Nếu Như Biết Nhau Sớm Hơn​

Chương 23



Đương nhiên là không thể chết nhanh đến thế. Ngủ đã rồi cậu tỉnh dậy, cả người đều đau nhức.

"Anh Minh về chưa? Sao lại không gọi cho anh ấy được."

Cái giọng chỉ có thể là của con em cậu. Quan tâm cậu đến vậy cơ à? Lại còn gọi cậu là anh nữa.

"Anh mày là cái thứ ghê tởm, có về tao cũng đuổi đi. Không thì giết nó cũng được."

Mẹ cậu đay nghiến cậu nữa.

"Mẹ mới là ghê tởm, ngoại tình với em họ bố còn chưa đủ, còn dám để nó hiếp tôi. Tôi chưa tính sổ hai người thì thôi, đừng có đụng đến anh tôi."

Nghe xong câu này cậu thực sự tỉnh ngủ luôn. Bà nội có một người em gái, lấy chồng ngay gần đây. Nhà đó cũng hai trai một gái, nghe nói một đứa con trai bị đuổi khỏi nhà vì lý do xấu hổ nào đó. Đứa con trai còn lại cũng đã lấy vợ rồi. Rốt cuộc là đang nói đến đứa con trai nào.

Cậu cố gắng nuốt nước bọt rồi dùng hết sức hét lên một từ thô tục. Nói xong thấy đã lắm luôn. Con em cậu nhanh như một tia chớp, đạp cửa phòng cậu ra.

"Những điều lúc nãy mày nói, nói rõ lại lần nữa cho tao nghe."

Cậu dùng còn mắt đã đục ngầu của mình nhìn chằm chằm nó. Mẹ cậu đứng hình nhìn cậu, con em cậu thì lặng yên không nói gì, ngồi xổm xuống cúi đầu gỡ trói cho cậu.

Cậu phủi đám bụi trên quần áo xuống, kéo con em ra ngoài phòng khách, ngồi đối diện với mẹ mình. Con em cậu lần đầu thấy ngoan ngoãn, rót cho cậu một cốc nước lọc. Cậu vừa nhìn chằm chằm mẹ mình, vừa uống cạn ly nước.

"Mày nghe nó nói làm gì, nó lại chẳng có chứng cớ để chứng minh."

Mẹ cậu cũng chỉ thất thố một chút rồi lại như bình thường. Nhưng mà cậu nào có tin được mẹ cậu, mẹ cậu có cố tỏ ra thế nào đi nữa, cậu vẫn sẽ đề phòng mẹ cậu cho đến khi cậu biết được sự thật.

Con em cậu ngồi cạnh cậu, lấy điện thoại từ trong túi ra, tức giận ném lên bàn. Mẹ cậu tính chồm lên lấy cái điện thoại thì cậu nhanh tay hơn, cướp nó.

"Trong đó, tui có quay video lại, anh cầm lấy, giúp tui. Tui chịu hết nổi rồi, mỗi ngày ba lần bị bắt làm cái kia."

Con em cậu vò đầu nói.

Cậu mở máy, lướt lướt mấy cái thì thấy cái video. Cậu cười cười, tắt máy cất đi. Mẹ cậu ho mấy tiếng rồi đứng lên.

"Ngồi lại."

Cậu quát một tiếng. Mẹ cậu im lặng một chút rồi cũng ngồi xuống, nhưng cắm mặt vào điện thoại nhắn tin.

"Chậc, cái này tao chỉ muốn hỏi, là chú nào? Chú có vợ hay là chú còn lại?"

Cậu vỗ đùi con em một cái rồi nói.

"Chú thứ hai đi chuyển giới lâu rồi. Tất cả cũng đều do tên còn lại, đến em trai cũng hiếp được. Mẹ ngoại tình bao nhiêu lần, tui đều biết. Nhưng mà tui lại không ngờ, đến cả tui cũng bị bà ta.."

Con em cậu lạnh nhạt đáp lại. Mẹ cậu để điện thoại xuống, cười lớn nói tao làm gì ai cũng đâu có quản được. Đúng thật, tiền của bà ấy mà, ai có quyền nói. Bà nội cậu cũng đâu có quản gì.

