Nếu Như Anh Muốn...

Chương 7: Của anh



Chiếc váy cúp ngực khoe được vòng một của cô, xương quai xanh cuốn hút, mái tóc dài được xõa ra chạm đến thắt lưng. Mấy cô nhân viên che miệng mắt mở to nhìn cô.

    - Cô thấy thế nào?

     - Lạ lẫm.

Dung Ân nói xong đi đến quầy tính tiền, mấy nhâm viên cò. đờ người ra, Hà Trang nắm chặt tay lại nhìn Dung Ân không hề tỏ ra xấu hổ sợ sệt như cô tưởng.

   - Tính cho tôi chiếc váy đang mặc và đôi giày cao gót cùng chiếc túi xách.

  Nhân viên thu ngân rạng rỡ nhìn cô không còn hơi đâu để ý Dung Ân ra làm sau hậu scandal.

   - Của cô hết 95 triệu ạ!

Mấy nhân viên ở cạnh há mồm lần nữa.

   Dung Ân lấy trong ví ra nhìn qua một lượt quyết định lấy thẻ màu đen đưa cho cô nhân viên. Cô ta nhìn tấm thẻ trên đôi tay không một chút hóa chất làm móng làm nail gì chỉ là màu móng tay hồng hồng bóng bóng được ánh đèn chiếu sáng. Cà xong thẻ đưa lại cho cô, Dung Ân cầm lấy rồi quay đi không thèm nhìn Hà Trang.

   Hà Trang mím chặt môi trong lòng có bao nhiêu là gào thét.

   - Có phải tôi còn quá nương tay với cô sao Dung Ân?

Đó là những gì Hà Trang nghĩ trong lòng.

  Mấy nhân viên nữ xúm lại bàn tán.

   - Eo tôi tưởng cô ta sẽ nghèo rách mùng tơi nay ra đường còn đi xe buýt mà, hóa ra không thể xem thường cô ta.

   Cô gái thu ngân lúc nãy lên tiếng.

   - Thôi chuyện người ta đừng quan tâm làm gì phụ nữ với nhau có quá đáng lắm không!

  Hà Trang không còn hứng bỏ về.

 - Doanh thu của chúng ta trong quý này đã vượt hơn tháng quý trước lên đến 10% đây là dấu hiệu tốt cho việc quản lý của Tập đòn chúng ta trong thời gian qua.

  Giọng nói của một Trưởng phòng đang phát biểu đầy phấn khởi. Mọi người trong phòng họp tấm tắc khi nhìn vào bản báo cáo.

   - Những tồn động?

Giọng nói bất chợt của Mạc Thần vang lên làm mọi người giật mình vì câu hỏi đột ngột. Tên trưởng phòng đang hồ hởi phát biểu nghe câu này xong run run ấp úng.

 Căn phòng họp im lặng bỗng tiếng chuông điện thoại ting ting vang lên làm hắn chú ts. Thông báo về điện thoại số tiền được giao dịch tại Trung tâm thương mại. Anh biết người giao dịch là ai. Đây là lần đầu từ lúc anh đưa thẻ cô mới dùng nó. Anh rất bất ngờ.

   - Tan họp.

Mọi người nghe anh nói xong mau chuồn gấp vì từ sáng anh tới công ty khuôn mặt đầy tức giận dù trên mặt không biểu hiện gì nhưng làm việc bao lâu với hắn mọi người nên phải nắm bắt được chút ít.

     - Hôm nay tôi không đi ăn trưa với cậu được Trần Phương về rồi tôi cần đi đón em ấy!

  Cuộc gọi từ Đằng Phong gọi đến cho Mạc Thần nghe giọng điều đang rất hạnh phúc vì người yêu sắp về.

À, có vẻ Dung Ân cũng đến bữa tiệc gặp mặt đó. Em ấy còn dặn tôi không được nói về chuyện hai người đang ở chung với Trần Phương.

Ừm.

Ừm là sao? Phương Phương rất tinh ý để chuyện em ấy phát giác ra là tôi cũng bị chết theo. Haiz em ấy tin tưởng tôi bảo phải bảo vệ cô bạn của cô ấy nhưng ôi người bạn thân của tôi lại đi làm con người ta ra nông nổi này. Tôi là người ở giữa vậy chả biết phải làm sao.

Cậu bớt lại hôn tôi để sức cho người con gái của cậu đi!

Mạc Thần cúp điện thoại luôn.

Hắn không biết phải làm gì với cô đây, cái chết của bố mẹ ám ảnh lấy hắn. Mỗi đêm hắn không thể ngủ ngon giấc luôn giật mình tỉnh giấc vì tai nạn năm đó. Hắn bị ám ảnh lúc nào đối diện trước mặt cô là khuôn mặt người đàn ông độc ác đó xuất hiện.