Nếu Ngày Mai Đến

Chương 8



Trình Phàm gọi điện thoại tới rất đúng lúc.

Thẩm Hạo nhanh chóng điều chỉnh trạng thái trở lại, tiếp nhận chỉ thị của gã, mang Tiểu Ngọc tham gia một party, đi nhận biết một người môi giới với cái danh ma cô. Sau khi lái xe tới đó, Thẩm Hạo vừa mới mở cửa ra, âm thanh chát chúa cùng với hơi người đập vào mặt, pha lẫn mùi hương rượu Champagne cao cấp và mùi nước hoa ngọt ngào.

Ánh mắt anh như điện xẹt, nhìn chung quanh một chút, phát hiện bên trái là một đống người mặc phong cách Rock n’ Roll phóng khoáng bắt mắt, đang mở đại hội quần giao ngay tại chỗ; bên phải là một đám cậu ấm ngậm thìa vàng từ bé đang chơi bời thơ ca về rượu; Ở giữa có một nhóm lớn mãnh nam thiếu nữ xinh đẹp không rõ thân phận, giống như món táo kéo sợi dính chặt lấy nhau. Batender uốn éo cái mông, thích thú cầm bình shaker lắc lắc cocktail.

Vì để cao trào càng bùng nổ hơn, DJ đánh đoạn điệp khúc rap mãnh liệt. Vô số từ như “fuck”, “shit”, “kissin my ass” kèm theo một loạt âm thanh ầm ầm liên tục, Thẩm Hạo tự khoe mình là kẻ rắn rỏi ngay lập tức tan vỡ, giống như mắc chứng sợ hãi đám đông, đôi mắt anh tối sầm laị, lảo đảo hai lần.

Anh đi theo Tiểu Ngọc, đứng ở trong bữa tiệc điên cuồng tìm kiếm người móc nối cho bọn họ, từ từ thích ứng dần, đến khi lấy lại được ánh sáng. Bọn họ đã đi một vòng lớn, DJ mới thay đổi một ca khúc nhân văn hơn. Cậu phát hiện, người môi giới dường như đã chơi thả chim bồ câu, bản thân cậu phải tự bay đi.

Thẩm Hạo thở dài, bản thân nhẹ nhàng hẳn, nghiêng đầu gọi Tiểu Ngọc đồng thời rút lui. Khóe mắt cậu không thèm liếc nhìn anh, nhai kẹo cao su.

Anh cắn răng, khẽ quát lên: “Lại đây!” Với tay định bắt cậu.

Tiểu Ngọc bỏ chạy, xuyên qua đám người, một đường lắc lư đến bên quầy bar, giơ ngón tay giữa lên, chỉ vào mũi anh ra hiệu: “Anh cút đi! Chớ làm phiền tôi!”

Thẩm Hạo hít một hơi, xiết tay xoa xoa trước ngực, nhìn cậu muốn một ly Manhattan, uống một hơi cạn sạch, cầm điếu thuốc, chỉ vào ly không nói: “Thêm một ly!”

Bên cạnh, một anh đẹp trai có cơ ngực đồ sộ mỉṃ cười, đánh lửa hộ “Chóc”, thay anh ân cần đốt thuốc.

Tiểu Ngọc cầm tay hắn, hút một hơi, liếc mắt, phun ra một hơi khói mỏng với anh.

Thẩm Hạo thờ ơ nhìn cậu lả lơi, cười gượng hai tiếng, gật gật đầu, quay người tới ban công hút thuốc lá.

Bên cạnh cậu lập tức chật kín người.

Anh đẹp trai với khuôn mặt màu lúa mạch khỏe mạnh cười vui vẻ, nói chuyện với Tiểu Ngọc nhiều về sự nghiệp gia tộc của hắn, chuyện thú vị khi hắn du học ở Mỹ hoặc trong lúc gặp gỡ đám anh em, sau đó chuyển đề tài, ôm eo cậu, nghiêm mặt nói: “Lee, tôi có feel với em, em cảm thấy tôi thế nào?”

Tiểu Ngọc không nghe lọt tai được một câu khẩu âm bờ tây cuả hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ lạnh lùng hơn khi được rải thêm lớp đường ngọt ngào đầy giả dối, hớp một ngụm rượu, nói: “who cares.“

Anh đẹp trai ôm ngực, như một xác chết bị đám tình địch đạp xuống.

Một gã tuấn kiệt đeo kính mắt khác đột phá trùng vây, tiến lên kêu một bình rượu Gin, ra lệnh cho batender gỡ nó ra, vuốt má cậu, nói: “Đến nếm thử đi, bảo bối. Martini ở đây là số 1 thế giới đâý.”

Gã cười hào sảng, bắt đầu thoải mái nói về tài chính, chính trị đương thời, vung tay lên, khí phách hùng dũng nói: “Tôi vừa bàn bạc xong với bộ quốc phòng. Cuộc mua bán đã quyết định xong. Tôi đã gọi điện thoại cho tàu sân bay từ Malacca lái tới, chờ bọn hắn đến nhận đơn. Nếu em muốn ra ngoài giải sầu, trước khi giao cho bọn họ, tôi đưa em cùng đi Nam Hải hóng mát được không?”