Cậu tái mặt một chút, không nghĩ lại có người vô liêm sỉ đến vậy. Cậu tức giận là còn nhẹ, túm lấy mẹ mình rồi nói với con em:

"Đi, đến đó."

Ba người đi đến nhà của bà dì kia. Mẹ cậu chẳng tỏ vẻ gì là lo lắng cả làm cậu hơi bất an. Nhưng mà cậu nhất định phải đánh ông chú kia ra bã mới được. Cậu cũng khỏe mạnh, đâu có yếu đuối, sợ gì ông chú đã ba mấy bốn chục tuổi rồi.

Đến nhà bà dì, cậu muốn quay xe về luôn. Nhưng mà mẹ cậu nào có dễ cho cậu đi đến vậy, vội vàng giữ áo cậu lại. Một người cậu có thể đánh nhưng mà một đống người thì không thể. Trước cửa nhà bà dì đã dàn sẵn mười người đàn ông, tính cả chú của cậu kia nữa là mười một.

Con em cậu nhăn mày, chạy đến đẩy mẹ cậu ra. Ba mẹ con đẩy tới đẩy lui như một đám làm trò vậy.

"Đến rồi thì vào đi, đâu cần bọn anh phải ẵm vào đúng không?"

Ông chú kia của cậu cười cười.

"Một lũ già rồi còn dê. Đừng hòng tôi đến lần nào nữa, khốn nạn. Bà thả anh tôi ra, bà cút đi, cút đi."

Con em cậu đã bị tát cho mấy cái, máu mũi cũng chảy ra rồi vẫn quyết kéo cậu muốn chạy đi.

"Đi, gọi người đến giúp."

Cậu móc điện thoại của mình ra ném cho con em rồi đẩy nó đi ra. Con em cậu cũng không bánh bèo lắm, nghe hiểu ý liền xoay người chạy lẹ. Cậu không thoát được kết cục bị nhét vô trong nhà.

"Cháu trai, nghe nói cháu là bê đê nhỉ, mông này chắc ngon lắm."

Ông chú đẩy ngã cậu xuống sàn, ngồi xuống vỗ mông cậu mấy cái. Một cảm giác tởm lởm dâng lên tới cổ làm cậu muốn ói. Nhưng mà từ qua đến giờ cậu đã kịp ăn gì đâu, dạ dày chỉ quặn thắt lại. Và cậu cũng đâu phải người có thể nhẫn nhịn trong trường hợp này.

Bởi vậy ngay sau đó, cậu liền đấm một phát vào mặt ông chú mình, rồi bật người dậy dùng chân đá tới tấp vào phần eo, muốn đá vỡ dạ dày của người ta. Một đám người ka vôi vàng kéo cậu ra, giữ chặt cậu.

Chú cậu đau muốn chết, tức cũng muốn điên luôn, kêu mấy người kia đè cậu ra sàn, lột đồ rồi trói lại. Cậu nhắm mắt giả chết, cầu mong con em mau chóng một chút.

"Ra tay cũng ác nhỉ, giỏi lắm, để xem hôm nay có hiếp chết mày không? Dáng cũng ngon đấy, cơ thể cũng săn chắc đấy. Cái miệng này thì thô tục lắm, chờ bọn này đến đút cho mày ăn."

Chú cậu sát lại, vỗ vỗ má cậu. Cậu bị trói chặt nhưng cái đầu đâu chịu ở yên, lại cho người chú kia một cái đầu cứng ngắc.

Đụng đến nỗi trán của hai người toét máu ra luôn. Ông chú bị đau, choáng váng rồi ngất xỉu luôn. Mẹ cậu lườm cậu một cái, đỡ ông chú lên, còn cậu thì bị băng miệng lại ném vào một căn phòng, may mắn thoát được một kiếp, chờ đợi con em thêm được mười mấy phút.

Mẹ cậu cầm điện thoại, gửi đi một bức ảnh, cùng với lời nhắn: Nuôi tốt lắm.