chạm đất ôm vào trong phòng tắm. Anh thả nước ấm trong bồn lớn, cởi quần áo bám bẩn, đặt cậu vào ngâm, mở vòi phun, thử chút nước ấm rồi dùng vòi từ từ phun lên đầu cậu.

Tay anh nhẹ nhàng gảy tóc cậu, phun rửa màu phấn sáng còn dính trên mặt.

Tiểu Ngọc tựa vào bồn tắm lớn, mở mắt ra, nhìn anh, thở dài nói: “Anh Hạo, bây giờ thật tốt… Đời này đáng giá…”

Thẩm Hạo lấy khăn lau mặt cậu một chút, bất mãn nói: “Trước kia chẳng lẽ không tốt?”

Tay cậu cầm lấy cà vạt anh, trên khuôn mặt bao phủ một vùng mưa bụi, không biết có phải là giọt nước không, thầm thì nói: “Bây giờ tốt hơn một chút…”

Thẩm Hạo cười khẽ một chút, dùng khăn lông bọc cậu lại, chậm rãi lau khô thân thể, thẳng đến khi đầu cậu cũng lau khô. Anh hôn một cái lên đầu Tiểu Ngọc, mặc áo ngủ cho cậu rồi nhét vào trong chăn.

Tiểu Ngọc vói cánh tay ra ôm lấy cổ anh, đột nhiên khóc thút thít, nói: “Anh Hạo… Em không muốn anh đi, em muốn mỗi ngày anh đều theo em, ôm em ngủ, ngẫu nhiên đánh em cũng được… Em không muốn một mình ở đây, em ghét bọn họ…”

Thẩm Hạo ôm Tiểu Ngọc vào lòng, vỗ về mái tóc cậu, xoa xoa một chút, thẳng đến khi cậu còn vương nước mắt, ngủ đi.

Anh kéo bức màn, chuẩn bị rời đi, anh không có cách nào qua đêm cùng Tiểu Ngọc, đây là biệt thự của Trình Phàm, mọi người đều phải rời khỏi đây sau mười giờ, chỉ có vệ sĩ ở lại.

Trước khi Thẩm Hạo rời khỏi phòng ngủ, nhìn thoáng qua gương to, một người đàn ông mặc vét đen ở bên trong, trông cũng ra người ra dáng nhưng thần sắc nghèo túng, như con chó nhà có tang. Anh đối diện với cái gương, khẽ cười khinh bỉ nói: “Mày cũng y chang như bố mày, là một kẻ hèn nhát.”

Đúng vậy, anh cũng giống như dân cờ bạc không ngón tay, không có năng lực tự gánh vác, hèn đến không thể hèn hơn, chỉ có thể kéo dài hơi tàn, tìm chút cơm thừa canh cặn sống lay lắt qua ngày.

Anh không dám mang Tiểu Ngọc đi, bởi anh sợ hãi Trình Phàm. Anh sợ gã bắt được hai người, một phát súng bắn chết mình rồi dùng thuốc cấm biến cậu thành một kẻ ngốc, vĩnh viễn quên mình.

Trong lòng Thẩm Hạo bùng lên ngọn lửa, một con dã thú xao động. Nó không ngừng gào thét, nói cho anh biết: Tiểu Ngọc không nên đi làm chuyện này. Cậu không cần phải đi nhảy nhót, ăn chay, chụp một đống ảnh khỏa thân; cũng không cần bị huấn luyện viên ngu ngốc dẫn dắt, làm vận động dưỡng khí gì đó, đánh tennis gì đó, đi leo ngọn núi quỷ quái nào đấy.

Tiểu Ngọc chỉ cần giống như một đóa bồ công anh, bay tới nơi nào nhóc muốn đi, ăn gì nhóc muốn ăn, ngủ như con heo.

Nhóc không cần làm chuyện dư thừa, mình sẽ thay nhóc làm tốt toàn bộ. Mỗi ngày đút nhóc ăn cơm, dỗ nhóc ngủ.

Tiểu Ngọc thậm chí không nên nằm trên cái giường lớn mềm mại thơm tho kia. Nơi duy nhất nhóc nên ngủ, là ở trong ngực mình.

Anh muốn đem nhóc lẳng lẳng lơ lơ, không an phận đặt dưới hông, kẹp giữa hai tay, chịch đến ngay cả cẳng chân không duỗi thẳng nổi, xiết căng đầu ngón chân hồng mịn, hai gò má ửng đỏ rên bậy, thẳng đến khi phía dưới chịch phun ra mật nước, rối tinh rối mù mà ngất xỉu.

Anh muốn trừng phạt nhóc đến dễ bảo, thành thành thật thật, không bao giờ … cần gì khác nữa.

Anh phải làm người đàn ông duy nhất của nhóc.

Thẩm Hạo khóa con dã thú vào trong bóng đêm, từ trên thang lầu đi xuống, lặng lẽ lái xe trở về.