Sắc mặt Tiểu Ngọc lạnh lùng, gảy tàn thuốc vào trong ly rượu của gã.

Vẻ mặt gã tuấn kiệt đau khổ, u uất hỏi: “Lee, chừng nào thì em mới học được tin tưởng tôi? Chấp nhận tôi?”

Tiểu Ngọc cười khẩy: “Never.” Đống xương cốt gã thoáng chốc chìm ở Malacca.

Bức tường người cứ thế xây lên, dồn dập đem quấy rối coi như lấy lòng, kính dâng cho Tiểu Ngọc mà bọn họ âu yếm.

Tiểu Ngọc bị chen lấn thở không nổi, bị mùi ma túy phun đến choáng váng, cậu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, cố gắng gọi điện cho Thẩm Hạo. Chẳng biết anh đang chết dí ở đâu mà mãi chỉ có tiếng tít.

Tiểu Ngọc ra sức giẫy giụa, tránh thoát từ trong đống bàn tay sờ mó, nhìn chung quanh. Thế nhưng bữa tiệc đứng này quá nhiều người, câụ ở trong đám người gian nan lọc qua một lần, không phát hiện ra hình bóng Thẩm Hạo.

Tiểu Ngọc mờ mịt luống cuống, giống như một đứa trẻ lạc đường giữa Carnival, giữa vô số tiếng cười và rít gào, một đường lục lọi, tìm kiếm bảo tiêu thất trách kia.

Cuối cùng, cậu cũng phát hiện anh đang ở ban công, ôm một người mẫu trẻ ngực bự, mắt được tô phấn như Cleopatra, mỹ nữ cười khanh khách, phóng điện với anh, ưỡn cao vú ngang nhiên nói: “Em có bự thật không thì anh sờ một cái là biết liền hà!”

Khuôn mặt Thẩm Hạo treo lên nụ cười khẽ, véo mông cô nàng một cái, trêu chọc cô kêu lên một tiếng nũng nịu rồi dùng hàm răng cắn vào dây kéo lễ phục ở ngực, chậm rãi đi xuống. Cô nàng rên rỉ một tiếng, ôm lấy cổ anh.

Tiểu Ngọc miệng phun máu tươi, dùng sức gỡ bỏ cánh cửa ban công, lớn tiếng quát: “Anh đang làm gì đấy?! Tôi phải đi về!”

Thẩm Hạo ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cậu, sửa lại phía dưới âu phục đã mở toạc, đầu lưỡi liếm son môi đỏ bên mép, như một con ngựa giống ác ôn phóng đãng, ánh mắt lạnh lùng trả lời: “Tránh sang một bên. Nhóc đê tiện.”

Toàn bộ lông trên chóp đuôi Tiểu Ngọc dựng ngược lên, nhóc vũ trụ bạo phát, nhào tới tát Thẩm Hạo hai cái, gào thét lên, dùng sức kéo rách cổ áo dính đầy nước hoa, hai người một đường đánh nhau, cuối cùng cậu bị anh nhét vào trong xe.

Thẩm Hạo đập cửa xe, lái chạy ra khỏi ga ra.

Tiểu Ngọc mệt bở hơi tai nằm ở chỗ ngồi phía sau xe thở dốc, rỗi được một tý cũng không quên trừng anh như một chiến sĩ cách mạng kiên trinh bất khuất.

Anh từ trong gương nguýt trả cậu rồi lau mặt, trên đấy bị Tiểu Ngọc cào hai vết xước đỏ rực, âm thầm khinh bỉ một câu: Nhóc pha lê phát rồ!

Xe phi nhanh một đường về chỗ ở. Câụ thở hổn hển, dựa vào cầu thang, bò về phòng mình.

Thẩm Hạo đi vào phòng khách, phát hiện Trình Phàm không ở. Bọn bảo tiêu nhàn nhã đánh bài, cá cược với số tiền nhỏ.

Nhìn thấy anh quang vinh bị thương, có người tiện tay cho điếu thuốc, cười nói: “Nhóc lẳng lơ đấy mà gây chuyện thì hung lắm, chả nhẽ tới tháng nhể?”

Vừa dứt lời, cả bọn liền cười vang đầy thô lỗ, sảng khoái như gặp vận đỏ lên vậy.

Thẩm Hạo sa sầm nét mặt, ném âu phục, gia nhập ván bài, nghĩ thầm: Nếu đến tháng thì đã sớm bị tôi chịch có thai rồi, tay chân sưng vù nằm đó! Đến giờ còn ra vẻ bị bức chắc?”

Anh ngậm thuốc lá cuốn, híp mắt phun ra hơi khói dữ dội, vứt bài lên bàn: “Một màu!”